DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Phải Tổng Tài Ác Ma
Chương 80: 80: Từ Em Gái Thành Vợ Cũng Không Tồi


Biệt thự Diệp gia,ánh đèn trong thư phòng như thường lệ vẫn sáng đến nửa đêm.
Thân ảnh cô độc của Diệp Bắc Thần đứng sát cửa sổ sát đất to rộng,lặng im không một tiếng động.Anh chắp tay sau lưng,cầm một tập hồ sơ bìa màu xanh.
Bên trong hồ sơ là toàn bộ bằng chứng buôn lậu thuốc giả,cùng bí mật của Thiên Vân Hội đáng lẽ ra nằm trong hồ sơ của sở cảnh sát nhưng lại nằm trong tay Diệp Bắc Thần.
Màn đêm buông xuống,bóng đêm được ánh trăng chiếu xuống bên ngoài không có gì kia,nhưng người đàn ông lại nhìn đến xuất thần.
Thẳng đến khi chuông điện thoại vang lên mới kéo những suy nghĩ ngổn ngang của hắn trở về.
****
Bây giờ ở một biệt viện tại thị trấn Vân Thành,màn đêm đã rơi vào yên tĩnh.
Hoa sen nằm trong ao không biết tự khi nào một con ếch nhảy vọt lên ngồi chễm chệ trên chiếc lá xanh to đùng,âm thanh kêu vang như muốn xuyên thấu màn đêm.
Giọng nói già nua vang lên:
– Mấy giờ rồi?
Quản gia bên ngoài vội vàng tiến vào,chỉnh ánh đèn trong phòng sáng lên một chút:
– 21 giờ ạ.
Trần Vấn gật đầu,tuổi tác ông cũng đã lớn,thời gian làm việc và nghỉ ngơi có chút hỗn loạn.Sau khi vợ ông - Mộc Lam qua đời,giờ giấc sinh hoạt cũng không còn thoải mái như trước đây nữa.
Bàn tay già nua muốn động đậy thân thể,quản gia bên cạnh muốn vội vàng đỡ lấy lại bị giọng nói già nua ngăn cản:
– Không cần.

Chớp mắt nhìn ra bên ngoài,ông lại hỏi:
– Diệp Bắc Thần khi nào mới tới.
Lục Hàm là cháu ngoại duy nhất của Trần Vấn,đối với hành động mua lại biệt thự Hoài Nam lần này của Diệp Bắc Thần liền có chút không chấp nhận được.
Quản gia Lý đứng bên cạnh cung kính đáp:
– Từ Lạc Thành tới đây cũng phải mất hơn 30 phút,chắc cũng phải 10 phút nữa sẽ tới nơi.Có điều cũng muộn rồi đợi ngày mai nói chuyện cũng không được sao ạ.
Tính cách của Trần Vấn trước giờ quá mức quy cũ,nếu không phải là chuyện quan trọng sẽ không đột ngột yêu cầu Diệp Bắc Thần tới trong đêm khuya như vậy,mà hiển nhiên chỉ có thể liên quan tới đứa cháu gái họ Lục kia.
Mặc dù không cần nói ra,chỉ cần dựa vào mối quan hệ với nhà họ Diệp cũng đủ để bảo vệ Lục Hàm,có điều hành động tự ý mua lại biệt thự khu Hoài Nam chẳng qua thương lượng của Diệp Bắc Thần thật là xem thường nhà họ Trần.
Rất nhanh người bên ngoài truyền tới:
– Lão gia,Diệp tổng tới rồi, đang chờ ngài ở Đình viện.
Bóng dáng cao lớn đứng dưới ánh đèn
Trần Vấn mặc một bộ đồ cách tân đi tới,trên gương mặt già nua là sự nghiêm nghị:
– Bắc Thần tới rồi.
Diệp Bắc Thần quay đầu,gương mặt lãnh đạm hơi nở nụ cười,lên tiếng:
– Ông ngoại.
Dù sao hắn cũng xem như là được một tay Trần Vấn đào tạo,hơn nữa là bạn thân của Lục Nghiêm cho nên cũng xem như con cháu trong nhà,khi mở miệng,sắc mặt Trần Vấn cũng có chút ôn hoà,ông đi tới chỗ bàn trà ngồi xuống,người bên cạnh cũng rất tự nhiên đi tới rót ra hai ly trà,làn khói nghi ngút lan toả làm xua đi phần nào không khí giá lạnh.
Trần Vấn nghiêm túc nhìn hắn:

– Ngồi đi.
Diệp Bắc Thần cũng rất cung kính,theo lời nói của Trần Vấn mà đi tới ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
– Ta nghe nói cháu vừa mua lại khu Hoài Nam,là có ý gì?
Có lẽ,Diệp Bắc Thần cũng đã lường trước được Trần Vấn sẽ gọi mình đến đây vì việc này cho nên thái độ vẫn luôn hết sức bình thản.Khẽ nhấp ngụm trà,liền mỉm cười:
– Chắc ông cũng biết Hoài Nam vốn dĩ là một phần sản nghiệp của nhà họ Diệp,cho nên cháu chỉ lấy lại chứ không phải là thu mua.
Những lời Diệp Bắc Thần nói hoàn toàn không sai,khu Hoài Nam trước đây là một hồ chứa nước,nhưng không nghĩ tới chính phủ lại có ý định quy hoạch tái chế xây dựng khu dân cư,nhưng sau đó không biết lý do vì sao lại trở thành khu biệt thự.Điều này chỉ có thể hỏi người đời trước.
Ông nội Diệp Bắc Thần trước kia kinh doanh dược cũng chỉ gọi là ở mức độ bình thường nhưng về bất động sản lại rất có duyên.Khu đất ở Đô Nam rồi Vân Thành hay Hoài Nam đều là một phần trong sản nghiệp nhà họ Diệp.Cho nên tới thời Diệp Bắc Thần ngành dược mới được gọi là đi lên một thời kỳ đỉnh cao,cho nên anh muốn biến những khu đất trống trở thành mục tiêu sản xuất nguyên liệu dược phẩm.

Dự án Đô Nam cũng ra đời từ đó,tiếp đến không cần nghĩ cũng biết Diệp Bắc Thần nghĩ xa tới mức nào.

Trần Vấn nhất thời á khẩu cũng không biết nên nói thế nào:
– Vậy còn Lục Hàm,con bé cũng là người nhà họ Trần,dù làm gì cháu cũng nên thông qua ta một tiếng.
Diệp Bắc Thần trầm mặc không nói,tâm sự của đàn ông trước giờ luôn giấu kín trong lòng,chỉ cần là hắn không muốn thổ lộ,bên ngoài liền làm như không có chuyện gì xảy ra.
Tựa như tình cảm đối với Lục Hàm,trước giờ là hắn tình nguyện bị cô hiểu lầm,cũng không có cách nào bày tỏ,chỉ có thể dùng cách của mình áp chế cô ở bên cạnh.Lục Hàm cũng không nhìn thấy một mặt khác trong con người Diệp Bắc Thần là sự ôn nhu, dịu dàng.
Sắc mặt Trần Vấn dịu đi một chút,ông cũng không trực tiếp vạch trần ý đồ của Diệp Bắc Thần.Ông cũng đã trải qua phân nửa đời người,sóng to gió lớn đều đã đối mặt,cho nên đối mặt với tình cảnh bây giờ vẫn luôn ung dung mà điềm tĩnh.
Huống hồ năng lực Diệp Bắc Thần xuất trúng,có thể chống đỡ nhà họ Diệp nhiều năm nay, cho nên Trần Vấn cũng không có điều gì trách móc hắn.Chỉ là không nghĩ tới hắn lại liên quan tới cháu gái ông,không phải một đứa mà là hai đứa.Trần Hy không hiểu sao cũng thích Diệp Bắc Thần nhất quyết muốn ông ra mặt.

Ông rất kiên nhẫn,ngữ khí ôn hoà nhưng lại không che dấu được bóng gió lẫn lộn:
– Cháu định đưa Lục Hàm trở lại nhà họ Diệp,vẫn là vì danh nghĩa anh trai của cháu hay là vì mục đích khác.
Nghe xong,Diệp Bắc Thần không nhịn được mà nhíu mày:
– Cháu nghĩ cái này ông nên nói rõ với Trần Hy,cháu không có thích cô ấy.Còn Lục Hàm,từ em gái trở thành vợ cũng không tồi.
Trần Vấn nghe xong nhất thời kinh ngạc,ông không nghĩ Diệp Bắc Ninh Thần lại thẳng thắn như vậy.
Có lẽ tuổi tác đã cao,lúc còn trẻ ở trên thương trường thì gan rạ khí phách,tuổi già lại lắng đọng hiền từ.

Diệp Bắc Thần là đối tượng mà ông muốn hướng đến cho cháu gái của mình.Không nghĩ đến Diệp Bắc Thần lại quen biết Lục Hàm từ trước,sớm đã có tình cảm.
Trần Vấn khẽ cười, giọng nói mang theo chút trêu chọc:
– Ta nghe nói Lục Hàm hình như không thích cháu cho lắm.
– Tạm thời là vậy.
Diệp Bắc Thần không phủ nhận,từ tốn nói.
Đối với một người đàn ông mà nói,đối với người mình thích thì trên gương mặt nhất định sẽ biểu hiện một loại quan tâm dịu dàng,mà mỗi khi nhắc tới Lục Hàm ánh mắt hắn như ẩn chứa tia cười.Trần Vấn liền hiểu ra,cười hiền hậu:
– Lục Hàm là một đứa bé ngoan,sau này cháu phải thay ta chăm sóc nó thật tốt.
Lần này,Diệp Bắc Thần không nói thêm lời nào,ánh trăng dịu dàng chiêú xuống bao trùm toàn bộ khu biệt viện,hắn khẽ cười.Trần Vấn vẫn luôn áy náy chuyện của Trần Ân cho nên đối với Lục Hàm luôn một mực yêu chiều,sau nhiều năm vẫn không quên mà luôn âm thầm bảo hộ cho cô.Loại tình thân này,Diệp Bắc Thần cũng cảm thấy ấm áp.
Trước giờ mặc dù không nói ra nhưng những việc Diệp Bắc Thần âm thầm làm vì Lục Hàm,Trần Vấn đều biết.
Nhà họ Diệp tuyệt đối là một nơi an toàn, nghĩ đến nơi Lục Hàm có khả năng sẽ xảy ra nguy hiểm,Diệp Bắc Thần không thèm nghĩ mà dùng cách cực đoan nhất ép buộc cô rời khỏi nơi đó.
Phía bên ngoài sân,tiếng những con sâu đêm không ngừng vang lên ồn ào,Trần Vấn nói thêm một câu:

– Tính cách Lục Hàm cũng ương bướng như mẹ của nó bất kể là cái gì mình muốn làm đều sẽ bất chấp cho bằng được.Sau này,nếu con đã lựa chọn Lục Hàm thì phải yêu thương nó,từ bé nó cũng thiếu thốn tình cảm cho nên bề ngoài cứng miệng nhưng bên trong lại giống như một đứa trẻ.
Nghĩ hai người còn trẻ,trải qua một chút sóng gió,hiểu lầm cũng là chuyện thường tình.
Hơn nữa,tính cách Lục Hàm lạc quan,tuy nói như vậy lại không giận lâu ai bao giờ,chỉ cần nhìn thấy người ta dịu dàng với mình là vui vẻ ngay.
Diệp Bắc Thần cứng rắn hỏi:
– Nhưng mà ông à,liệu Lục Hàm sau này sẽ thích cháu chứ.Cô ấy đối với cháu có quá nhiều khúc mắc.
Trần Vấn mở to hai mắt,thở dài:
– Ta cũng không biết.
Quản gia Lý bên cạnh nghe xong liền cười trộm nói như ông cụ thì thà không trả lời còn hơn.
Ánh mắt Diệp Bắc Thần có chút nheo lại,nhưng trong lòng lại mang theo sự kiên định:
– Cháu cũng sẽ không từ bỏ.
Giọng nói của Trần Vấn càng ngày càng thấp:
– Diệp Bắc Thần,cháu phải nhớ rõ,tình cảm của con người là thứ mềm yếu cho nên cũng dễ bị tổn thương nhất.Đừng dùng cách cực đoan để chứng minh tình yêu của mình,nếu không thương tổn càng sâu thì vết thương khó mà lành.

Sai thì có thể sửa,sẽ có cơ hội quay đầu.
Tính khí Diệp Bắc Thần trước giờ luôn thích chiếm hữu,chỉ là thứ hắn muốn sẽ bất chấp thủ đoạn nên sẽ không quan tâm cảm giác của đối phương.Lời của Trần Vấn cũng không phải không có lý bên ngoài nhiêù người như vậy,nếu hắn không đối tốt với cô,thì bất cứ lúc nào Lục Hàm cũng có thể rời bỏ anh.

Giống như bốn năm trước,cho nên anh cũng sẽ vì cô mà hạ mình một chút,thử học theo cách sống của cô,hoà nhập với thế giới mà cô thích..


Đọc truyện chữ Full