Khương Minh Chi ở nhà ngóng mãi mà ông nội không trả lời Weixin của cô, cũng chẳng chịu nhận điện thoại của cô.
Cô nhớ lại hồi nhỏ, mỗi lần cô làm sai bài tập đều bị Khương Minh Sùng gõ đầu, cô luôn khóc mếu chạy đi mách với ông nội.
Ông nội luôn thiên vị cô hơn Khương Minh Sùng, ông mắng Khương Minh Sùng giúp cô, mắng anh ấy bắt nạt em gái mình thành cái dạng gì rồi, sau đó ông bế cô lên đùi, nói Chi Chi của chúng ta phải học tập thật giỏi, nhớ kỹ một chút, lần sau sẽ không làm sai bài này nữa.
Cô ôm cổ ông nội khóc thút tha thút thít bảo vâng, từ nhỏ thành tích nhảy múa và học tập của cô đều rất tốt, tiếc là sau này vẫn không thi vào trường đại học theo ý muốn của cả nhà mà tự ý chạy đi thi Học viện Điện ảnh.
Bác cả và bác gái cũng thiên vị cô hơn so với Khương Minh Sùng, nếu bốn người cùng đi ra ngoài, đứa nhỏ được bác cả và bác gái dắt tay đi giữa sẽ là cô, còn Khương Minh Sùng được dắt theo ở bên cạnh.
Từ nhỏ Khương Minh Chi không hề cảm thấy mình khác biệt vì không có bố mẹ, thậm chí Khương Minh Sùng bị đối xử bất công từ bé cũng không hề buông lời oán thán mà luôn che chở cho cô. Ở trường có bạn nam cười nhạo cô người đến tham gia buổi họp phụ huynh cho cô không phải bố mẹ cô mà là bác cả, bác gái của cô, Khương Minh Sùng biết được đã đánh bạn nam đó một trận tơi bời, đánh người ta vỡ đầu chảy máu, lần đầu tiên bị gọi mời phụ huynh lên trường.
Ai cũng cẩn thận chu đáo che chở cho cô gái nhỏ ấy, ngoại trừ chăm sóc cuộc sống thường ngày, còn có cả sự che chở từng li từng tí trong lòng nữa.
Nhưng có lẽ không ai ngờ được, cũng không dự tính trước, Khương Minh Chi trưởng thành trong môi trường được cưng chiều mà lớn, trừ việc tùy hứng tự thi vào Học viện Điện ảnh, bước vào giới giải trí trong sự phản đối của tất cả mọi người, thậm chí lúc buông thả chạy ra nước ngoài giải sầu rồi đăng ký kết hôn với một người đàn ông mới quen được ba ngày.
Khương Minh Chi vò tóc, không dám gọi điện thoại cho ai khác, chỉ dám gọi một cuộc cho Khương Minh Sùng.
“Sao vậy?” Điện thoại của Khương Minh Sùng reo vài hồi thì anh ấy mới nhận, “Nói nhanh lên, bên anh bận lắm.”
Khương Minh Chi dè dặt thăm dò: “Anh ơi, bạn trai em, à thì, gần đây muốn đổi nghề tới làm ở Lộ thị.”
“Anh biết Lộ thị chứ, chính là Lộ thị của nhà họ Lộ ở Cảng Thành á anh, Tài chính Gia Tín và Bất động sản Đức Thân, anh thấy thế nào?”
Khương Minh Sùng không biết Khương Minh Chi đột nhiên hỏi cái này làm gì.
“Em cảm thấy anh sẽ biết Lộ thị có tốt hay không hơn cậu bạn trai làm ngành tài chính của em à?”
Khương Minh Chi: “...”
Khương Minh Sùng: “Chuyển sang chỗ khác mà làm, được nhiên là chỗ nào có đãi ngộ tốt thì theo.”
“Thế nếu không phải nhân viên thì sao?” Khương Minh Chi bỗng nhiên hỏi ngược lại.
Khương Minh Sùng: “Hả?”
Khương Minh Chi biết mình lỡ lời, vội bổ sung: “À, lần trước em đến tiệc sinh nhật của tổng giám đốc công ty truyền hình kia ấy, em gặp được cậu hai nhà họ Lộ rồi, tên gì ấy nhỉ, à, Lộ, Lộ Khiêm? Không phải gần đây bọn họ mới lập trụ sở ở Bình Thành đó sao, em còn nói chuyện hai câu với cậu hai đó, em cảm thấy người ta cũng không tệ lắm.”
Khương Minh Sùng: “Đám người nhà họ Lộ?”
Khương Minh Chi ngừng thở, ngón tay cầm điện thoại siết chặt lại, chờ đợi câu nói kế tiếp của Khương Minh Sùng.
Sau đó cô nghe thấy Khương Minh Sùng xì một tiếng: “Hoang đường.”
Khương Minh Chi ngẩn người.
Khương Minh Sùng: “Lúc đầu mảnh đất phía nam thành phố là do cậu chủ trì bán đấu giá, em xem lúc trước bọn họ đồng ý gì, giờ thì thành ra thế nào rồi.”
Anh ấy nghĩ lại giọng điệu thích thú của Khương Minh Chi khi nhắc tới cậu hai nhà họ Lộ: “Bạn trai em làm công cho ai không quan trọng, nhưng mấy người nhà họ Lộ thì tốt nhất em đừng chỉ nhìn bề ngoài.”
Khương Minh Chi mấp máy không rồi lại không nói ra lời.
Khương Minh Sùng thấy Khương Minh Chi không nói nữa thì bảo một tiếng anh ấy bận rồi cúp điện thoại.
Khương Minh Chi ngơ ngác nhìn màn hình đã kết thúc cuộc gọi.
Thái độ của Khương Minh Sùng đã thế này rồi thì bác cả chỉ có thể ác liệt hơn.
Khương Minh Sùng không muốn cô chỉ nhìn bề ngoài.
Đúng vậy.
Lúc trước người chủ trì bán đấu giá mảnh đất phía nam thành phố là cậu của Khương Minh Sùng, dù không có quan hệ ruột thịt với Khương Minh Chi nhưng cô cũng gọi cậu theo Khương Minh Sùng.
Lúc đó bán đất, ai cũng vui vẻ nhường cho công ty bất động sản lớn là Lộ thị phụ trách, đồng ý phân đất cho bọn họ, cảm thấy Lộ thị vừa đến sẽ khai phá quy mô lớn rồi phát triển tăng vọt, còn đồng bộ các quy hoạch bên cạnh cũng phồn thịnh theo, nhưng mà sau khi Lộ thị giành được đất lại cứ chờ đợi mãi, thậm chí hoàn toàn không có ý định khai thác, chỉ chờ thời gian trôi qua, giá đất tăng rồi dần dần khai thác hoặc dứt khoát bán lại, không tiêu tốn một đồng một cắc nào mà tiền tới đầy tay.
Cũng vì thế mà sau này các nơi không thể không ban bố chính sách các kiểu, hoàn thiện thời gian và thời hạn khai thác đất, nhưng đám thương nhân ban đầu đã thu được vô số lợi lộc rồi, người khác cũng không còn cách nào.
Khương Minh Chi nhắm mắt lại.
Cô thích Lộ Khiêm, Lộ Khiêm cũng thích cô, nhưng Khương Minh Sùng dùng từ “hoang đường” để miêu tả lại chẳng oan uổng chút nào.
Khương Minh Chi tiếp tục mở mắt ra, cô lướt đến bản tin kinh tế tài chính, thấy được đầu đề ngày hôm nay, chính là gần đây các vị trí cao trong Lộ thị hội họp nhiều lần, liên quan tới việc giải quyết dứt khoát mảnh đất phía nam thành phố.
“Có kết quả tốt gì được chứ, cái đám lòng dạ hiểm độc ăn tươi nuốt sống người ta ấy.” – Bình luận hàng đầu dưới bài tin tức.
...
Hôm nay Lộ Khiêm tăng ca.
Nhân viên Lộ thị luôn tuân thủ nghiêm túc quy định về phúc lợi theo pháp luật lao động, nhưng trước giờ Lộ Khiêm không bao gồm cả mình trong đó, lúc trước trong thời gian bận rộn nhất, ăn ở luôn công ty là chuyện thường ở huyện.
Khương Minh Chi đợi đến chín giờ tối Lộ Khiêm mới mở cửa Tử Duyệt Tinh Hà ra.
Khương Minh Chi quẹt dép lê ra đón, bước cuối cùng còn nhảy lên trước mặt anh, dáng vẻ xinh đẹp, ngọt ngào gọi: “Chồng ơi.”
Lộ Khiêm bế thẳng Khương Minh Chi lên quay vòng: “Ừ.”
Lúc Khương Minh Chi được đặt lại xuống đất, khẽ cười ngẩng đầu lên: “Anh có đói không, em làm bữa khuya cho anh nhé.”
Lộ Khiêm: “Em làm?”
Khương Minh Chi bĩu môi: “Sủi cảo đông lạnh không tính được sao?”
Trong hai người, Lộ Khiêm ít nhất còn biết nấu bát mì nóng, giới hạn tài năng nấu nướng của cô chỉ là sủi cảo đông lạnh.
Lộ Khiêm bật cười.
Khương Minh Chi kéo Lộ Khiêm tới ngồi trước đảo bếp, sau đó cô thả sủi cảo đông lạnh vào nước sôi.
Cô không cẩn thận cắt xếp bày biện đồ ăn như Lộ Khiêm, cô thả sủi cảo xong thì quay lại, dựa eo vào bục bếp, thoải mái tán gẫu: “Chồng này, cái app em tải cho anh, anh xem đến đâu rồi?”
Lộ Khiêm liếc nhìn đồng hồ: “Vẫn ổn.”
“Muốn kiểm tra không?” Anh hỏi.
Khương Minh Chi nín cười: “Thôi đi.”
Sau đó cô đi tới, trên mặt là ý giận có chút làm nũng, nắm chặt tay Lộ Khiêm đặt trên mặt bàn: “Hôm nay em xem tin tức, thấy có người đang mắng bọn anh, tức chết đi được.”
Lộ Khiêm nghe vậy thì hơi khựng lại: “Vì mảnh đất phía nam thành phố sao?”
Khương Minh Chi không ngờ Lộ Khiêm lại nói thẳng ra luôn, cô gật đầu.
“Các anh làm thế có phải chưa nghĩ kỹ không?” Khương Minh Chi cố gắng hết sức để mình nói uyển chuyển hơn một chút, cô nhìn Lộ Khiêm.
“Anh thực sự không quan tâm chút xíu nào về mấy lời nói bên ngoài hả?”
Lộ Khiêm nhìn ánh mắt dè dặt của Khương Minh Chi, giữa lông mày bỗng nhuốm phần phức tạp.
Sau cùng anh mở miệng nói: “Minh Chi, anh chỉ là thương nhân.”
Đây là lần thứ hai anh nói câu này với Khương Minh Chi.
Khương Minh Chi đối mặt với Lộ Khiêm.
Anh nói với cô anh không quan tâm.
Đúng, anh chỉ là thương nhân, anh chỉ muốn kiếm nhiều tiền hơn, còn những thứ khác đều không nằm trong phạm vi suy tính của anh.
Dùng ngòi bút làm vũ khí thì sao chứ, tiếng oan than ngút trời có là gì, anh không phải nhà từ thiện, anh không làm gì trái pháp luật, với anh mà nói đạo đức chỉ là một danh từ suông, anh không cần nó vì nó không thể đổi thành tiền tài. Nhét vào tay của một thương nhân khôn khéo như anh thì chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo.
Giọng Khương Minh Chi rất nhẹ, cô hỏi: “Vậy là kế hoạch vẫn không thay đổi gì đúng không, năm sau, năm sau nữa, khiến giá cả lên đến mức cao nhất rồi bán đi? Tay không hứng vàng?”
Lộ Khiêm thừa nhận bằng sự im lặng.
Khương Minh Chi nhận được câu trả lời thì há hốc miệng.
Cuối cùng lần này cô cũng bật ra câu hỏi: “Vậy nếu như em muốn anh chọn giữa tiền và em, anh chọn cái nào?”
Lộ Khiêm nhìn cô, cố gắng giải thích: “Minh Chi, đây không phải cùng một chuyện.”
“Đây là cùng một chuyện.” Ánh mắt Khương Minh Chi trở nên quật cường, “Em đã điều tra hết về anh rồi, anh cũng điều tra em từ trong ra ngoài, không phải sao?”
“Anh không cần làm nhà từ thiện, cũng không cần làm người nhân nghĩa, đó đều là thánh nhân chỉ có trong sách, trên thế giới này không có ai thực sự làm được điều đó, các anh muốn kiếm tiền, muốn kiếm được càng nhiều tiền cũng không ai nói gì hết, trên thế giới không ai không thích tiền, nhưng các anh lại kiếm hời từ chênh lệch thời gian, lúc luồn lách qua các loại lỗ hổng để kiếm tiền, ít nhất cũng cũng phải có chút cảm giác về đạo đức hay ý thức trách nhiệm chứ?”
Giọng Khương Minh Chi vô thức tăng cao: “Lúc trước tại sao lại giao đất cho các anh, tại sao sau đó có nhiều quy hoạch quanh đó như thế, chẳng lẽ là để cho các anh quăng ở đó chờ đất tăng giá sang tay kiếm tiền chênh lệch sao?”
Lộ Khiêm siết bàn tay đang nắm tay Khương Minh Chi lại, cố gắng hết sức để mình bình tĩnh: “Minh Chi, đừng làm rộn nữa.”
“Em biết mà, lúc đầu nhận cái này không phải anh.”
Khương Minh Chi: “Người nhận không phải anh, là anh trai anh, nhưng chuyện này hai người ai làm có gì khác biệt không, không hề. Vì bản chất hai người là cùng một loại người, anh tiếp nhận vụ này xong vẫn làm theo y như ý của anh ta lúc đó, anh không phải không có quyền lợi thay đổi nó mà là anh cảm thấy căn bản không cần thiết phải thay đổi, sống chết của người khác không liên quan gì đến các anh hết, các anh không làm chuyện gì trái pháp luật, người khác chỉ biết tự nhận mình xui xẻo.”
Sủi cảo trong nồi đã sôi chín từ lâu, nước sôi trào ra khỏi nắp, vang lên tiếng ùng ục.
Lộ Khiêm đứng lên, giọng trầm nặng: “Sủi cảo chín rồi.”
Dường như anh không muốn nói tiếp về vấn đề này với Khương Minh Chi nữa, không khí ở Tử Duyệt Tinh Hà tối nay lạnh lẽo khác thường.
Khương Minh Chi nhìn Lộ Khiêm vứt câu chuyện qua một bên, nhìn anh luôn lảng tránh, cô không biết làm sao, nước mắt đột nhiên rơi xuống.
“Em biết em giấu tất cả mọi người kết hôn với anh, anh biết rõ bây giờ cách làm của anh có ý nghĩa gì, nhưng anh vẫn làm.”
“Buổi sáng hôm đó người gọi điện cho anh là bác dâu em. Bọn họ nuôi em lớn, phải qua tin tức mới biết em yêu đương.”
“Em không muốn tiếp tục che giấu mối quan hệ này nữa, em muốn dẫn anh về nhà, anh không hề giống chút xíu nào với bạn trai lý tưởng mà bọn họ mong muốn em qua lại, nhưng bọn họ không muốn cản em, vì em nói anh rất tốt, em thật lòng thích anh. Em nghĩ chỉ cần em thích, dù anh là một người hoàn toàn trái ngược thì bọn họ cũng có thể dần dần chấp nhận, nhưng anh thì sao, anh bằng lòng, nói cách khác là từ trước tới nay anh có từng nghĩ tới việc sẽ có một ngày theo em về nhà không?”
Khương Minh Chi cũng không biết tại sao nước mắt như không thể ngừng lại được, càng rơi càng nhiều, cô dùng tay xoa lung tung một cái, cuối cùng gần như là rống lên với Lộ Khiêm: “Anh không hề! Nếu anh nói có thì anh sẽ không bao giờ không để ý lời nói bên ngoài chút nào như thế!”
Cô không cần Lộ Khiêm hợp tính hợp cạ với ai, cũng không cần anh đọc cái này, học thuộc cái kia, anh có thể không quan tâm tới những lời phê phán công khai ấy, nhưng lúc anh không để ý chút nào như thế có thể cân nhắc đến cô một chút xíu không.
Cô để ý, bọn họ cũng để ý.
Lộ Khiêm nhìn Khương Minh Chi khóc, lồng nguc nghẹn ứ khó diễn tả thành lời, anh chỉ cảm thấy thái dương mình nảy lên thình thịch, từ khi quen nhau đến bây giờ, Khương Minh Chi chưa từng khóc như vậy trước mặt anh, anh nhìn thấy cô khóc bỗng dưng nhớ tới Lộ Lê.
Lúc ấy, Lộ Lê cũng khóc như thế này trước mặt anh, nhưng cô ấy chỉ lặng lẽ khóc không hề phát ra tiếng động, không dám nói gì cả.
Nước mắt của Lộ Lê không có tác dụng gì cả, không tác động được đến anh trai cô ấy.
Vì bọn họ cần một thông gia như thế, một cuộc hôn nhân, hai gia tộc lợi dụng lẫn nhau đạt được lợi ích cực lớn, huống hồ đối tượng liên hôn bên đó không có chỗ nào không ưu tú.
Trong nháy mắt, Lộ Khiêm không biết phải làm sao, anh nói: “Nếu em cảm thấy khóc là có thể làm anh xúc động thì em sai rồi.”
Khương Minh Chi ngấn lệ mịt mù ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Lộ Khiêm đứng trước mặt mình vẫn nói một cách lạnh lùng với mình.
Anh rất cao, lúc nói chuyện, anh cụp mắt xuống nhìn cô.
Khương Minh Chi ngơ ngác lùi về sau một bước, cảm giác xa lạ vô cùng kéo tới, cô bỗng cảm thấy lạnh từ tận trong xương tủy, nhưng có một âm thành nói cho cô biết, Lộ Khiêm thế này mới là dáng vẻ vốn có của anh.
Là anh trong mắt tất cả người khác.
Anh cười với cô, anh hôn cô, anh nhường cô từ những việc nhỏ nhặt nhất, anh khiến cô tưởng rằng đó là dáng vẻ của Lộ Khiêm khi ở bên cô, là dáng vẻ đời thường nhất của anh.
Khương Minh Sùng bảo cô không được nhìn mặt mà bắt hình dong.
Có lẽ cô thật sự sai rồi.
Khương Minh Chi không khóc được nữa, cô bỗng muốn bỏ đi, cô không muốn đối mặt với một Lộ Khiêm thế này, nhưng cô nhìn khắp xung quanh, cảm xúc dâng trào quá mức khiến cô quên cả chạy thế nào, mãi đến khi điện thoại trong túi quần vang lên.
Lộ Khiêm đi ra tắt bếp.
Khương Minh Chi run rẩy lấy điện thoại ra, không cầm chắc lên rơi bộp xuống đất, cô nhìn hai chữ “Hàn Cần” trên màn hình hiển thị thì nhặt điện thoại lên.
Tay cô run rẩy không ấn nút nghe được.
Giọng Hàn Cần rất kích động: “Chuyện em ẩn hôn bị người ta tung ra rồi!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Lưu Ẩn Hôn Lật Xe Rồi
Chương 47
Chương 47