DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Chương 37: Chương 37


Dư Tương gọi lớn, thuận miệng hỏi: “Dì ạ, ba, không phải ba đi công tác một tháng mới quay về sao? Ba về từ lúc nào vậy?”Dư Kiến Kỳ đang nói chuyện với ông cụ Bùi, tâm trạng khi nhìn thấy cô có chút kì lạ, như không lập tức biểu lộ ra, chỉ nói: “Hôm qua quay về lấy tài liệu, ngày mai lại đi.

”Lại nói, con gái ở bên nhà bố vợ, tranh thủ nghỉ ngơi ít nhất cũng phải sang hỏi thăm một chút.

Dư Tương không phải không hiểu lễ nghĩa, vừa đúng lúc, cô nhấc thứ trong tay lên: “Con mua vịt quay cho ông đây!”Ông Bùi lập tức nói: “Con vẫn còn là đứa trẻ, tiêu tiền mua vịt làm gì!”Bà ngoại Lâm cười nói: “Tương Tương mua cho ông vì nó hiếu thảo, ông không ăn thì để đấy tôi ăn!”“Ăn, đương nhiên là có ăn.

”Dư Tương mỉm cười đặt con vịt quay vào bếp, Lâm Bảo Chi đang xử lý một con cá, vui vẻ nói: “Đây là cá hôm qua anh con câu được, hiếm khi câu được con to như vậy vừa vặn chúng ta cùng ăn, không phải con thích ăn cá sao?”“Hihihi, con biết mẹ con thương con mà.

”“Con bé ngốc, mẹ không thương con ai thương con? Quần áo may xong rồi? Mau mặc vào cho mẹ xem thử!”“Vâng!”Sau khi Dư Tương thay đồ liền chạy thẳng vào bếp xoay một vòng để Lâm Bảo Chi và bà ngoại Lâm đánh giá, quần áo may vừa vặn, cô có làn da trắng và vóc dáng chuẩn, mặc lên đương nhiên rất đẹp.

Bà ngoại Lâm vui mừng không ngớt: “May mắn không bị rám nắng, nếu không phải mất một thời gian mới phục hồi được, bây giờ, cũng không sợ không tìm được đối tượng!” Lâm Bảo Chi nhỏ giọng nói: “Con cũng nghĩ như vậy.


”Đổi sang một chiếc quần khác, mọi người đều khen đẹp, Dư Tương giống như một chú chim nhỏ hạnh phúc chỉ có nhiệm vụ mặc quần áo sặc sỡ mua vui cho người thân, sau khi khoe xong quần áo mới liền tiện tay cầm đến bên giếng giặt sạch phơi lên, còn Dư Lộ cũng hiểu chuyện đi vào trong bếp phụ giúp người lớn nhặt rau, nấu cơm.

Bùi Thừa Quang có ý định tạo mối quan hệ tốt với cô em họ lớn, chạy ra ngoài mua bảy tám cây kem về chia cho mọi người, còn có băng nhạc của Đặng Lệ Quân cô vẫn hay lặng lẽ nghe, hắn bắc thang Dư Tương đương nhiên sẽ bước xuống, thêm vào đó Bùi Thừa Quang có ý tứ làm hòa dịu mối quan hệ, nói rằng hắn cũng có một cuộn băng hiếm, ba người chụm đầu nói chuyện rất vui vẻ.

Chỉ là, sắc mặt Dư Kiến Kỳ không tốt lắm.

“Dư Tương, đừng chỉ lo chơi, đi vào giúp bà con đi.

”Dư Tương nghe lời ngoan ngoãn chạy vào phòng bếp, trực tiếp hỏi: “Bà ngoại, bà cần con giúp gì không ạ?”Bà ngoại Lâm đẩy cô ra: “Không cần , không cần, con ra kia chơi đi, anh con không phải mang băng nhạc đến sao, cẩn thận một chút, đừng để ông con biết.

”Các món ăn chính đều đã được bà và Lâm Bảo Chi làm, sao có thể yên tâm giao cho trẻ con, hơn nữa đã có Dư Lộ ở bên cạnh trợ giúp rồi.

“Vâng ạ.

”“Lộ Lộ, có cần chị nhặt đỗ giúp em không?”Dư Lộ cười dịu dàng: “Không cần.

”Dư Tương nhảy nhót từ trong bếp ra ngoài, khóe mắt thoáng nhìn thấy Dư Kiến Kỳ cau mày, không quan tâm nhún nhún vai, tiếp tục đi chơi.

Ba người nhỏ tiếng nghe một lần băng nhạc Đặng Lệ Quân, cuối cùng cũng đến bữa tối, một bàn đồ ăn vô cùng phong phú, Dư Tương ăn uống rất vui vẻ, nhưng Bùi Thừa Quang lại nhớ mãi không quên món cá nướng mà hắn không được ăn lần trước, gắp lên một miếng cá rồi bắt đầu cảm thán.


“Tương Tương, đến bao giờ em mới làm cho anh một con cá nướng đây?”Dư Tương bĩu môi: “Nằm mơ giữa ban ngày.

”Lâm Bảo Chi không biết tình hình, mỉm cười hỏi ngọn nguồn, Bùi Thừa Quang vô cùng uất ức kể với cô của mình, hy vọng có thể nhận được lời hứa tương lai được ăn món cá nướng Dư Tương làm.

Nhưng Dư Tương đã có dự cảm, lầm bầm nói: “Ngay cả mẹ em có bắt em làm cho anh, anh cũng đừng mơ.

”Bùi Thừa Quang cảm thấy ủy khuất.

Dư Kiến Kỳ cau mày nhắc nhở: “Dư Tương.

”Lời của ông không nói rõ ràng, nhưng có ý nhắc nhở Dư Tương phải biết lớn nhỏ.

Dư Tương chẳng hề quan tâm, Bùi Thừa Quang cũng là một kẻ thông minh, rất nhanh liền đổi chủ đề, nói loanh quanh về chuyện công việc, bây giờ tương lai vẫn chưa chắc chắn chỉ có một mình Dư Tương.

Bùi Thừa Quang thuận miệng hỏi: “Tương Tương, em định bao giờ đến đơn vị báo cáo? Anh quen biết người ở đơn vị em, đến lúc đó sẽ giúp đỡ em nhiều hơn.


”Dư Lộ cũng nói: “Bạn học của em đã ở đó làm việc hai năm rồi, hôm trước em có gặp và hỏi tình hình cô ấy, chị không cần lo lắng đâu.

”Dư Tương nháy nháy mắt với Lâm Bảo Chi, hai mẹ con nhanh chóng tâm linh tương thông.

Lâm Bảo Chi giả bộ khó xử nói: “Không cần đâu, đơn vị đó Dư Tương không đi được.

”Dư Tương phối hợp nói: “Đúng vậy, em không đến đơn vị đó.

”.


Đọc truyện chữ Full