DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lần Nữa Theo Đuổi Em
Chương 98: 98: Chú Đẹp Trai


“Trình Khải, làm gì vậy, về nhà thôi.” Đúng giờ tan lớp Đặng Lâm xuất hiện ở trường đón cậu cháu trai Trình Khải về nhà.

Cha mẹ thằng bé đi du lịch rồi nên anh phải chịu trách nhiệm chăm lo cho ** cậu đưa đón đi học đầy đủ.

Từ đằng xa anh đã thấy bóng lưng tròn tròn của cháu mình đang ngồi chơi ở xích đu.
“A cậu tới rồi.

Tới đây cậu, con vừa quen được bạn mới nè.” Thằng bé Trình Khải là một cậu nhóc vui tính hay nói đang ngồi lắc lư trên xích đu vẫy tay với Đặng Lâm.

Dáng vẻ líu lo rất vui mừng.
“Vui như vậy sao?” Đặng Lâm đứng đằng xa đi tới.

Có chút tò mò không biết đứa cháu hiếu động này của mình lại quen thêm ai nữa.

Nhóc con Trình Khải giống như Bộ trưởng Bộ Ngoại Giao vậy.

Gần như mấy lớp học gần lớp thằng bé đã làm quen hết.
“Cậu mau tới đây, mau mau con giới thiệu em ấy với cậu.” Nhóc con Trình Khải nhảy xuống khỏi xích đu, đôi chân ngắn tũn chạy tới kéo tay Đặng Lâm.

Thằng bé dáng vẻ trắng trẻo hơi chút mũm mĩm tròn tròn nhìn rất đáng yêu.

Hai cái má bánh bao cười lên còn có má lúm tạo cảm giác dễ gần.

Cũng vì ngoại hình này mà ** cậu rất được mọi người yêu quý.
“Đây nè cậu, em ấy tên là Linh Đan.

Con vừa làm quen được đó.

Hì hì” Nhóc con Trình Khải vẻ mặt tự hào cười hở ra hai cái răng cửa y như răng thỏ.
“Hi hi, cháu chào chú, cháu tên Sở Linh Đan.” Bé con Đan Đan nhìn người đàn ông cao ráo mặc âu phục trước mặt thì nở một nụ cười tươi rói chào rồi tự giới thiệu.


Anh đáng yêu gọi chú đẹp trai này là cậu nên cô bé cũng rất nể mặt.

Bé con cảm thấy chú đẹp trai trước mặt này nhìn rất quen mắt nhưng lại không nhớ được đã thấy ở đâu.

Chỉ thấy khuôn mặt đẹp này rất ưa nhìn, còn có phần đẹp hơn Daddy của mình ở Italia nên thiện cảm đối với chú đẹp trai này cũng rất tốt.
Đặng Lâm không nghĩ tới bạn mới mà cháu mình quen lại chính là cô bé này.

Chỉ mới sáng nay anh còn bắt gặp hai mẹ con cô bé mà bây giờ đã gặp lại rồi.

Còn đứng ngay trước mặt cười tươi như vậy nữa chứ.
“Chào cháu, cha mẹ cháu đâu chưa tới đón sao?” Đặng Lâm điều chỉnh cảm xúc thật tự nhiên ngồi xổm xuống đối diện cô bé vờ như không biết hỏi.

Anh muốn nhân cơ hội trùng hợp này hỏi thăm một chút.

Tuy cảm thấy như vậy hơi hèn nhưng là cách an toàn nhất cho anh.
“Cô giáo nói mẹ cháu bận một chút sẽ tới muộn nên bảo cháu đợi.

Daddy không về cùng nên cháu chỉ có mẹ thôi.” Bé con Linh Đan trả lời không chút giấu diếm.

Mẹ đã dạy khi người lớn hỏi thì phải trả lời.

Với lại chú đẹp trai trước mặt này nhìn không giống người xấu lắm.

Với một cái đầu của đứa trẻ 3 tuổi thì cô bé không nghĩ được quá xa xôi.
“Chú nhìn cháu rất lạ.

Mới chuyển tới đây học sao? Với lại nhìn cháu rất giống con lai không biết chú đoán đúng không.” Đặng Lâm cố gắng che đi sự căng thẳng trong lòng nhẹ giọng hỏi lại cô bé.

Sau khi hỏi xong bàn tay bất giác nắm chặt bên hông chờ đợi câu trả lời.
“Hì hì chú đoán đúng rồi.

Cháu vừa cùng mẹ về nước được mấy ngày.

Mẹ không cho Daddy về nên chỉ có hai mẹ con cháu thôi.

Anh Trình Khải là người bạn đầu tiên của cháu ở đây.” Bé con Linh Đan khai hết tất cả cho chú đẹp trai trước mặt.

Bé con cảm thấy chú đẹp trai không phải người xấu nên không cần che giấu làm gì.
“Sao cháu không gọi cha mà lại gọi Daddy vậy? Chú rất tò mò cha mẹ cháu như nào lại có được một cô con gái đáng yêu như thế này.” Đặng Lâm sờ đầu cô bé nói.

Trong giọng nói nếu để ý sẽ có chút tiếc nuối.

Chỉ là hai đứa nhỏ đều còn bé chưa hiểu chuyện nên không cảm nhận được.
“Mẹ không nói cho cháu biết.

Từ nhỏ cháu đã gọi Daddy rồi.

Daddy là một người rất đẹp trai, rất giàu cũng rất thương cháu.

Mẹ cũng rất xinh đẹp còn tài giỏi nữa.

Nhưng mà mẹ và Daddy không ở cùng nhau.


Bác cả và bác gái sống cùng nhau có anh Lạc Huy và chị Lạc Vy gọi cha mẹ.

Nhưng cháu chỉ sống với mẹ, mẹ bảo Daddy là Daddy không phải cha.

Cháu cũng không biết.” Bé con Linh Đan khi nói về mẹ ánh mắt long lanh như biết cười.

Đối với cô bé thì mẹ là người tuyệt vời nhất trên đời này.

Bé con rất thắc mắc vì sao mẹ mình và Daddy không ở cùng một nhà như bác cả và bác gái.

Thế nhưng cô bé không dám hỏi mẹ.

Bởi vì mỗi lần nói tới cha bé thì mẹ đều không vui.

Daddy ngày thường cũng không dám chọc giận mẹ nên cô bé mới thắc mắc như vậy.

Trong suy nghĩ của cô bé thì Daddy chính là cha mình.
“Vậy là cha mẹ cháu không ở cùng nhau sao?” Đặng Lâm rất không tự nhiên hỏi lại.

Những gì cô bé nói và phán đoán của anh hoàn toàn khác nhau.

Anh muốn biết rõ hơn một chút.
“Không ạ.

Từ nhỏ cháu ở với mẹ, Daddy chỉ thỉnh thoảng đến thăm và đưa cháu đi chơi thôi.” Cô bé Linh Đan buồn buồn đáp lại.

Cô bé cũng ghen tị vì các bạn có cha mẹ chơi đùa cùng.

Còn cô bé chỉ có mẹ bên cạnh, thế nhưng bù lại mẹ đối với cô bé rất rất tốt.
“Sở Linh Đan, con ngồi đó làm gì vậy.

Về thôi.” Ngay khi Đặng Lâm còn định hỏi thêm thì tiếng gọi quen thuộc kéo anh ra hiện thực.

Tuệ Linh vào lớp tìm con gái nhưng cô giáo phụ trách lớp nói bé con ở ngoài chơi với bạn nên cô vừa ra ngoài đã thấy bóng dáng nhỏ nhỏ ngồi lắc lư trên xích đu, bên cạnh có một bé trai đang đứng.

Cô cũng không tiến tới mà đứng từ xa gọi con gái.

“Bai bai chú đẹp trai nha.

Mẹ cháu đến rồi.

Bai bai anh trai đáng yêu.” Cô bé nhảy xuống khỏi xích đu vẫy tay chào tạm biệt hai cậu cháu Đặng Lâm rồi nhấc bước chân nhỏ chạy về phía mẹ mình.
“Mẹ, mẹ đến muộn để Đan Đàn chờ lâu như vậy.” Cô bé cháy tới nắm lấy tay mẹ phụng phịu.
“Công ty có chút việc mẹ cần xử lý.

Sao nào, đang nói chuyện với ai sao.

Thấy con vẫy tay chào ai kìa.” Tuệ Linh cúi xuống bế con gái lên chọt má cô bé ghẹo.
“Một chú đẹp trai mẹ ạ.

Chú ấy còn đẹp hơn Daddy nữa.

Chú ấy thấy con ngồi một mình nên nói chuyện với con.

Rất đẹp đó nha.” Cô bé lè lưỡi đáp.
“Được rồi về thôi, ông ngoại chờ ở nhà rồi đó.” Tuệ Linh cũng không quá để ý tới bế con gái đi ra xe.
“Cậu, cậu…CẬU, người ta đi mất rồi.” Nhóc Trình Khải thấy cậu mình nhìn theo hai mẹ con em gái kia tới ngơ ngẩn thì lớn tiếng gọi.
“Ừm, về thôi.” Đặng Lâm thu lại ánh mắt dắt tay cháu trai đi về.
“Cậu, cậu quen mẹ em ấy sao? Con thấy cậu lạ lắm.” Nhóc Trình Khải gương mặt bầu bĩnh nâng ánh mắt khó hiểu nhìn về phía cậu mình vừa đi vừa chờ đợi câu trả lời.

Bình thường cậu của nhóc rất ít nói và đặc biệt không thích tiếp xúc với người lạ.

Vậy mà vừa rồi lại ngồi hỏi chuyện em gái Linh Đan rất lâu.
“Không có gì đâu.

Về thôi.” Đặng Lâm cúi đầu nhìn nét mặt ngây thơ kèm theo khó hiểu của ** cậu xoa đầu đáp rồi dắt tay nhóc con đi thẳng ra xe về nhà..


Đọc truyện chữ Full