DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phương Pháp Cơ Bản Để Trở Thành Thiên Tài
Chương 59: Thử xem

Áo may ô trắng xuềnh xoàng, vẫn là đôi giày nhựa được nhà ăn của trụ sở phát cho.

Ông đi đến cửa cầu thang, gấu quần bên sắn bên thả, nhác trông phong trần mệt mỏi, nhưng chỉ ngay giây sau, đôi mắt vốn đang nhắm nghiền lại thư thái mở ra, khóe miệng cong lên, mỉm cười.

Lâm Triều Tịch quan sát rất rõ sự biến hóa này.

Một giây trước nghiêm nghị cứng rắn, một giây sau đã hờ hững thong dong, chẳng thèm để ai vào mắt.

Đúng vậy, Lão Lâm đ ến rồi.

Tình huống đột nhiên biến đổi giống như bộ phim trước khi đến hồi kết, hai bên chuẩn bị tử chiến một trận với nhau, nhân vật đủ lớn để thay đổi cục diện đột nhiên xuất hiện, mọi thứ đều đi theo phương hướng khó lòng đoán trước.

Nhưng mà có chỗ chống lưng thì vẫn khiến người ta ngập tràn tự tin.

Lâm Triều Tịch chống eo, thu hồi tầm mắt, chuẩn bị quay lại nhìn thầy Hiệu phó Trương. Đúng lúc này, chỗ rẽ cầu thang lại xuất hiện thêm một người.

Người thứ hai lên đến nơi là một phụ nữ trung niên, tóc ngắn hơi quăn, phần thái dương điểm hoa râm, bởi vì trèo một mạch lên bảy tầng nhà mà lồ ng ngực phập phồng, nhưng cũng có khả năng là do bà đang tức giận.

Nhìn thấy người đến, Lâm Triều Tịch bị sốc lần hai, hôm nay cái góc rẽ làm cô sợ hết cả hồn!

Tại sao Viện trưởng Đảng lại đi cùng Lão Lâm?

Câu hỏi này làm da đầu cô tê dại, đủ loại nghi ngờ càn quét, thế nên cô hoàn toàn không còn sức nhìn đến Giới Nhiên đi cuối cùng.

Trong thời gian cô hóa đá, Lão Lâm đã sắp đi đến trước mặt thầy Hiệu phó. 

Lão Lâm đứng đó, đưa tay ra rất tự nhiên, Trương Thúc Bình tưởng ông muốn bắt tay, cũng đưa tay ra theo, một giây sau tay Lão Lâm chuyển hướng, lôi bao thuốc trong túi móc một điếu ra cho lên miệng. 

Cánh tay thầy Hiệu phó dừng giữa không trung, sắc mặt rất khó coi. 

Trương Thúc Bình: “Này anh, nghiêm cấm hút thuốc trong khu dạy học.” 

“À, tôi ngậm thôi.” Lão Lâm cười: “Trông cho có khí thế.” 

Nói xong ông lại giơ tay ra, đưa tới trước mặt Trương Thúc Bình. Thầy Trương đã buông tay xuống, bây giờ không có ý định nhấc lên nữa, chỉ nhíu mày không nói gì. 

Lão Lâm: “Này thầy, bắt tay cái đi, lễ nghi cơ bản.” 

Nghe Lão Lâm nói tào lao vài câu, tâm trạng căng thẳng của Lâm Triều Tịch đã dịu đi không ít, Viện trưởng Đảng cũng đã đến nơi, khách khí đưa tay ra: “Đảng Ái Bình, Viện trưởng Viện trẻ mồ côi Sao Đỏ.” 

Đối mặt với hai vị phụ huynh, thầy Trương đành bất đắc dĩ bắt tay ứng phó: “Chào chị.” 

“Thầy tốt nghiệp trường nào đấy?” Lão Lâm ngậm thuốc lá, tựa vào bậu cửa hỏi. 

Thầy Trương: “Tôi e cái này không liên quan gì đến anh.” 

“Tôi hỏi chút thôi, bình thường người lớn gặp nhau toàn hỏi lương tháng bao nhiêu có mấy căn nhà, tôi chẳng có gì, chỉ hỏi được cái này.” 

“Nếu Viện trưởng Đảng nghi ngờ tư cách dạy học của tôi, tôi có thể…” 

Lão Lâm nhanh nhảu ngắt lời: “Không phải, tôi thấy anh tuyển được cậu Tiểu Giải nên chắc cũng rất có chính kiến, không giống thằng ngốc, tôi hỏi vài câu cho hợp lễ phép.” 

“Không phải Tiểu Giải đi tè (jie)! Họ của tôi đọc là Giới (xie)!” 

Trương Thúc Bình thẳng thắn nói: “Thầy Giới Nhiên không do tôi tuyển.” 

Lão Lâm: “À, thế thì Triết lí dạy học khác nhau rồi, không đồng đạo khó lòng hợp tác, nhưng mà cũng không thể qua quít đá đít tôi với đồ đệ tôi đi thế được.” 

Lâm Triều Tịch giật áo Lão Lâm, vội vàng chen vào: “Sư phụ, nãy nói xong rồi mà, thầy vừa bảo ‘được thôi’.” 

“Ờ thì tôi mới nghe thấy từ đoạn ‘nếu làm được…’ trở đi, trước đấy nói gì vậy?” Lão Lâm hỏi. 

Lâm Triều Tịch thầm nghĩ bố chưa biết gì mà đã dám đồng ý ngay tắp lự, đành phải lặp lại giao kèo ban nãy một lượt. 

“Tức là điểm trung bình của mấy đứa phải cao hơn đám Chương Lượng trong 5 ngày?” 

“Vầng…” 

“Được thôi.” Lão Lâm nói dứt khoát: “Ăn nói cho gãy gọn tí đi, cứ chần chà chần chừ.” 

Lâm Triều Tịch: “Nhưng chúng ta không thể tự ra quyết định được sư phụ à, phải hỏi ý kiến mọi người nữa.” 

“Thế thì hỏi đi, nhưng mà sẽ thú vị lắm đấy. Cuộc đời mà, chỉ có vài lần được thực sự ra sức chiến đấu thôi, bỏ lỡ thì tiếc phải biết.” 

Hôm nay ánh nắng chói chang, gió hồ sảng khoái, lời Lão Lâm nói còn mát hơn cả gió. 

Ông nói với Trương Thúc Bình: “Tôi muốn ở lại.” 

“Được.” 

Lão Lâm gật đầu: “Cảm ơn.” 

Ông nói xong, quay lại nhìn bọn cô: “Đi thôi.” 

“Đi cái gì mà đi, rốt cuộc anh là ai.” Viện trưởng Đảng hỏi Lão Lâm. 

Lão Lâm không trả lời, quay lưng rời đi. 

Lâm Triều Tịch vội vàng hỏi bà: “Sao mẹ lại đến đây ạ?” 

“Đến đón con về.” Viện trưởng Đảng hơi tức giận nói: “12 giờ đêm qua nhận được điện thoại bảo con của mẹ phạm luật, bị đuổi học, mời mẹ 8 giờ sáng đến đón về.” 

Lúc nghe đến ba chữ “con của mẹ”, bóng lưng tiêu sái của Lão Lâm khựng lại một thoáng, rồi nhanh chóng khôi phục lại như cũ. 

“Trường quá đáng thật! Có thế mà nửa đêm nửa hôm cũng làm phiền mẹ!” Lâm Triều Tịch liếc vội một cái, nghiêm chỉnh nói. 

Viện trưởng Đảng nhìn cô, vẫn không đỡ bực hơn là bao. 

“Sao mẹ lại đi cùng sư phụ con thế ạ?” Lâm Triều Tịch nhỏ giọng hỏi: “Mẹ quen sư phụ à?” 

“Không quen. Anh ta giả dạng làm người có nguyện vọng nhận nuôi, đến xem tư liệu về con một lần rồi đi luôn.” Viện trưởng Đảng là người xưa nay luôn điềm tĩnh mà cũng không khỏi càu nhàu: “Con quen được cái loại người bát nháo này ở đâu thế hả!” 

Lâm Triều Tịch đã không còn nghe lọt tai nửa câu sau nữa. 

Đúng vậy, cô quấn theo Lão Lâm lâu như thế, chẳng nhẽ Lão Lâm không bao giờ hoài nghi? 

Lão Lâm cũng chẳng phải đồ ngốc. 

Cô mỉm cười, lòng dạ Lão Lâm quả là thâm sâu khó lường, thực ra vẫn luôn âm thầm để ý đến cô đây mà. 

Cô lặng lẽ buông tay Viện trưởng Đảng, chạy theo sau Lão Lâm, vỗ lưng ông cười hỏi: “Sư phụ, sao sư phụ biết con ở trại trẻ Sao Đỏ.” 

“Tôi có ngu đâu.” Lão Lâm cạn lời, gần như lẩm bẩm: “Sáng sớm không ai đưa đón, tối muộn không chịu về nhà, cả ngày chạy lông ba lông bông, không phải bố mẹ quá hiền thì là trẻ vô gia cư.” 

“Này anh, đấy là chúng tôi cho lũ trẻ được tự do hết mức có thể, những trại trẻ khác không làm được thế đâu!” Viện trưởng Đảng kêu lên phía sau. 

“Tôi biết rồi, cảm ơn chị nhá!” Lão Lâm cũng kêu lên. 

Hai người cách hai đầu hành lang hò nhau, có lẽ quãng nghỉ ấy đã giúp Lâm Triều Tịch tỉnh táo lại một chút, nhận ra có vấn đề.

Mẹ trưởng nói Lão Lâm giả bộ làm người muốn nhận nuôi đến làng trẻ, tất nhiên trong lòng phải hoài nghi thì mới làm thế.

Nhưng sau đó Lão Lâm cũng rời đi luôn, vẫn đối xử với cô như bình thường, hẳn là hồ sơ không có gì bất thường cả…

Hồ sơ?

Sinh nhật?

Nghĩ đến đây, rất nhiều thứ thậm chí còn chẳng được coi là manh mối dần dần xâu chuỗi lại, dường như cô đã hiểu ra điều gì đó.

Lão Lâm nhanh chóng đi đến cuối hành lang, đằng sau cái áo may ô của ông còn có hai chấm rách nhỏ.

Tiếng bước chân lộp cộp nghe rất nhẹ nhàng, mà cũng thật nặng nề.

Thời gian giống như đôi tay vô hình, túm các chiều không gian lại với nhau.

Lão Lâm gắp sườn heo trong tiệm mì, Lão Lâm nói cho cô dù bắt đầu vào lúc nào cũng không hề muộn, Lão Lâm làm việc ở công viên luôn mang vẻ mặt chán chường lạnh lẽo, Lão Lâm mở ô xuất hiện ngày mưa, Lão Lâm kể cho lũ trẻ nghe về sự mĩ lệ của thế giới Toán học…

Rất nhiều khuôn mặt chập vào làm một, biến thành bố cô, bất kể ở thời gian nào, không gian nào, bố mãi mãi là bố của cô.

Vậy thì tấm lòng của người bố dành cho con gái cũng sẽ không bao giờ thay đổi.

Lâm Triều Tịch nhìn bóng lưng ông, hỏi: “Sư phụ, sao sư phụ lại muốn xem hồ sơ của con?”

“Xem chút thôi.” Bước chân Lão Lâm không ngừng lại.

“Sư phụ muốn nhận nuôi con sao?”

“Hả.”

“Sư phụ muốn nhận nuôi con, hay là muốn tìm ai khác?”

Dũng khí đột nhiên dâng trào, không cần đến bất kì sự chuẩn bị tinh thần nào hết.

Đối với Lâm Triều Tịch mà nói, cô cũng không biết vì sao lại chọn thời gian và địa điểm thế này. Nhưng cô đã quyết định cái gì càng khó càng phải làm, dù chỉ được một ngày thôi cũng được, cô muốn trở thành người có dũng khí, không kiếm cớ trốn tránh bất cứ khó khăn gì nữa.

Cuối cùng bước chân đi đằng trước của Lão Lâm cũng ngừng lại, nghe câu hỏi cuối cùng của cô, đôi tay ông đặt trên lan can run rẩy.

Lâm Triều Tịch từ tốn lại gần, dường như mỗi bước chân lại trưởng thành hơn một chút.

Cô nhìn thấy mình thời tiểu học, nhìn thấy mình vui mừng vì vào được trường cấp hai trọng điểm, nhìn thấy mình thời cấp ba bỏ khối tự nhiên quay sang khối xã hội, nhìn thấy mình thời đại học tham gia đủ các hoạt động nhưng lại lựa chọn con đường lừa mình dối người khi tốt nghiệp…

Cô của những lúc vui vẻ hào hứng, cô của những lúc đau thương ngã gục, tất cả đều là cô, mà cũng chẳng phải cô.

Cô đi đến trước mặt Lão Lâm, kéo bàn tay thô ráp kia đặt lên đầu mình.

Lưng hơi khom lại, cô dựa đầu lên ngực Lão Lâm, chầm chậm nói: “Sư phụ, con không biết có phải sư phụ đánh mất một người rất quan trọng nào không, nhưng nếu có, sư phụ dẫn con đi xét nghiệm DNA đi, thử xem liệu con có phải người sư phụ muốn tìm, được không?”

Đọc truyện chữ Full