DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Học Hành Chăm Chỉ, Ngọt Ngào Yêu Đương
Chương 2: Chương 2


Edit: Mel
Beta: Quàn thựn KV 
Hạ Sênh xoay người đi lên lầu, nét mặt tràn đầy ý cười.
Cô gái nhỏ học chung trường với cậu thì cậu lảng tránh.

Bây giờ đột nhiên cô lại xuất hiện, còn ở cùng với cậu dưới một mái nhà.

Rốt cuộc cậu nên lấy thái độ gì để đối mặt với cô đây?

Đi vào phòng ngủ, cậu nhanh chóng tắm rửa và thay một bộ đồ thể thao màu đen.
Nghe thấy tiếng mở cửa ở tầng dưới, cậu chần chừ một chút, thân hình lười biếng trên ghế sofa di chuyển.

Cậu nhấc chân bước đến bên cửa sổ, rũ mắt nhìn xuống.
Cô gái nhỏ đang dựa vào lòng mẹ, ôm eo bà, thỉnh thoảng lại ngước lên, giống như đang nói cái gì đó với Giang Hạ.
Giọng nói rất nhỏ, Hạ Sênh nghe không rõ.

Cậu thấy Giang Hạ và Nhiễm Đình Phong đều rất cao, nhưng nhóc con này đã 18 tuổi lại như chưa dậy thì, vóc dáng nho nhỏ lùn lùn, nói cô mới học cấp 2 chắc người ta cũng tin.
Nhất định là do bị căn bệnh kia giày vò từ nhỏ.
Nghĩ đến đây, đôi môi mỏng của Hạ Sênh mím thành một đường thẳng, quai hàm căng chặt lại.

Lông mi khép hờ, che giấu ánh sáng trong mắt thiếu niên.
Cuối cùng cũng phải nói lời tạm biệt.

Cô gái nhỏ buông Giang Hạ ra, lại đột nhiên giơ tay ôm chầm lấy cổ mẹ, hôn ‘chụt’ một cái trên gương mặt bà.
Tiếng cười của hai mẹ con vang lên, cậu đứng trên lầu cũng nghe thấy được.
Hạ Sênh ngẩn ra giây lát, khóe môi cũng vô thức mỉm cười.
Thật đúng là một cô nhóc, lớn như vậy rồi mà vẫn hôn má mẹ, y như một đứa trẻ vậy. 
Giang Hạ lên xe, dì Trịnh theo sau tiễn bà.

Từ trước đến nay, cảm xúc của Hạ Chi Châu chưa bao giờ lộ ra ngoài, ông nhìn về phía bạn thân của vợ ngồi ở ghế sau, gật đầu xem như chào hỏi.
“Tạm biệt mẹ!” Cô gái nhỏ đứng yên không nhúc nhích, tay giơ cao vẫy vẫy.
Cô không dám đi tiễn, sợ xoang mũi chua xót không thể nén xuống được.
“Vào nhà đi.” Giang Hạ nhìn hơi nước trong mắt con gái, cố gắng nở nụ cười, đôi mắt cũng dần nóng lên.

Người phụ nữ mạnh mẽ này rất ít khi biểu lộ những tâm tư, tình cảm mềm yếu ra ngoài.


Lần cuối cùng cũng chính là lúc bạn thân bà mất, bây giờ như thể muốn ùa về sau nhiều năm.
“Lái xe đi!” Giang Hạ xoay người, giọng nói có chút nghèn nghẹn, nói với tài xế.
Trong kính chiếu hậu, cô bé mặc chiếc váy lam thắt eo đang đứng yên vẫy tay.

Cơn gió đêm cuối hè thổi đến khiến vạt váy cô khẽ bay.
Mãi cho đến khi chiếc ô tô biến mất ở ngã rẽ, tay nhỏ mới chậm rãi bỏ xuống.
Hạ Sênh vẫn quan sát cô gái nhỏ.

Nhìn cô vòng hai tay ra sau lưng, một chân đứng trụ tại chỗ, mũi chân còn lại di di trên mặt đất, thân mình hơi ngả về phía trước, đầu cúi thấp xuống.
Tóc buộc đuôi ngựa theo làn gió hơi tán loạn trên chiếc cổ thon, đen nhánh, trông rất mềm mại.
Hạ Sênh không biết, có phải khi cầm trên tay cũng sẽ có cảm giác như vậy hay không?
“Nhiễm Nhiễm!” Dì Trịnh nhìn hai mẹ con nhà này đều mau nước mắt giống nhau.

Bà nhanh chóng siết chặt vai cô gái nhỏ, “Chúng ta vào nhà thôi!”
Nhiễm Nhiễm xoay người, môi nở nụ cười với dì Trịnh, khẽ nói: “Vâng ạ.”
Giọng nói mềm mại theo gió đêm đi vào cửa sổ, lọt vào tai Hạ Sênh, cậu nghe thấy một chút nghẹn ngào trong giọng nói ấy.

Cách xa như vậy, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được ánh nước lấp lánh trên hàng mi tựa cánh bướm của cô.
Cho nên, động tác nhỏ vừa rồi của cô là cúi đầu chớp chớp nước mắt sao?
Trong lòng chợt khó chịu như bị người khác dùng đầu ngón tay đâm chọc, dâng lên một cảm giác khác thường.
Nhiễm Nhiễm luôn cảm thấy trên lầu có một ánh mắt dõi theo mình.

Cô xoay người, theo bản năng ngẩng đầu lên. 
Khẽ nâng mắt lên nhìn, cô lại chỉ thấy tấm rèm khẽ nhúc nhích sau cửa sổ đang mở.
Có lẽ là do cô nhạy cảm rồi.

Chỉ là gió thôi.

Nhiễm Nhiễm thầm nghĩ, rũ mắt theo dì Trịnh vào nhà.
Hạ Sênh đang trốn sau bức rèm lúc này: “…”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Nam Gia Hữu Ngọc
2.


Trùng Sinh Tôi Trở Thành Mẹ Của Nữ Phụ Trà Xanh
3.

Công Chúa Đại Ân
4.

Thấy Sắc Nổi Lòng Tham
=====================================
Nghe thấy tiếng đóng cửa, thiếu niên mới lần nữa đi ra, nhìn vào khoảng trống ở tầng dưới – nơi cô gái nhỏ vừa đứng.

Ánh đèn đường ấm áp hắt lên bãi cỏ trong sân, phủ một lớp xanh vàng thuần khiết, giống như hồi ức xưa cũ.
Khi đó cậu không sống ở đây, mà cô nhóc con kia vẫn là một đứa trẻ.
Lần đầu tiên gặp mặt, hẳn là tầm năm sáu tuổi.

Nhưng trong mắt cậu, cô vẫn còn là một cái bánh bao nhỏ.

Mặc dù cơ thể có chút gầy gò, nhỏ nhắn làm người ta đau lòng, nhưng lại trắng trẻo mềm mại, nhìn là muốn véo một cái.
Chỉ là…
Suy nghĩ bị gián đoạn bởi hai tiếng gõ cửa nặng nề, Hạ Sênh nhắm mắt lại, đi đến phía cửa.
Trước kia khi về nhà, đến gõ cửa phòng cậu cũng chỉ có dì Trịnh thôi.

Thu lại chút cau có giữa lông mày, cậu đưa tay mở cửa. 
Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông đứng ở trước cửa, Hạ Sênh lập tức sững người.
Đôi lông mày dần cau lại, vẻ hung dữ xuất hiện lần nữa.

Trước mặt cậu là người cha mà cậu đã không còn phải ngước nhìn nữa, cậu mím môi, không nói gì.
Hai người đàn ông không hẹn mà ăn ý, đứng ở cửa không nói một lời.
Ở dưới lầu, dì Trịnh vốn đang định hỏi muốn ăn gì vào sáng mai, vừa hay lại vô thức đứng chắn trước Nhiễm Nhiễm.

Hai người trên lầu đang phóng thích khí lạnh không ảnh hưởng tới tầm nhìn của cô.
“Ba không muốn quản con, chỉ là bệnh của Nhiễm Nhiễm tương đối nhạy cảm nên trong khoảng thời gian này con phải chú ý một chút cho ba!”
Hạ Chi Châu là một người đàn ông điềm đạm, chu đáo, ông cảm thấy mình nên đi lên giải thích với con trai một chút.

Nhưng lọt vào tai Hạ Sênh lại biến thành nảy sinh hiềm khích, giống như đặc biệt nhắc nhở cậu: Cách cô gái nhỏ ra xa một chút.

Chậm rãi nói “OK” với ba mình, Hạ Sênh lui về sau một bước, môi mỏng trào phúng cong lên: “Ồ, đúng rồi, về sau nếu không có chuyện gì thì ông cũng đừng lên đây.”
Không đợi Hạ Chi Châu mở miệng, cánh cửa ‘cạch’ một tiếng đóng lại, ngăn cách cuộc trò chuyện giữa hai cha con.
Nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, trên mặt Hạ Chi Châu cũng không có biểu cảm gì.

Ông xoay người, xuống lầu dặn dò dì Trịnh vài câu, lại nói chúc ngủ ngon với Nhiễm Nhiễm.

Nhìn cô bé đã điều chỉnh được cảm xúc, còn cười ngọt ngào nói với ông: “Tạm biệt chú ạ!”, trên mặt Hạ Chi Châu cuối cùng cũng nở nụ cười.

Hạ Sênh tựa vào sau cánh cử, khẽ cúi đầu.

Vào phòng ngủ lâu như vậy nhưng cậu cũng không bật đèn, chỉ có ánh đèn từ toilet rọi ra, phản chiếu trên mặt sàn.
Ở trong bóng tối lờ mờ, Hạ Sênh nhắm mắt lại, cắn chặt răng.
Cho nên, cậu thật sự tệ đến thế sao? 
Rất rất tệ, tệ tới mức… hẳn là nên cách xa nhóc con ra một chút.

Dì Trịnh sắp xếp phòng cho Nhiễm Nhiễm.

Phòng cô ở tầng hai cùng với Hạ Sênh nhưng lại cách có hơi xa, phải đến một ngã rẽ.

Nếu hai người muốn gặp nhau, trước hết còn phải nhắn tin một tiếng rồi mới cùng xuống lầu được.
Nhiễm Nhiễm mở chiếc vali nhỏ của mình ra, thu dọn đơn giản một chút.
Căn phòng đã sớm được chuẩn bị theo sở thích và thói quen sinh hoạt của cô.

Trong tủ còn treo một loạt quần áo mới.

Nghĩ đến người dì khẽ mỉm cười trong trí nhớ, lại còn đối xử với mình tốt như mẹ, Nhiễm Nhiễm lại cảm thấy có chút buồn bã trong lòng.
Cô khẽ cụp mắt phồng má, hai tay chống hai bên sườn, nằm xuống đệm.

Nhanh chóng đuổi những cảm xúc không tốt ra khỏi đầu rồi lại tự cổ vũ bản thân.
Không nghĩ nữa, ngày mai khai giảng lớp 11, cô có thể gặp lại Thư Nhất rồi.

Buổi khai giảng năm học mới có nghi thức chào cờ, toàn bộ giáo viên và học sinh đều phải mặc đồng phục.
Đồng phục học sinh của Nhất Trung thật sự rất đẹp, còn phong phú nữa.

Xuân, hạ, thu, đông, mỗi mùa đều có trang phục riêng.

Nhất là đối với nữ sinh, đa dạng kiểu dáng và phong cách.
Hạ Sênh kéo cổ áo sơ mi, vẻ mặt bực bội.

Lúc cậu xuống lầu đã thấy Nhiễm Nhiễm mặc đồng phục mùa hè ngồi trước bàn ăn sáng.
Áo sơ mi màu trắng, cổ tròn, so với nam sinh bọn cậu trông gọn hơn không ít.
Đối lập với Hạ Sênh không cài hai nút cổ áo thì nút áo của cô gái lại được cài chỉnh tề, chiếc nơ nhỏ trên cổ áo được thắt rất đáng yêu và gọn gàng.

Chiếc cà vạt nhỏ đến nỗi làm cậu rất khó chịu không thở được, cậu vẫn chưa thắt lên mà cầm trong tay.

Hạ Sênh đưa tay chỉnh lại cổ áo, không cảm xúc liếc cô một cái.
“Chào buổi sáng.” Nhiễm Nhiễm nghe thấy động tĩnh trên cầu thang, tay cầm cốc sữa bò hơi khựng lại.

Cô không để ý chuyện đáng giận đêm qua, ngước mặt lên mỉm cười chào hỏi.
Hạ Sênh sững người tại chỗ nhìn cô.

Cho đến khi Nhiễm Nhiễm chớp hàng mi, vẻ mặt mờ mịt, cậu mới đi đến chỗ của mình ở bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống, không mở miệng.
Nhiễm Nhiễm cũng không hiểu sao Hạ Sênh lại xa cách với mình như vậy.

Có lẽ đây là vấn đề chung của nam sinh ở tuổi dậy thì chăng? Nhưng hình như bắt đầu hơi sớm thì phải, cũng không biết khi nào mới kết thúc.
Dù sao nhìn cũng có vẻ xa cách.

Có điều, cô nhớ tới dáng vẻ khi cậu còn nhỏ, lại nhìn nhìn khuôn mặt trước mắt, lập tức cảm thấy cũng không đáng sợ chút nào.
Có lẽ là suy nghĩ quá nhập tâm, cô nuốt một ngụm sữa bò, lại hài lòng li3m khóe môi, vẻ cười trộm trong lòng thể hiện ngay trên mặt.
“…” Hạ Sênh nhìn ra động tác của cô, đuôi mắt hơi nheo lại.

Tiếp đến.

cậu giơ tay lấy một miếng cam đã gọt vỏ ở trước mặt cô, nhét vào miệng mình.

Cậu hơi nghiêng đầu nhìn cô, cố ý trầm giọng nói: “Đang cười gì vậy? Nói cho tớ nghe để cười chung với nào.”
“…?” Cô vừa mới cười à???
Nhiễm Nhiễm chợt ý thức được hành động của mình.

Cô có chút ngây ngốc, trong nháy mắt không biết nên nói như thế nào.
Chẳng lẽ lại nói với cậu rằng, cô nhớ tới khi còn nhỏ, Hạ Sênh đuổi theo cô, không cho phép cô gọi cậu là em trai, cô lại càng không chịu, luôn miệng nói: “Lớn hơn một tiếng đồng hồ cũng là lớn hơn, huống chi tớ còn lớn hơn cậu tận một ngày đấy!”
Cậu bé cao hơn cô nửa cái đầu tức giận đến mức hai má phồng lên thành một con cá nóc?
Vẫn là thôi đi, lỡ như Hạ Sênh không màng đến tình nghĩa thời thơ ấu, đánh cô một cái thì sao? Dù gì cậu cũng là “đại ca” gần xa biết đến với những sự tích lừng danh mà.
Cô yên lặng bỏ ly sữa xuống, đầu ngón tay duỗi đến đĩa sứ trắng nơi cậu vừa lấy một miếng cam, đẩy đến trước mặt thiếu niên, cười rất chi là chân chó, “Thích thì ăn nhiều một chút!”
“…” Đầu lưỡi quét qua răng nanh, cậu cố che giấu khóe miệng không tự giác muốn cong lên.

Hạ Sênh cúi đầu, tùy ý đưa một miếng trái cây ngọt thanh vào miệng, rồi không rõ cảm xúc ‘Ừm’ một tiếng.
Nhiễm Nhiễm nghe vậy, cúi đầu gãi trán, thở phào nhẹ nhõm.
Cô tự cho là những động tác nhỏ này không bị phát hiện, nhưng lại không ngờ rằng tất cả đều lọt vào mắt Hạ Sênh.
Ăn sáng xong, Hạ Sênh đứng dậy, đưa tay cầm chiếc cà vạt trên bàn, chuẩn bị chờ đến nghi thức chào cờ mới đeo lên.
Khóe mắt cậu liếc sang Nhiễm Nhiễm, thấy cô gái nhỏ lấy chiếc cặp trên ghế đeo lên, hai tay nắm lấy quai đeo nhìn vô cùng ngoan ngoãn, tâm tình cậu lại bắt đầu trở nên bực bội.
“…” Hạ Sênh nhìn cô, híp mắt.
“…?” Xác định mình đã không cười như vừa rồi nữa, vẻ mặt Nhiễm Nhiễm mơ màng ngước mắt nhìn Hạ Sênh khó hiểu.
Hạ Sênh khàn khàn mở miệng, giọng nói lạnh buốt: “Cậu định mặc như thế này ra cửa đấy à?”.


Đọc truyện chữ Full