DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quá Muộn Để Nói Lời Yêu
Chương 13: 13: Nước Chảy Vô Tình


Những ngày sau đó Dương Mộc An có thể có được một khoảng thời gian yên lặng để nghỉ ngơi trên giường.

Có lẽ Duật Hạo đã làm như lời cô nói, nhưng cũng chứng minh là Từ Viễn Hàn không hề hỏi đến.

Sống chết của cô đối với anh có lẽ không quan trọng.
Dương Mộc An nằm viện thêm bốn ngày, thân thể cũng không có vấn đề gì vì vậy cô liền xin được xuất viện.

Ngày xuất viện, cũng không có ai đến đón, là Dương Mộc An tự thu dọn đồ rồi bắt xe quay về nhà.

Nửa ngày sau đó Duật Hạo mới tới nhà tìm cô vì đến bệnh viện thăm mà không thấy người.

“Thiếu phu nhân, cô xuất viện sao không nói với tôi một tiếng, tôi cho người đến đón cô về.”
Dương Mộc An rót một cốc nước đặt trước mặt Duật Hạo.

Cô nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, mân mê hai bàn tay.
“Không sao, không cần phiền thế.

Đúng rồi, thiếu gia của anh hiện tại đang ở đâu?”
Duật Hạo có chút khó xử nhưng vẫn tiếp lời: “Giờ này có lẽ anh ấy đang ở bệnh viện.”
“Được rồi.

Tôi có việc muốn tìm anh ấy, nếu được thì đưa tôi tới nơi có thể chờ anh ấy.”
Duật Hạo gật đầu: “Vậy tôi sẽ đưa cô đến công ty chờ trước, khoảng nửa tiếng nữa anh ấy sẽ quay về công ty.”
Dương Mộc An đứng dậy, lên lầu thay đồ sau đó cầm theo một túi đựng hồ sơ rồi cùng Duật Hạo lên xe đi đến công ty.

Duật Hạo để cô ngồi ở phòng chờ bên cạnh phòng làm việc của Từ Viễn Hàn.


Dương Mộc An ngồi một mình trong căn phòng, cảm giác im ắng và chờ đợi thật sự dày vò.

Không biết từ lúc nào lại quen với cảm giác này.

Luôn cảm thấy bản thân hoá ra chỉ là một người thừa, luôn phải đứng một góc chờ đợi người khác ban phát hạnh phúc.
Trải qua sự việc vừa rồi khiến Dương Mộc An hiểu ra rất nhiều thứ.

Cô không thể đứng yên chờ đợi mãi thế này, nếu không thể có được hạnh phúc như người bình thường nên có thì cũng phải khiến bản thân sống một kiếp không uổng.

Ngồi chờ đợi suốt nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng Từ Viễn Hàn cũng quay trở về.

Sau khi Duật Hạo báo cáo lại thì anh bảo Duật Hạo gọi cô đến phòng làm việc của mình.

Dương Mộc An đẩy cửa phòng làm việc, nhìn thấy Từ Viễn Hàn ngồi ở ghế sô pha đã chờ sẵn.

Anh nhìn cô, trong ánh mắt toàn là sự khinh rẻ và ghét bỏ.

“Có chuyện gì thì nói nhanh lên.”
Từ Viễn Hàn cất tiếng với vẻ khó chịu.

Dương Mộc An hít sâu một hơi, bước đến ngồi xuống đối diện anh.

Cô lấy trong túi ra một tập giấy, đưa đến trước mặt anh.
Từ Viễn Hàn nhíu mày: “Cái gì đây?”
Dương Mộc An điềm tĩnh đáp lời: “Là hợp đồng.

Anh có thể xem qua, vì quyền lợi của anh cũng như của tôi.

Tôi hy vọng trong lúc chúng ta còn diễn vở kịch này thì sẽ đảm bảo được những điều đó.”
Từ Viễn Hàn cầm lấy rồi lật xem.

Bên trên là một hợp đồng viết tay đơn giản, nội dung cũng chẳng có gì bất lợi đối với anh.

Điều cô mong muốn chính là trong một năm, nếu như Dương Mộc Nhiên vẫn chưa thể tỉnh lại thì cô và anh sẽ ly hôn trong âm thầm.

Nếu như trước thời hạn mà Dương Mộc Nhiên tỉnh lại, Dương Mộc An sẽ ly hôn ngay, âm thầm rời đi và không mang theo bất cứ tài sản gì.

Trong thời gian hợp đồng còn thời hạn, Dương Mộc An có quyền tự do về bất cứ điều gì, kể cả là giao du bên ngoài và Từ Viễn Hàn không có quyền cấm đoán cô về bất cứ thứ gì.
Dương Mộc An cầm lấy cốc nước, xoa xoa trên tay.
“Đương nhiên trong thời gian này, tôi sẽ không để bất cứ tin đồn nào bất lợi cho anh xuất phát từ chỗ của tôi.

Tôi sẽ làm tròn bổn phận của mình nhất có thể.

Chỉ hy vọng anh có thể để tôi tự do.”
Từ Viễn Hàn đập tờ giấy xuống bàn, quát: “Tôi lúc nào không để cô tự do?”

Dương Mộc An nhìn anh, cười khổ.

Từ Viễn Hàn đột nhiên giật mình nhận ra.

Đúng rồi, đúng là anh đã từng như thế.

Cái ngày mà anh nghĩ mình bị lừa dối rồi vứt bỏ cô vào trong căn phòng đó, Từ Viễn Hàn đã nói với các người hầu rằng không có lệnh của mình thì không được mở cánh cửa đó ra, cũng không cho phép bất kỳ ai quan tâm đến cô.

Việc đó có khác gì giam cầm?
Dương Mộc An đặt cốc nước xuống bàn, xoa xoa lòng bàn tay.

“Anh có thể bổ sung bất cứ điều gì anh muốn.”
Từ Viễn Hàn nhìn chằm chằm tờ giấy trên bàn, cảm giác trong lòng đột nhiên có một khoảng trống.

Anh bất lực ngã người ra sau tựa lưng vào ghế.

Dương Mộc An đứng dậy, ý định rời đi.
“Anh cứ xem qua, đến khi nào xong thì gọi tôi.

Không còn việc gì khác, tôi không làm phiền anh nữa.”
Từ Viễn Hàn siết chặt bàn tay.
“Cô thật sự muốn rạch ròi với tôi như vậy?”
Dương Mộc An giật mình ngước mắt nhìn anh.

Lời này hỏi, có ý nghĩa gì không? Từ Viễn Hàn đứng dậy khỏi ghế, sải bước đến trước mặt cô.
Anh nhìn cô, ánh mắt không thể biết rõ là loại cảm xúc gì.

Từ Viễn Hàn trầm giọng: “Cô không có lời khác để nói với tôi à? Giải thích về chuyện ngày hôm đó.”
Dương Mộc An mỉm cười, cười một cách bình tĩnh như thể đã đoán trước được những sự việc sắp sửa xảy ra.

“Giải thích? Tôi nói anh sẽ tin sao?”
Từ cái lúc Từ Viễn Hàn cười cợt không tin lời cầu cứu khẩn thiết của cô ngày hôm đó thì niềm tin của cô đối anh đã tan nát.


Loại câu hỏi chất vấn như thế khiến Từ Viễn Hàn cứng miệng không thể nói được lời nào nữa.

Anh không thể nói anh sẽ tin, bởi vì đối với anh cô lại chẳng phải một người quan trọng đến thế.

Nhưng nói rằng không tin, lời này không hiểu vì sao anh lại không nói ra được.

Dương Mộc An lại cười, nụ cười khiến Từ Viễn Hàn cảm thấy khó hiểu và không dễ chịu chút nào.

Cảm giác giống như cam chịu và để mặc.

“Nếu anh không còn lời gì để nói thì tôi quay về trước.”
Dương Mộc An đi đến cửa, ý định đưa tay mở cửa thì đột nhiên Từ Viễn Hàn lại lên tiếng giải thích: “Chuyện đó, lúc cô nằm viện tôi không biết cô đã tỉnh.”
Dương Mộc An dừng lại, quay đầu nhìn anh.

Từ Viễn Hàn bỗng chốc muốn đập một cái thật mạnh vào đầu mình, tự dưng anh lại giải thích chuyện này với cô làm gì? Chỉ thấy thái độ của Dương Mộc An hờ hững nói: "Chuyện đó có quan trọng sao?"
Dương Mộc An quay người rời đi, để lại một Từ Viễn Hàn với hỗn độn những suy nghĩ không rõ ràng.

Anh không hiểu vì sao bản thân lại phải giải thích chuyện kia.

Chỉ là, đoạn thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, anh thật sự không biết rốt cuộc nên làm sao mới đúng.
Về phía Dương Mộc Nhiên có chút chuyển biến vì vậy mà Từ Viễn Hàn ngày đêm túc trực, đã quên mất Dương Mộc An cũng nằm viện.

Duật Hạo lại nghe lời cô không báo cáo, anh cũng đã quên sững đi mất.

Cho đến ngày hôm nay khi Duật Hạo nói rằng cô đã xuất viện, anh mới nhớ ra rằng Dương Mộc An cũng đã nguy kịch đến chết đi sống lại..


Đọc truyện chữ Full