DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tống Phu Nhân Không Dễ Trêu Chọc
Chương 20: 20: Anh Lại Trêu Chọc Cô Chỗ Nào


Tống Ngộ nhấn mạnh, không nên tùy tiện đến nhà họ Mạnh làm mai, nếu không sẽ chọc giận Mạnh Tiệm Vãn, kết quả sẽ chỉ là giỏ tre đựng nước cũng bằng không[1], Lương Như Thủy suy nghĩ một chút cũng thấy đúng, nên liền không vội ra tay.[1] tương tự như nghĩa sôi hỏng bỏng khôngTống Ngộ thở phào, ai có thể nghĩ tới anh chỉ thuận miệng nói, mà Lương phu nhân lại tưởng thật chứ.Mạnh Tiệm Vãn quả nhiên là kiếp nạn của anh.Tống Ngộ thật sự không có thời gian cho tình yêu nam nữ, chuyện công ty đã đủ khiến anh sứt đầu mẻ trán rồi.

Mô hình quản lý khách sạn giữ nguyên trong nhiều năm, đã sớm không đáp ứng được nhu cầu thị trường và đang có xu hướng đi xuống.


Một nhóm cổ đông cũ đều là những người cố chấp, nếu Tống Ngộ muốn thay đổi mọi thứ thì trước tiên phải thuyết phục được bọn họ, ngày nhận chức đầu tiên giết gà dọa khỉ cũng chỉ duy trì trong một khoảng thời gian, không bao lâu nữa bọn họ lại chạy đến gây cản trở.Gần đây Tống Ngộ luôn bận rộn sàng lọc nội dung các kế hoạch dự án khách sạn, một ngày mở hai ba cuộc họp, thay đổi hình thức kinh doanh ở nước ngoài, họp video cũng không thể thiếu, vì thời gian chênh lệch nên thường hay đảo lộn ngày đêm.Mặc dù bận rộn không nhiều thời gian nhưng vẫn biết được tin đồn liên quan đến Mạnh Tiệm Vãn.Đêm đó ở bữa tiệc có thể nói là cô nhất chiến thành danh, nghe đâu sau khi bà Tần về nhà thì bệnh nặng một thời gian, đến nay vẫn chưa dám ra ngoài, đương nhiên cũng có thể là không còn mặt mũi gặp người.Mạnh Tiệm Vãn lại giống như là người không liên quan, vẫn luyện tập đua xe bình thường.Ngày nắng to, gió thổi cũng thấy nóng, săm lốp xe đua ma sát phát ra tiếng chói tai, đặc biệt là lúc bẻ cua, bụi bay đầy trời, nhìn xa thôi đã làm người ta sôi trào nhiệt huyết.Mạnh Tiệm Vãn chợt phanh xe, dừng lại, Cẩu Thịnh đứng ở bên cạnh xem vặn mở chai nước đưa cho cô: "Khoảng cách thi đấu còn khoảng mười ngày, em thấy là không có vấn đề gì nữa."Lần này là Mạnh Tiệm Vãn tham gia thi đấu chính quy, trên sàn thi đấu đều là cao thủ, không phải là trò đùa trẻ con như lần trước, nên cô không thể không nghiêm túc."Này, hỏi cậu một câu." Mạnh Tiệm Vãn cởi mũ bảo hiểm vứt xuống chỗ cạnh tài xế, khuôn mặt nhỏ bị nóng mà đỏ bừng, mồ hôi theo đường nét gương mặt chảy xuống, tụ lại cằm, nhỏ xuống thấm vào xe đua.Cẩu Thịnh khom người xuống, cảm nhận một chút hơi nóng trên thân xe: "Có vấn đề gì?"Mạnh Tiệm Vãn uống mấy ngụm nước suối, lau khoé miệng, hỏi: "Đàn ông các người thích gì?" Thấy Cẩu Thịnh lộ ra vẻ kinh ngạc, cô liền nói rõ: "Tôi muốn tặng quà cho một người bạn là nam giới, mua cái gì thì thích hợp?"Cẩu Thịnh mở cờ trong bụng: "Chị Mạnh, chị muốn tặng quà sinh nhật cho em sao?""Cậu nghĩ hay ha!" Mạnh Tiệm Vãn đập bình nước khoáng lên trên người cậu ta.Tuần sau là sinh nhật Hứa Thiêm, trước kia sinh nhật anh cũng mời cô, nhưng cô ngại sinh nhật quá mức nhàm chán, cho tới bây giờ không có tham gia.

Năm nay là ngoại lệ, Hứa Thiêm vừa mới đưa cô một cái mũ bảo hiểm phiên bản giới hạn, cô không thể từ chối lời mời của anh được, nếu tham dự, thì quà sinh nhật chắc chắn không thể thiếu.Cẩu Thịnh nói: "Tặng quà chính là làm đối phương vui vẻ, mà phải xem bạn của chị thích gì."Mạnh Tiệm Vãn dựa vào lưng ghế dựa suy tư hồi lâu, không nghĩ ra được thứ mà Hứa Thiêm thích, anh là ông chủ công ty hàng không, vậy hẳn là thích máy bay?Thật xin lỗi, cô mua không nổi máy bay, chỉ có thể mua nổi máy bay mô hình thôi.Sau vài ngày suy nghĩ, cuối cùng Mạnh Tiệm Vãn quyết định mua đồng hồ, bởi vì trên cổ tay Mạnh Kiều Sâm đeo một cái đồng hồ khá mới, trông rất tinh tế sang trọng, anh ta hay vô tình cố ý lộ ra để khoe khoang, Mạnh Tiệm Vãn nhìn mấy lần, cảm thấy cũng được.Tiệc sinh nhật tổ chức vào lúc bảy giờ rưỡi thứ sáu, buổi chiều Mạnh Tiệm Vãn luyện tập xe xong, về nhà tắm rửa sạch sẽ, quấn khăn từ phòng tắm đi ra ngoài cô liếc mắt liền thấy một cái đầm đỏ chói mắt nằm ở trên giường.Mai Tư Tú ngồi ở trên ghế sofa, trong tay cầm một tách trà, cười híp mắt nhìn cô: "Mẹ vừa mua váy mới cho con, thử xem có vừa người không."Mạnh Tiệm Vãn: "..."Mặc dù cô không ghét mặc váy, nhưng không có nghĩa là cô thích mặc loại kiểu dáng thục nữ này.Mạnh Tiệm Vãn cầm váy để ở trước mặt đánh giá, bĩu môi, vẻ ghét bỏ lộ rõ trên mặt: "Nếu con không mặc, có phải mẹ lại làm bộ dạng lê hoa đái vũ [2]nữa không?"*[2]lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa.


Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi.

Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái)Mai Tư Tú bị nói như vậy cảm thấy có chút lúng túng, sắc mặt hồng hồng, quay mặt qua chỗ khác nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.


Phòng Mạnh Tiệm Vãn vừa khéo có thể thấy vườn hoa ở phía sau, ánh tà dương màu vàng rọi lên hoa khoe màu đua sắc, trông rất đẹp mắt.Một hồi sau, bà nghiêng đầu qua thấy Mạnh Tiệm Vãn vẫn thờ ơ, thì nhẹ giọng nói: “Mẹ biết con đi tham gia tiệc sinh nhật Hứa Thiêm, mặc đầm con gái nhất định sẽ rất rất xinh đẹp.""Cho nên?" Mạnh Tiệm Vãn hỏi."Mẹ hi vọng con là người đẹp nhất trong số các cô gái." Có lẽ tâm tư của các bà mẹ đều như vậy, không muốn đứa nhỏ nhà mình bị người khác lấy ra so sánh.Mạnh Tiệm Vãn bất đắc dĩ đỡ trán, giằng co với Mai Tư Tú một lúc lâu, cuối cùng vẫn thua trận, đành đi thay váy.

Váy thiết kế lệch vai, lộ ra một bên xương quai xanh, vừa vặn là phía bên có hình xăm, trông gợi cảm mà dã tính, nhưng vẫn không hợp với phong cách thường ngày của cô.Mai Tư Tú vô cùng hài lòng, xoay cô vài vòng, khiến Mạnh Tiệm Vãn muốn chóng mặt, cô không nhịn được nói: "Được rồi được rồi, con đi đây.""Đợi một chút!" Mai Tư Tú nắm lấy bả vai cô, ấn tới trước bàn trang điểm gần như chưa từng dùng: "Thời gian còn sớm, đừng vội đi, mẹ giúp con làm tóc."Mạnh Tiệm Vãn vừa nghĩ tới bà định làm kiểu tóc công chúa cho mình, cô lập tức tê dại cả da đầu, chỉ vào ngoài cửa nói: "Bố gọi mẹ kìa."Mai Tư Tú đang nắm một chùm tóc chuẩn bị thắt bím, nghe vậy ngừng lại một chút, nghiêng tai nghe, không có nghe thấy ai gọi bà: "Con có nghe lầm hay không?"Sắc mặt Mạnh Tiệm Vãn không thay đổi, tiếp tục nói dối: "Con không nghe lầm, bố thật sự đang gọi mẹ đó, chắc là có việc gấp, mẹ mau qua xem đi."Mai Tư Tú dễ dàng mắc mưu, kéo cửa ra đi xuống tầng dưới, không quên quay đầu lại dặn dò Mạnh Tiệm Vãn, kêu cô chờ bà một lát, bà lập tức quay lại.Chờ bà mới là lạ, Mạnh Tiệm Vãn nhân cơ hội này bỏ của chạy lấy người.—— .Hiếm thấy đêm nay Tống Ngộ không tăng ca, vì là sinh nhật bạn tốt, trước đó trong nhóm chat anh có nói sẽ tham gia, nên dĩ nhiên là đúng giờ xuất phát.Nhưng hôm nay anh không lái xe Bentley bình thường hay đi công việc mà là một chiếc Porsche mới mua màu trắng, vừa chạy ngang qua đã thu hút không ít ánh mắt.Tống Ngộ hoạt động một chút vai, cảm thấy toàn thân thoải mái, khóe miệng nhếch lên cười.


Nhưng mà vui vẻ chưa được hai phút, thì trên đường xe chạy bỗng nhiên có một chiếc xe thể thao màu vàng sáng thành công vượt qua, giống như xem anh không tồn tại.Tống Ngộ cau mày, định thần nhìn lại, cảm thấy có chút quen thuộc, ba giây sau mới nhớ ra, đây là xe Mạnh Tiệm Vãn.Anh gần như không suy nghĩ, đạp chân ga đuổi theo, một lát sau, chạy sánh vai cùng chiếc siêu xe màu vàng sáng.Lúc này Mạnh Tiệm Vãn cũng chú ý tới anh, nghiêng mắt liếc mắt nhìn anh, tầm mắt chú ý đến tình hình giao thông phía trước, không biết đang suy nghĩ gì, đột nhiên quay đầu hướng Tống Ngộ mỉm cười quyến rũ.Tống Ngộ hơi ngẩn ra.Anh chưa từng gặp Mạnh Tiệm Vãn như vậy, mấy lần trước thấy cô, không phải mặc đồ bình thường thì là quần áo đua xe ngầu lòi, phối ủng da màu đen, mang theo tính công kích.

Hôm nay cô chói sáng rực rỡ, giống như một đóa hồng đang nở ra, lúc không cười đã đủ mê hoặc nhân tâm, một khi cong khóe môi, thật khiến người quỳ gối dưới váy cô.Mạnh Tiệm Vãn nhìn thấy phía trước có vũng nước, đêm qua có một cơn mưa lớn, con đường này tình trạng thoát nước không tốt, cho nên ở trước một trăm mét có bảng cảnh báo.Tống Ngộ còn chưa kịp phản ứng lại, trước mắt đã bắn nước bùn lên cao mấy mét, ào ào ào rơi vào trên xe anh vừa mua, xe thể thao phong cách màu trắng trong chớp mắt biến thành một chó đốm.Mạnh Tiệm Vãn nở nụ cười, một lần nữa vượt qua, bỏ anh lại phía sau.Tống Ngộ: "..."Anh trêu chọc chỗ nào? Không phải đã tiêu tan hiềm khích lúc trước, xóa bỏ ân oán rồi sao?.


Đọc truyện chữ Full