DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tường Vi Ngược Lối
Chương 53

Trình Tố

Lộ Tri Nghi giật mình trước hành động của Trình Tố.

Cả người anh áp sát vào cô, kèm theo cảm giác áp bức.

Đèn trần bị che khuất, Lộ Tri Nghi nằm trên đệm êm, chỉ thấy được đôi mắt đen láy đầy cảm xúc.

Nhịp tim của Lộ Tri Nghi dần nhanh hơn, cô áp vào ngực anh, cảm nhận nhịp đập tương tự của anh như thể hai con tim đang va chạm một cách kịch liệt.

Thật ra Lộ Tri Nghi biết điều gì sẽ xảy ra giữa họ.

Sau nhiều năm xa cách, giờ đây cả hai đều trưởng thành hơn rồi.

Hồi 18 tuổi gan dạ c0i đồ trước mặt anh, giờ đây lại không dám nhìn vào đôi mắt kia.

Hơi thở quấn quýt, không khí bị quấy nhiễu đến mức nóng lên, Lộ Tri Nghi khẽ nuốt nước bọt.

Trình Tố siết chặt tay cô, cúi đầu thì thầm những lời gợi tình.

“Tri Nghi…” Anh gọi tên cô, đôi môi cọ vào vành tai cô: “Được không em?”

Hơi ấm ướt át len lỏi, k1ch thích lên làn da.

Lộ Tri Nghi không nói gì, vài giây sau, cô đáp lại Trình Tố bằng hành động.

Cô nhướn người lên, ôm mặt anh mà hôn.

Cô vẫn chưa thành thạo lắm, thăm dò một cách ngây ngô và quyến rũ.

Song chính sự đáp lại này đã thiêu rụi lý trí của Trình Tố trong nháy mắt. Ngọn lửa nóng bỏng thiêu đốt làn da, khuấy động liên hồi.

Cuối cùng anh không thể kiềm được những cảm xúc đó, cúi đầu, hôn đôi môi mà anh khao khát bấy lâu.

Nụ hôn này dài miên man như bù đắp cho bốn năm thiếu vắng của họ.

Hai đôi môi chạm vào nhau, hơi thở nóng hổi hòa quyện, đầu lưỡi quấn quýt trong miệng.

Ánh sáng mờ ảo vương trên người họ, không khí ngập tràn sự k1ch thích mập mờ, nhiệt độ dần tăng cao.

Trình Tố kéo cà vạt và tháo mắt kính xuống.

Lòng bàn tay anh như mang theo ngọn lửa với nhiệt độ nóng bỏng. Lộ Tri Nghi ngửa đầu, cố gắng hít thở trong những nụ hôn tấp nập của anh, thi thoảng cơ thể cô run lên.

Không khí nóng hừng hực, mọi thứ đều vô cùng đúng thời điểm.

Nhưng lại bị cắt ngang bởi tiếng gọi video.

Động tác của Trình Tố dừng lại, hơi thở hỗn loạn.

Lộ Tri Nghi dần tỉnh táo từ cơn mê, điện thoại đặt ngay bên gối, cô xấu hổ đi tới lấy điện thoại, sau khi nhìn thấy người gọi, cô hoảng hốt mặc quần áo vào rồi ngồi dậy, đẩy Trình Tố ra.

“Suỵt, ông ngoại gọi nè.” Cô hơi lúng túng, làn dao trắng nõn nà đã đỏ bừng lên.

Lộ Tri Nghi ngồi thẳng dậy bắt máy.

Nụ cười nhân hậu của Lâm Chính Quốc xuất hiện trên màn hình: “Tri Nghi đấy à, con bắt máy nhanh thế? Đang làm gì vậy con?”

Trình Tố không thốt nên lời, ngồi ở cuối giường với bộ đồ xộc xệch.

Lộ Tri Nghi vô tình thấy cơ bụng sau lớp áo sơ-mi rộng mở, mặt cô đỏ bừng, hoảng hốt nói dối: “Con đang… đang đọc sách ạ.”

“Sao đọc sách mà tối thui vậy con? Phải để ý bảo vệ đôi mắt nhé?”

“Dạ.”

“Con đến trình diện ở Đại học An Ninh chưa? Tình hình thế nào, kể ông ngoại nghe với.”

Trình Tố mất kiên nhẫn.

Không đợi Lộ Tri Nghi cất lời, anh đã mở miệng trả lời giúp luôn: “Bây giờ cô ấy bận lắm, lát nữa nói chuyện với ông sau được không?”

Lâm Chính Quốc ngạc nhiên khi nghe thấy giọng cháu ngoại: “A Tố cũng ở đây hả? Sao con lại bận giờ này? Ông ngoại làm phiền con rồi à?”

Lộ Tri Nghi không dám nhìn thẳng vào ông cụ trong video: “Dạ không…”

Trình Tố không đợi được nữa.

Anh với lấy điện thoại rồi cúp máy luôn.

Lộ Tri Nghi: “...”

Cô lại bị đẩy ngã trở lại tư thế ban đầu.

Lộ Tri Nghi bị Trình Tố lật người lại, quay lưng về phía anh, cô chật vật chịu đựng những nụ hôn rời rạc của anh từ sau gáy xuống: “... Anh, anh không để ông ngoại nói dứt lời được sao?!”

“Không được.” Trình Tố không hiểu tại sao Lâm Chính Quốc lại chọn thời điểm này.

Anh không muốn đợi thêm phút giây nào nữa.

Anh áp người xuống, đang định hôn môi Lộ Tri Nghi từ đằng sau thì ánh mắt chạm phải thứ gì đó, mọi động tác đều dừng lại vào khoảnh khắc ấy.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, một hình xăm xuất hiện trên t4m lưng trắng nõn, mịn màng của Lộ Tri Nghi.

Trình Tố kinh ngạc: “... Em xăm lúc nào vậy?”

Mái tóc dài dính trên da, phủ lên chiếc hình xăm tạo ra góc nhìn mỹ học kỳ lạ.

Vừa gợi cảm vừa thanh thoát.

Lộ Tri Nghi quay đầu hỏi Trình Tố: “Đẹp không anh?”

Trình Tố vẫn còn kinh ngạc, nói không nên lời, anh chỉ vươn tay vu0t ve con số nghệ thuật kia…

“2018615235234”

Đó là mùa hạ khi họ xác định yêu nhau.

Trình Tố nhớ nó chính xác đến từng giây, bảo là sợ sau này có người không thừa nhận.

“Năm trước, có một khoảng thời gian em nhớ anh quá, em không biết làm sao để vơi đi nỗi nhớ này nên em muốn làm chuyện anh từng làm, muốn cảm nhận những gì anh từng trải qua.” Lộ Tri Nghi nằm lên chiếc gối đầu trắng mềm, khẽ khàng bảo: “Em muốn khắc mọi thứ của chúng ta vào xương tủy.”

Hình xăm của Lộ Tri Nghi chạy dọc theo sống lưng, hai con số hai đầu được trang trí bằng dây tường vi xinh đẹp.

Theo lời cô nói, nó thực sự được khắc vào xương tủy.

Trình Tố đau lòng hỏi: “Có đau không em?”

Lộ Tri Nghi cười khì: “Không đau chút nào cả.”



Trình Tố hít sâu một hơi, đặt từng nụ hôn xuống dọc theo sống lưng cô, kèm theo đó là những dòng điện lăn tăn trong cơ thể Lộ Tri Nghi.

Cô nằm đó, để tình yêu tuôn trào hết lần này đến lần khác.

Không biết bao lâu trôi qua, Trình Tố mới chịu ngừng lại.

Lộ Tri Nghi nghe tiếng xé món đồ gì đó, sau đó, anh giữ người cô bằng mười ngón tay…

Cơn đau ập đến, Lộ Tri Nghi ngạc nhiên thở gấp, cô cau mày: “Trình Tố…”

Cô siết chặt ngón tay anh, hít sâu thở dài một cách bất lực.

Đôi mắt cô dần ậng nước.

Buổi đêm yên tĩnh êm ả, vượt qua khoảnh khắc khó chịu đựng nổi đó, cuối cùng bóng người cũng chuyển động.

Một căn phòng ngập tràn thủy triều ngày xuân.

Một hồi lâu sau, Trình Tố kéo Lộ Tri Nghi vào lòng, hôn khóe mắt vương lệ của cô khàn giọng nói:

“Anh yêu em, Tri Nghi.”

Qua tầm nhìn mơ hồ, Lộ Tri Nghi bám vào cánh tay anh hôn anh say đắm: “... Em cũng vậy.”

Thế giới trước mắt cô rơi vào hình xăm dữ dằn của anh, anh nhốt cô trong trung tâm lốc xoáy, còn cô dập dềnh, trầm luân như khúc gỗ trong cơn lốc ấy.

Lộ Tri Nghi không nhớ rõ đây là lần thứ mấy cô tỉnh giấc.

Dường như cô đã thiếp đi giữa chừng, cũng giống như cô chưa bao giờ tỉnh táo.

Ý thức của cô hơi mông lung, cô từ từ mở mắt ra và phát hiện mình đang nằm trên sô-pha, đắp một tấm chăn mỏng màu trắng.

Trình Tố ở ngay trước mặt, anh không mặc áo, phía dưới là chiếc quần rộng thùng thình.

Trong phòng ngủ còn vương mùi hương bạc hà thoang thoảng từ dầu tắm của anh.

Lộ Tri Nghi bèn cất tiếng: “Anh đang làm gì đấy?”

Trình Tố nghe thế thì quay lại: “Em dậy rồi à?”

Lúc này Lộ Tri Nghi mới nhìn thấy tấm ga trải giường sạch sẽ mà anh đang thay.

Cô sững sờ, nhìn sang tâm ga bẩn được ném tạm xuống đất, cô bỗng dưng nhớ tới hình ảnh nhớp nháp kia, khuôn mặt đỏ bừng.

Lộ Tri Nghi không ngờ mình sẽ như vậy.

Cô hơi xấu hổ, quay mặt đi không nhìn nữa, nhắm mắt lại, tiếp tục giả vờ ngủ.

Sau đó, cô nhanh chóng bị Trình Tố ôm lên giường: “Mở mắt ra nào.”

Lộ Tri Nghi: “...”

Cô vùi mình trong chăn bông, ý thức dần trở lại, một số hình ảnh lại nảy ra trong đầu khiến cô không dám ngẩng lên nhìn Trình Tố.

Dường như cứ nhìn là sẽ nhớ tới chuyện vừa xảy ra giữa họ.

“Anh làm gì vậy… Em rã rời rồi, muốn ngủ tiếp.”

“Em đi tắm đi rồi ngủ tiếp.”

Giọng của Trình Tố trầm hơn bình thường như chứa làn cát thô, lướt qua thần kinh thính giác của Lộ Tri Nghi.

Cô không khỏi nhớ lại tiếng thở d0c của anh, còn quyến rũ hơn bây giờ nữa.

Sự thân mật của họ vượt quá sức tưởng tượng của Lộ Tri Nghi.

Cô cúi gằm mặt nhằm che khuất đôi mắt đỏ bừng, sau đó quấn chăn ngồi dậy, thấy áo ngủ của mình nằm lộn xộn trên sàn.

Lộ Tri Nghi mím môi: “Anh lấy giúp em bộ đồ ngủ được không?”

Trình Tố khựng lại, anh khẽ cười rồi nhéo má cô: “Anh đã thấy hết rồi mà.”

Lộ Tri Nghi: “...”

Đúng là như vậy, nhưng…

Lộ Tri Nghi rầu rĩ, lắc đầu: “Anh đừng lưu manh nữa được không?”

Trình Tố bật cười bất đắc dĩ, anh nhặt áo ngủ trên đất lên cho cô.

Lộ Tri Nghi nhanh chóng mặc vào, xốc chăn lên định rời khỏi phòng ngủ, nhưng không ngờ rằng cô vừa đứng lên đã nhũn người, ngã vào lòng Trình Tố.

Đùi cô đau nhức như vừa chạy mười nghìn mét, đôi chân run rẩy.

Trình Tố đỡ được cô, lại bật cười nhưng rất khẽ, vô cùng gợi cảm: “Sao có chút vậy mà em đã không chịu nổi rồi?”

Anh xoa mặt Lộ Tri Nghi: “Lại còn bảo mình không phải là thủy tinh nữa chứ!”

Lộ Tri Nghi đỏ mắt trước lời chọc ghẹo của anh, cô bỗng bực dọc, chỉ có thể đánh anh: “Là do em không chịu nổi sao? Giờ là mấy giờ rồi, anh có chịu dừng không?”

Trời vẫn chưa sáng, màn đêm đen kịt.

Trình Tố nghiêng đầu nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường.

Đúng 3 giờ sáng.

Hình như thời gian hơi dài.

Trình Tố bế Lộ Tri Nghi lên, chạm chóp mũi vào cô: “Lỗi anh.”

Lòng bàn tay anh dán vào người cô, chỉ cách một lớp vải mỏng nên không thể ngăn được gì.

Lộ Tri Nghi muốn xuống: “Đừng ôm em.”

“Anh đi t4m chung với em.”

“Không cần.” Dù đã làm chuyện thân mật nhất rồi nhưng Lộ Tri Nghi vẫn chưa thể chấp nhận cảnh tượng ngại ngùng nhanh đến thế được: “Anh ngủ trước đi, em tự tắm được mà.”

Trình Tố thấy dáng vẻ xấu hổ lúng túng của cô thì không ép uổng gì nữa, anh bế cô đến trước phòng tắm rồi thả xuống: “Em tắm đi.”

Lộ Tri Nghi đóng cửa lại, mặt vẫn nóng ran.

Phòng tắm dùng đèn sợi đốt nên ánh sáng chiếu soi rõ ràng.

Lộ Tri Nghi cụp mắt nhìn mỗi một dấu vết lưu lại trên da.

Cứ tưởng rằng anh dịu dàng, nhưng khi làm chuyện ấy thì lại như dã thú xổ lồng, không thể ngăn lại được.

Nắm, nhéo, mut, cắn.

Không thiếu kiểu nào.

Cô xoa cổ tay hằn đỏ, Lộ Tri Nghi nhắm mắt, cô bực bản thân không chịu nỗ lực, vừa khóc vừa chịu đựng, cứ để anh dẫn dắt như thể bị nghiện vậy.

Cô mở vòi sen, xối nước ấm lên người, những vết đỏ lại càng rõ ràng hơn.

Lộ Tri Nghi tắm tận 20 phút mới ra.

Vì đồ ngủ bị bẩn nên cô tìm áo sơ-mi của Trình Tố để mặc. Thấy anh nằm trên giường, trông như đã ngủ, cô chầm chầm bước tới, nhẹ nhàng nằm bên cạnh anh.

Cô nằm một chút rồi duỗi tay tắt chiếc đèn nhỏ.

Bóng tối trùm lên phòng ngủ, không thấy gì cả.

Mọi thứ đều trở về với vẻ yên tĩnh, chỉ có mùi hương thoang thoảng trong không khí nhắc Lộ Tri Nghi nhớ đến cuộc triền miên kịch liệt ban nãy.

Cô nhắm mắt lại, muốn mau mau ngủ thì một bàn tay vươn tới, ôm cô vào lòng.

Cơ thể nhạy cảm run lên: “Đừng mà…”

Lộ Tri Nghi đẩy anh: “Không được đâu…”

Trình Tố cười khẽ, hơi thở phả vào mặt cô: “Anh chỉ muốn ôm em ngủ thôi.”

Lộ Tri Nghi: “...”

Cũng may là từ nửa đêm đến sáng, Trình Tố không nổi dậy h4m muốn nữa.

Lộ Tri Nghi rụng rời tay chân chui vào lòng anh, ngửi hương bạc hà thoang thoảng rồi chìm vào giấc ngủ êm ái.

Có lẽ là vì mệt quá nên Lộ Tri Nghi ngủ một mạch đến tận chiều.

Khi cô thức dậy, căn nhà vô cùng yên tĩnh, Trình Tố không ở bên cạnh, cô nằm một mình trên giường, lim dim dụi mắt: “Trình Tố?”

Không ai đáp lại.

Lộ Tri Nghi xuống giường đi tìm, không thấy đôi giày nào nên cô đi chân trần luôn, cô thấy Trình Tố ngồi ngoài ban công, trước mặt anh là chiếc laptop.

Anh mặc chiếc áo sơ-mi màu xám, đeo mắt kính, hình như là đang làm việc.

Lộ Tri Nghi nhìn anh từ xa, ánh chiều tà loang lổ trên mặt anh, tròng kính phản xạ hình ảnh trên máy tính. Trông anh chững chạc lại trầm lặng, tràn trề sức quyến rũ của người đàn ông trưởng thành.

Song khi tháo mắt kính ra…

Lộ Tri Nghi may mắn chiêm ngưỡng vẻ mặt hung bạo của anh.

Có lẽ là vẫn có tình cảm dịu dàng nhưng sự tàn bạo thì dữ dội đến mức cô không thể chống chọi được.

Dường như cảm nhận được cô nên Trình Tố bỗng xoay người, nhìn thấy Lộ Tri Nghi đứng trong phòng khách: “Em dậy rồi hả?”

Anh đóng máy tính rồi bước tới.

Sau một đêm, cảm xúc dành cho nhau bỗng trở nên khác lạ.

Anh càng đến gần, tự nhiên mặt Lộ Tri Nghi càng đỏ, cô nắm vạt áo, không biết nhìn đi đâu bèn cuống quýt tìm đề tài:

“Anh ăn chưa? Em thấy hơi đói.”

Trình Tố bước tới trước mặt, xoa đầu cô: “Em thay đồ đi rồi anh đưa em ra ngoài ăn.”

Lộ Tri Nghi xoa mấy vết đo đỏ trên cổ: “Anh đặt đồ ăn tới đi.”

Cô không muốn quàng khăn trong thời tiết này đâu.

Trình Tố nhìn cô.

Cơ thể bé xinh trong chiếc áo sơ-mi trắng rộng thùng thình, phần lớn cặp chân trắng ngần bị lộ ra.

Nhớ đến tối qua, cặp chân ấy quắp lấy eo mình, yết hầu anh lại chuyển động lên xuống, đồng ý yêu cầu của cô.

“Được, em muốn ăn gì để anh đặt.”

Thật sự là Lộ Tri Nghi cực kỳ đói.

Ngủ bù không thể bổ sung bao nhiêu thể lực cô đã tiêu hao.

Cô bảo Trình Tố đặt rất nhiều đồ ăn, bày ra cả bàn rồi nghiêm túc lấp đầy bụng.

Trình Tố quay về ban công làm việc, thi thoảng nhìn thoáng vào trong phòng, ngắm Lộ Tri Nghi ngồi trên ghế, cho đồ ăn vào miệng, tay cầm ly trà sữa, đôi chân trắng nõn lắc lư, trông rất thư thái.

Khóe môi anh cong lên, quay lại tiếp tục nhìn màn hình máy tính.

Sau khi ăn uống no nê, cuối cùng thể lực của Lộ Tri Nghi cũng khôi phục được chút chút, cô cầm ly trà sữa đang uống dở bước tới, ngồi lên đùi Trình Tố: “Anh đang coi gì vậy?”

Khi Lộ Tri Nghi đi ra ban công, Trình Tố đã chuyển màn hình, bây giờ trên màn hình chỉ hiển thị kế hoạch đầu tư vào Lương thị.

Anh vòng tay qua eo Lộ Tri Nghi: “Anh cũng khát.”

Lộ Tri Nghi chớp mắt, nhìn ly nước chanh đặt cạnh máy tính, cô bưng lên đưa cho anh.

Trình Tố lại bảo: “Anh muốn uống ly trong tay em.”

“...”

Lộ Tri Nghi mím môi, cắn ống hút: “Không cho.”

“Vậy à?” Trình Tố ngả người ra sau, nhìn cô: “Thế thì anh chỉ đành tự cướp lấy thôi.”

“?”

Lộ Tri Nghi chưa kịp hiểu mô tê gì anh đã hôn cô rồi ngậm lấy ống hút trong miệng cô.

Ngụm trà sữa chưa kịp nuốt xuống chảy tràn ra khóe môi, Lộ Tri Nghi ơ ơ vài tiếng rồi đẩy Trình Tố ra: “Em cho anh nè, đừng tự lấy nữa.”

Trình Tố thích trêu Lộ Tri Nghi kiểu này nhất, nhìn mặt cô ửng hồng, xem cô lúng túng, trông cô… xin tha.

Anh duỗi ngón tay đến bên môi cô, lau trà sữa vương trên đó, động tác lau vô cùng chậm rãi.

Bàn tay anh dừng trên môi cô, lau đến đỏ bừng.

Bầu không khí bỗng dưng thay đổi.

Nhận ra điều này, Lộ Tri Nghi mất tự nhiên rụt người lại, né tránh anh: “Em vào nhà lấy giấy!”

Trình Tố cũng kiềm chế, thu tay về.

Mới bước vào nhà, điện thoại của Lộ Tri Nghi lại rung lên, cô cầm lên nhìn rồi xoay người, huơ tay với Trình Tố: “Là ông ngoại.”

Cô vội chạy đi tìm chiếc áo khoác mặc vào, sau đó xõa tóc ra để che những vết đỏ mờ ám.

Video vừa được kết nối, ông cụ đã lo lắng hỏi han: “Tri Nghi à, sao tối qua chưa nói xong mà con đã cúp máy rồi? Con không sao chứ?”

Lộ Tri Nghi cố gắng nở nụ cười tự nhiên: “Không sao đâu ạ, điện thoại con tự nhiên bị sập nguồn.”

“Vậy thì tốt rồi, ông ngoại tưởng hai đứa cãi nhau, nghe giọng điệu của thằng nhóc kia xem, hung dữ quá chừng!”

Lộ Tri Nghi liếc nhìn Trình Tố, đúng lúc anh cũng nhìn vào nhà.

Ánh sáng bao bọc lấy anh, áo sơ-mi xám giản dị, không biết anh xắn tay áo lên từ khi nào, để lộ hình xăm khắp tay.

Con sói trên tay hung ác, tham lam vô đáy, hệt như anh tối qua.

Lộ Tri Nghi mím môi, bỗng nhiên nảy ra một ý, cô cố tình mách Lâm Chính Quốc: “Ông ngoại ơi, hôm qua anh ấy bắt nạt con.”

Trình Tố: “?”

Ở đầu bên kia, âm lượng của Lâm Chính Quốc bỗng tăng gấp đôi: “CÁI GÌ?!! Nó dám bắt nạt con hả? Bảo sao vừa thấy ông là tự nhiên im re, thằng nhóc thúi này, con chờ nha, Tri Nghi đợi ông ngoại nha.”

Lộ Tri Nghi chưa kịp nói là cô chỉ đùa thôi mà Lâm Chính Quốc đã cúp máy rồi.

Trình Tố nhìn Lộ Tri Nghi, vài giây sau, anh tự giác lấy điện thoại trong túi ra.

Quả nhiên, sau ba giây, Lâm Chính Quốc hùng hổ gọi tới.

Lộ Tri Nghi: “...”

Trình Tố bắt máy, cô không biết Lâm Chính Quốc nói gì nhưng chắc cũng chẳng phải lời hay ý đẹp gì cho cam.

Trình Tố bình tĩnh lắng nghe, lâu lâu đáp lại một tiếng, dáng vẻ vô cùng chân thành.

Chỉ là đôi khi anh sẽ thoáng nhìn sang Lộ Tri Nghi.

Ánh mắt kia không rõ ràng, có vẻ hơi sắc bén khiến Lộ Tri Nghi chột dạ.

Nhân lúc hai ông cháu trò chuyện, cô lặng lẽ đi về phòng ngủ, lấy Ipad ra đọc thông tin về Đại học An Ninh.

Không biết cuộc trò chuyện bên ngoài kéo dài bao lâu, Lộ Tri Nghi đọc thông tin một lúc rồi ngủ thiếp đi vì mỏi mệt.

Mãi đến khi tiếng mở cửa vang lên, Lộ Tri Nghi mới bừng tỉnh, bật dậy trên giường.

Bấy giờ cô mới biết trời đã tối rồi.

Trình Tố tiến tới, khom lưng, chống tay hai bên nhìn cô, trầm giọng hỏi: “Em dậy rồi sao?”

Lộ Tri Nghi nghĩ anh định đưa cô ra ngoài ăn tối hay ăn đêm gì đó, cô gật đầu: “Dạ.”

Ai ngờ ngay sau đó, người đàn ông từ từ đứng thẳng dậy.

Anh thản nhiên c0i đồng hồ và áo sơ-mi.

Lộ Tri Nghi: “...”

Cô mơ hồ nhận ra điều gì đó nhưng vẫn cố hoang tưởng: “Anh muốn đi tắm hả?”

Trình Tố c0i đồng hồ ra rồi ném lên đầu giường.

Cạch một tiếng.

“Anh bị dạy dỗ suốt hai tiếng rồi.”

“Giờ đến lượt em.”

***

Đọc truyện chữ Full