DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sủng Phi Của Vương Gia Thần Bí
Chương 7: Trúng Tà, Muốn Uống Nước Tiểu ( Thượng )



Lúc này, Vân đại phu dưới sự thúc giục của gã sai vặt, rốt cuộc cũng tới
"Vân đại phu, ngươi tới thật đúng, nhanh nhanh nhìn xem Ca nhi…!"
Phượng ngạn mới thấy vân đại phu tới, như thu được chí bảo, chân mày nhíu chặt cũng chậm rãi thả lỏng một chút.
Ở ngoài phòng, Vân đại phu đã nghe được tiếng cười điên cuồng của Phượng Khinh Ca, hắn không khỏi ngờ vực, chân mày cau chặt lại, tiến lên 2 bước, mới vừa bước vào cửa phòng, liền bị Phượng Ngạn kéo đến bên giường hẹp của nàng
Vân đại phu vội vàng bắt mạch của Phượng Khinh Ca, lồ ng ngực của nàng phập phồng, trong con mắt xẹt qua tia mong đợi, vội vàng đưa cổ tay ra
Vân đại phu đè lại cổ tay của Phượng Khinh Ca nửa ngày, chân mày càng chau càng chặt. Phượng gia nhị tiểu thư căn bản không có bệnh, chẳng qua là bị chút khí lạnh mà thôi, nhưng nàng tại sao vẫn điên cuồng cười không dứt, hắn thật sự không hiểu.
Hồi lâu, vân đại phu rốt cuộc buông cũng buông cánh tay của Phượng Khinh Ca, trong ánh mắt chờ mong của Phượng Ngạn, đứng lên , hắn ngượng ngùng hướng Phượng ngạn khấu đầu một cái nói :

"Lão gia, nhị tiểu thư, nàng chỉ là bị nhiễm chút phong hàn , không có, không có gì đáng ngại!"
"Nàng như thế này gọi là không có việc gì sao? !"
Phượng ngạn mới vừa nghe vân đại phu nói dứt lời liền cả giận, thanh âm không khống chế được rống to hơn , chỉ vào người cười đến thất điên bát đảo nói :
"Vì sao vẫn cuồng mãi không dứt?"
"Này, ta quả thật không biết!"
Vân đại phu , nét mặt già nua sung huyết đỏ bừng, hành y hơn mười, cư nhiên chẩn đoán không ra bệnh chứng, thật là xấu hổ không chịu nổi.
"Phụ thân!"
Lúc này, thanh âm “ sợ hãi” của Phượng Khinh Vũ truyền đến,
"Trước kia, con có nghe qua Lưu ma ma kể chuyện xưa, nói trong nước có quỷ nước , chẳng lẽ. . . . . ."
Lời nói của Phượng Khinh Vũ vừa dứt, lại làm cho người ta sinh ra vô hạn liên tưởng.
"Nói bậy!" Phượng Ngạn lên tiếng khiển trách, nhưng trong bụng có chút do dự, Ca nhi mới vừa rồi đều ổn, nhưng bây giờ đột nhiên lại điên cuồng cười không ngừng, Vân đại phu lại chẩn đoán bệnh không ra, thật chẳng lẽ chính là trúng tà?
Phượng Khinh Vũ nhìn thấu do dự của Phượng ngạn , khóe môi cong lên. Xem ra, Phượng Ngạn đã nửa tin nửa ngờ, chỉ cần thêm dầu vào lửa, sẽ có thể làm cho hắn tin tưởng. Ai có thể thêm vào đây?
Lúc này, cũng không ai chú ý ở bên ngoài cách đó không xa, trên cây đại thụ, có một lão nhân gia tóc bạc đang lười biếng ngồi trên đó, hai chân nhẹ nhàng lắc lư, xuyên thấu qua cửa sổ trông thấy môt màn này, khóe miệng không khỏi nâng lên nhất mạt nụ cười, mắt lóe kim quang :
“ Không hổ danh là người ta nhìn trúng, ừ, nha đầu, ta sẽ giúp ngươi phen này”
Lầm bầm lầu bầu dứt lời, thân hình hắn thoáng một cái, nhất thời vô ảnh vô tung biến mất. Rất nhanh, liền có gia đinh hùng hùng hổ hổ chạy đến Lạc Mai viện
"Lão gia, ngoài cửa có một vị đạo sĩ tới ! Hắn nói, hắn nói. . . . . ." Gia đinh kia nói tới đây , liền ấp a ấp úng liếc nhìn Phượng ngạn

"Hắn nói gì hả ?"
Phượng Ngạn giờ phút này đang phiền não với vấn đề của Phượng Khinh Ca, thấy gia đinh kia ấp úng nửa ngày không nói, nhất thời cảm thấy tức giận
Phượng Khinh Vũ đứng ở một bên, nghe nói có vị đạo sĩ tới, trong mắt xẹt qua một tia nghi ngờ
"Hắn nói, trong phủ có người trúng tà!" Gia đinh kia thật nhanh dứt lời, cái trán đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
Dứt lời, tất cả mọi người trong phòng đều đưa mắt nhìn trên người gia đinh, như muốn nhìn thủng thân thể hắn. Gia đinh kia không dám cử động, chờ đợi Phượng ngạn phân phó. Hắn vốn cũng không tin , ai biết lão đạo sĩ kia thậm chí tiền riêng của hắn giấu ở đâu cũng biết, chuyện này lão bà của hắn cũng không biết a!
"A! ?"
“ Lão đạo sĩ nói trong phủ có người trúng tà, là bởi vì có quỷ nước quấn quanh người nhị tiểu thư” Gia đinh kia tiếp tục thuật lại lời của lão ngoạn đồng nói
Trong mắt Phượng Khinh Vũ xẹt qua hàn ý, cười lạnh .Thật đúng là khéo a! Nàng mới vừa hi vọng có người giúp nàng thêm một cây đuốc, lập tức liền có người đến. Xem ra sau này nàng nhất định muốn hảo hảo gặp lại người này.
"Ha ha ha! Cha. . . . . . Ha ha. . . . . ."
Phượng Khinh Ca đáng thương nhìn Phượng ngạn, mặc dù nàng cũng không tin cái gì quỷ nước, trúng tà cái gì, nhưng giờ phút này nàng thật rất khó chịu, chỉ cần vị đạo sĩ kia có thể giải trừ nỗi khổ sở của nàng là được.
Nhìn nữ nhi cười đến rơi lệ, tâm của Phượng ngạn cũng bi thương , hắn an ủi Phượng Khinh ca một chút , sau đó lạnh giọng ra lệnh cho gia đinh kia: "Nhanh lên mời hắn vào!"
Chỉ chốc lát sau, một lão ngoạn đồng mặc phục sức đạo sĩ lòe loẹt được đưa đến. Phượng Ngạn ở ngoài Lạc Mai viện tiếp kiến lão ngoạn đồng, vừa nhìn thấy bộ dáng của lão, liền không nhịn được cau lại lông mày, hoài nghi năng lực của hắn .
"Ngươi chính là vị đạo trưởng kia ?"
Phượng Ngạn quan sát lão ngoan đồng, chỉ thấy hắn thoạt nhìn rất lớn tuổi, nhưng mặt mày hồng hào hai mắt sáng quắc có hồn. Chỉ là, nụ cười trên mặt hắn cộng với cách ăn mặc cổ quái cua hắn làm người ta không nắm bắt được
"Khụ, khụ. Ừ, lão đạo đi ngang qua quý phủ, phát hiện trong phủ tà khí ngất trời, bấm ngón tay tính toán, liền biết được thì ra là trong phủ nhị tiểu thư bị quỷ nước quấn lên rồi."
Lão ngoạn đồng vội vàng nở nụ cười, giả bộ nghiêm túc, đem lời kịch đã soạn sẵn trong đầu nói ra

"Ha ha ha. . . . . ." Tiếng cười của Phượng Khinh Ca trong phòng truyền ra, bởi vì cười đã lâu, nên giọng khàn khàn
Phượng ngạn nghe được chau chặt lông mày, vội vàng Hướng lão ngoạn đồng nói: "Đạo trưởng, nhanh lên giúp nữ nhi ta đuổi ác quỷ đi! Dầu vừng tiền, ta sẽ không bạc đãi đạo trưởng ."
"Ai da! Chúng ta là người học đạo không phải vì tiền bạc , đuổi quỷ bắt yêu chính là chuyện chúng ta nên làm , ta. . . . . ."
Lão ngoạn đồng bừng bừng nói xong, Phượng ngạn chỉ cảm thấy đau đầu nhức óc.
"Ừ, ta biết rõ, ta biết rõ, đạo trưởng nhanh nhanh làm phép đi!" Phượng ngạn vội vàng cắt đứt lời của lão , mời hắn vào trong phòng của Phượng Khinh Ca
"Lão đạo ta bắt đầu làm phép rồi, những người không có nhiệm vụ tất cả đều đi ra ngoài!"
Lão bắt đầu đuổi người, hắn ‘ làm phép ’ làm sao có thể để cho người khác nhìn thấy.
Phượng ngạn mới nghe liền đi ra ngoài , Phượng Khinh Vũ cùng lão ngoạn đồng lướt qua nhau thì nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái. Lúc này, lão ngoạn đồng đang nhìn nàng, trong ánh mắt mang theo nụ cười, truyền âm nhập mật nói:
"Nha đầu, lần này ta giúp ngươi, ngươi nhất định phải nhớ cảm tạ ta a!"
Nàng nghe xong lời nói của lão , trong mắt không khỏi lóe qua một chút tinh quang, không có bất kỳ phản ứng nào liền lướt qua hắn , ra khỏi cửa phòng.
Lão ngoạn đồng ở trong phòng đem nhang đèn lên , múa lung tung một phen, trong miệng nói lẩm bẩm một lúc sau , thừa dịp Phượng Khinh Ca bị khói mù thổi đến hỗn loạn không chú ý đến hắn, hắn giải huyệt cươi cho nàng
Phượng Khhinh Ca cuồng tiếu nửa ngày, lại bị khói mù tiền vàng bạc hun nửa ngày, rốt cuộc chịu không nổi , ngất đi.


Đọc truyện chữ Full