DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sủng Phi Của Vương Gia Thần Bí
Chương 18: Cởi Đi, Cởi Hết Đi



“ Tiểu, tiểu thư, ta….” Kinh Hồng cúi đầu, ngập ngừng, nàng muốn nói vừa rồi đột nhiên cảm thấy dưới nách buồn buồn, cho nên không nhịn được giật giật. Nhưng vừa nhìn thấy sắc mặt muốn ăn thịt người của Doãn Ngọc Yên, liền ngậm miệng lại
“ Trở về, xem ta làm sao thu thập ngươi” Doãn Ngọc Yên trừng mắt liếc nhìn Kinh Hồng đi tới, quát khẽ
Ánh mắt sắc bén như ưng của hồng y nam tử nhanh chóng lướt qua đám người nhìn về phía nóc phòng bằng ngói lưu ly đỏ thẳm phía xa
Nơi đó có một bóng dáng nhanh chóng ẩn mình dưới mái cong. Mặc dù thân pháp rất nhanh, nhưng hồng y nam tử lại nhìn thấy rõ hắn, trang phục đặc biệt như vậy, muốn không biết hắn là ai cũng khó
Chiến vương Ân Dạ Ly, ngươi lãnh khốc như băng rốt cuôc cũng động tâm rồi sao?. Chỉ là khẩu vị của ngươi thực sự đặc biệt một chút, lại coi trọng một nữ tử có dung mạo xấu xí như thế
Phượng Khinh Vũ cũng nhìn về hướng kia, nhưng lúc nàng quay đầu lại không thấy gì cả. Mới vừa rồi nàng cảm thấy có gì đó xẹt qua, chẳng lẽ cảm giác của nàng lầm sao?
Sẽ là hắn sao?

Ý niệm này tồn tại trong lòng nàng trong giây lát, sau đó liền bị nàng bác bỏ
“Doãn tiểu thư, ngươi thua!” Phượng Khinh Vũ xoay người, trên mặt là nụ cười nhẹ nhàng, mơ hồ mang theo một tia nhạo báng
“Cởi đi, cởi hết đi!”
Dưới đài cao, đám người vây xem nam tử chiếm đa số, lúc này cũng bắt đầu ồn ào, nam nhân nào cũng hy vọng thê tử của mình đều là trinh nữ, nhưng đàn ông nào lại không háo sắc. Cho nên giờ phút này, có thể nhìn thấy một trong tứ đại mỹ nhân của Long Thành cởi hết y phục “ truồng chạy” cơ hội tốt như vậy làm sao bỏ qua được
“Có chơi có chịu, nhanh lên cởi a!” Một lớp sóng tiếp một lớp sóng thanh âm dưới đài truyền đến, mang theo tiếng cười dâm tà
“Rõ ràng có thể thắng, làm sao lại thua? Ai, tiền của ta a!” Thanh y nam tử vẻ mặt đau khổ nói, tại sao mỗi lần đánh cuộc hắn đều thua dưới tay chủ tử a!
“Có chơi có chịu a! Ta để cho ngươi chọn trước rồi .” Hồng y nam tử cười nói, nhưng ánh mắt lại khóa chặt trên người Phượng Khinh Vũ
Doãn Ngọc Yên khi nghe được từ “ cởi hết” từ phía dưới đài, thì khuôn mặt đỏ bừng lên, vô số ánh mắt nhìn chòng chọc vào nàng, tựa như trên người nàng không còn một mảnh quần áo nào
“ Ngươi chưa thắng a!” Trong tiếng cười cợt, Doãn Ngọc Yên cao giọng nói
Bốn phía lập tức tĩnh lặng.
Phượng Khinh Vũ nhìn về phía nàng, cười khẽ: “Chẳng lẽ đường đường hữu tướng phủ Tam Tiểu Thư muốn trốn nợ?”
“Ngươi còn không có bắn, tại sao có thể tính ta thua? Nếu như ngươi cũng bắn không trúng, chúng ta huề rồi !”
Nếu như huề nhau nàng cũng không cần thực hiên ước định, vì ước định chỉ quy định thắng thua
“A, cũng đúng a! Ta còn không có bắn !”
Phượng Khinh Vũ nheo mắt cười nói, trong mắt xẹt qua tia giảo hoạt , nàng chậm rãi cầm lên mũi tên, “Vậy ta sẽ để cho D oãn tiểu thư ngươi thua, tâm phục khẩu phục.”

Sắc mặt Doãn Ngọc Yên khẽ biến, trắng bệch, trái tim không biết vì sao dâng lên một trận hoảng hốt
Phượng Khinh Vũ chậm rãi giương cung lên, tư thái ưu nhã, tư thế chính xác, khóe môi mỉm cười, nhàn nhã tự tại
Vèo một tiếng
Mũi tên nhanh như chop bay thẳng đến quả táo trên đầu Lan Tâm, xuyên qua, quả táo khẽ lắc lư, sau đó liền bất động như cũ
“Pằng, pằng, pằng. . . . . .”
Dưới đài lập tức liền truyền đến một hồi vỗ tay kịch liệt
“ Hảo, Hảo, tài bắn cung tốt” Những đấng mày râu bên dưới hài lòng đem những lời khen đẹp đẽ dành cho Phượng Khinh Vũ, trong thiên hạ lấy chữ tín làm đầu, người thắng dĩ nhiên được tôn kính, bất kể là nàng có diện mạo xấu xí hay đẹp mắt cũng không quan trọng
Những nữ nhân khác cũng vỗ tay run trời, tuy nói khắp trong thiên hạ, mọi người đều trọng nam khinh nữ, đối với nữ nhân bọn họ không công bằng, như sức khỏe của phái nữ dù sao cũng không bằng nam nhân, cho nên nữ tử có tài bắn cung tốt như vậy rất hiếm, Phượng Khinh Vũ đã làm vẻ vang cho bọn họ rồi
Dưới đài, hồng y nam tử vẫn nhìn Phượng Khinh Vũ, trong lòng khiếp sợ không thua những người này. Nếu nói, có thể bắn trúng quả táo trên đỉnh đầu thì không nói làm gì, nhưng còn có thể làm cho quả táo bất động không rơi xuống đất, thì hiếm người được công phu như thế. Đúng là trăm nghe không bằng một thấy, nàng quả nhiên không tầm thường, khó trách có thể làm cho Chiến vương Ân Dạ Ly xem trọng
Lúc này ở trên mái cong lưu ly, người nào đó cũng khiếp sợ giống hệt bọn họ. Người này chính là Chiến vương Ân Dạ Ly
Sau khi xa phu cùng hộ vệ Mạc Ngôn trở về nói Phượng Khinh Vũ bị Doãn Ngọc Yên chặn ở trong hẻm nhỏ nói chuyện, Ân Dạ Ly vô ý tìm đến, mặc dù đã dằn lòng không nên nghĩ tới cô gái kia nữa, nhưng thủy chung vẫn bó tay. Cuối cùng, quỷ thần xuôi khiến, hắn lại đến, lúc nhìn thấy Doãn Ngọc Yên sắp bắn trúng quả táo, hắn nhịn không được liền ra tay
Hắn khong biết Doãn Ngọc Yên có thể thắng hay không, cũng không biết Phượng Khinh Vũ đến tột cùng có thẻ bắn trúng hay không, chỉ là, khi nghĩ tới nếu như nàng thua phải cởi hết y phục du trường một vòng, lại ko sao chịu được, cho nên, hắn mới vươn tay
Nhưng, khi chứng kiến Phượng Khinh Vũ dễ dàng chiến thắng, đột nhiên hắn cảm thấy mình đã làm chuyện dư thừa. Có thể coi là vậy, hắn nhịn không được nhìn nữ tử tuy có dung mạo như Vô Diệm lại cuồng phong hào sảng như vậy. Người như thế làm hắn vừa thống hận, nhưng không thể nào dời chân đi được
“Doãn tiểu thư, ngươi, phục chưa?” Phượng Khinh Vũ đem cung cất xong, quay đầu nhìn về phía doãn ngọc yên, cười nói tự nhiên.

Doãn ngọc yên sắc mặt trắng bệch, liền lùi lại hai bước,lúc này nhờ Kinh Hồng nâng đỡ mới có thể đứng vững. Nàng liếc mắt nhìn về phía Kinh Hồng, sau đó giơ tay, bốp một tiếng, đẩy nàng ngã xuống đất
“ Đều là ngươi, nếu như không phải tiên nhân ngươi lộn xộn, ta, ta căn bản sẽ không thua” Doãn ngọc yên chỉ vào khóe miệng chảy máu của Kinh Hồng, mắng.
“Doãn tiểu thư, muốn giáo huấn nha đầu, mời về nhà từ từ dạy dỗ. Hiện tại, xin thực hiện ước định đi!” Phượng Khinh Vũ chợt nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng.
“Cởi a, nhanh lên cởi a!”
“Có chơi có chịu!”
“Không muốn cởi, liền tự chặt đôi tay đi!”
Dưới đài lại bắt đầu ồn ào, tiếng la hét ồn ào lại bắt đầu vang lên
Doãn Ngọc Yên xấu hổ muốn chết, trước khi thi đấu, nàng chưa bao giờ nghĩ kết quả sẽ như thế. Làm sao nàng có thể cởi hết y phục trước mặt nhiều người như vậy?. Nàng cũng không muốn chặt bỏ đôi tay, ở nơi này lấy võ công làm trọng, nếu như phế bỏ đôi tay, thì đồng nghĩa lấy mạng của nàng
“Ta là Hữu Tướng Tam Tiểu Thư, tại sao có thể. . . . . . Ta không thể. . . . . .” Doãn ngọc yên kinh hoàng trở lui, thối lui đến bên cạnh người đang nằm trên mặt đất , nhỏ giọng quát lạnh, “Còn không mau đi tìm cha ta tới cứu ta!”
Kinh Hồng sửng sốt, ngay sau đó a a luôn miệng, liền lăn một vòng về phía dưới đài
Phượng Khinh Vũ không có ngăn cản nàng, cái nàng muốn không phải là Doãn Ngọc Yên cởi hết y phục hay đôi tay của nàng ta, mà chỉ muốn nàng ta mất hết thể diện, để trả cho nàng ta những gì trước kia đã làm với nàng. Phương pháp báo thù tốt nhất chính là khiến kẻ thù sống không bằng chết.
Cho nên, nàng đang đợi phụ thân của Doãn Ngọc Yên cũng chính là hữu tướng Doãn Hạc Linh tới, nàng muốn cùng hắn bàn giao dịch, hắn không thể không đồng ý, một khoản mà cho dù cả nhà hắn không muốn nhưng cũng phải nôn ra


Đọc truyện chữ Full