DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sủng Phi Của Vương Gia Thần Bí
Chương 40: Đưa Tới Cửa Cho Ta Đánh



Thời điểm Phượng Khinh Vũ nhìn thấy Doãn Ngọc Yên, Doãn Ngọc Yên cũng phát hiện ra nàng
“ Ơ, ta tưởng có chuyện gì xảy ra!. Thì ra là có sửu nữ ở chỗ này, khó trách không khí của Thanh Ỷ Các cũng vấn đục mất rồi” Doãn Ngọc Yên cười cay nghiệt. nhẹ nhàng nhìn về phía Phượng Khinh Vũ một cái, cũng nhìn về phía Mộc Thanh Dương cười nói
“ Ngươi….”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Tâm giận đến đỏ bừng, đứng lên, lại bị Phượng Khinh Vũ đè xuống. Nếu nàng đoán không sai, Doãn Ngọc Yên nói khích như vậy là muốn ép nàng cãi lại, sau đó lợi dụng gậy ông đập lưng ông, nói chính nàng thừa nhận mình là Vô diệm xấu xí, mà nàng ta căn bản không có chỉ mặt gọi tên nàng
Doãn Ngọc Yên thấy Phượng Khinh Vũ không bị nàng khiêu khích, không khỏi cảm thấy ảo não, chỉ là nàng không phải là người dễ dàng buông tha, vừa bước về phía trước, vừa nhìn người bên cạnh nói : “ Thanh Dương, chúng ta ngồi ở đại sảnh được không?”
“ Ngọc Yên, lên lầu đi”
Mộc Thanh Dương liếc nhìn mấy người Phượng Khinh Vũ một cái. Mặc dù hắn không thích Phượng Khinh Vũ, cũng không muốn tìm nàng gây phiền phức, ngồi bên cạnh nàng ta là Ân Dạ Ly. Hắn thân là con của nhà quyền quý trong triều, làm sao lại không biết Ân Dạ Ly lãnh khốc vô tình như thế nào, đắc tội với hắn đương nhiên không có kết quả tốt. Về phần Tông Chính Vô Song ngồi bên cạnh Phượng Khinh Vũ, lúc này đầu đội mũ, che được dung mạo, mà Dật Phi lúc rời khỏi Nhất Phẩm Cư cũng đeo mặt nạ da người, Mộc Thanh Dương và Doãn Ngọc Yên dĩ nhiên không nhận ra chủ tớ bọn họ

“ Ta càng muốn ở chỗ này”
Nghĩ đến chuyện bại dưới tay Phượng Khinh Vũ ở quảng trường Chu Tước, từ đó lại thua táng gia bại sản, Doãn Ngọc Yên hận nàng ta đến tận xương tủy
Dứt lời, nàng mặc kệ Mộc Thanh Dương, trực tiếp ngồi vào bàn bên cạnh bàn của Phượng Khinh Vũ. Mộc Thanh Dương bất đắc dĩ đành phải ngồi xuống
Phượng Khinh Vũ lạnh lùng nhìn Doãn Ngọc Yên một cái, quay lại cười nói với Lan Tâm : “ Thấy không, cái này gọi là phẩm người. Người có nhân phẩm thấp kém, giống như trà thô, không thể nào uống được. Hiểu chưa?”
Lan Tâm cười thầm, lạnh lùng liếc nhìn Doãn Ngọc Yên và Mộc Thanh Dương một cái nói : “ Ta hiểu rồi, tiểu thư. Có một số người a, tự cho mình là thanh cao, nhưng không bằng một tên ăn xin”
Nha đầu này!. Nàng không hỏi đã hiểu, lại còn trả lời thay nàng. Không hổ là người của nàng, đã bị nàng lây tính
“ Ngươi nói ai?”
Doãn Ngọc Yên vừa nghe Lan Tâm đem nàng so sánh với tên ăn xin, không khỏi giận dữ đứng lên, chỉ vào Lan Tâm giọng căm hận nói
Lúc này Tông Chính Vô Song không muốn bị Mộc Thanh Dương đoán ra thân phận của hắn, cho nên tận lực để cho mình biến thành người vô hình
Ân Dạ Ly ngồi thẳng bên cạnh Phượng Khinh Vũ, nhìn nàng, tất cả tâm thần đều tập trung ở trên người nàng, không coi đám người Doãn Ngọc Yên ra gì
Mộc Thanh Dương vội vàng kéo Doãn Ngọc Yên ngồi xuống, sau đó uất ức tiến lên, chắp tay cười nói : “ Chiến vương đừng trách, Doãn tiểu thư còn trẻ người non dạ, nếu có chỗ nào đắc tội, Thanh Dương chỗ này thay nàng nói lời xin lỗi”
Hắn không để tâm đến Phượng Khinh Vũ, nhưng Ân Dạ Ly nổi tiếng như vậy, hắn không thể đắc tội. Chuyện 3 người bọn họ ở trong cung hắn cũng có nghe qua, Tông Chính Vân Triệt cũng đặc biệt phân phó không thể không nhịn bọn họ, phải đặc biệt lôi kéo Ân Dạ Ly
“ A, ngươi thay nàng nói xin lỗi, ngươi coi nàng là gì?”
Giọng nói lành lạnh khiến biểu hiện trên mặt Mộc Thanh Dương nhất thời cứng đờ. Mặc dù biết Ân Dạ Ly luôn vô tình, không để tâm đến bất kì người nào, nhưng hắn không nể mặt hắn như thế, hắn cảm thấy có chút không thoải mái
“ Ai, tại sao tùy tiện đến chỗ này cũng gặp phải con ruồi vậy?. Vũ nhi, nàng nói có đúng không?” Ân Dạ Ly phủi phủi bên tai nàng

Mộc Thanh Dương khẽ nhíu mày, Doãn Ngọc Yên kinh ngạc, Phượng Khinh Vũ muốn tránh, nhưng dưới tất cả ánh mắt đang nhìn, nàng không hề cử động, mà Tông Chính Vô Song dưới mũ rộng vành, ánh mắt thâm thúy khác thường
“ Hừ, Phượng Khinh Vũ, có gan thì tiếp nhận khiêu chiến của ta lần nữa” Doãn Ngọc Yên thấy Mộc Thanh Dương kinh ngạc, không khỏi càng thêm tức giận
“ A, Doãn tiểu thư hăng hái thật, đáng tiếc hôm nay Khinh Vũ có khách quý ở đây, không thể bồi được”
Phượng Khinh Vũ đương nhiên biết Tông Chính Vô Song không muốn bị 2 kẻ này phát hiện cho nên trực tiếp cự tuyệt nàng ta
Tông Chính Vô Song xuyên thấu qua mũ rộng vành, nhìn nàng một cái cảm kích
“ A!. Ngươi sợ thua sao?. Ngươi yên tâm, coi như ngươi thua, ta cũng sẽ không để ngươi quá khó coi” Doãn Ngọc Yên cho rằng Phượng Khinh Vũ sợ nàng. Mà nàng lại muốn khiêu chiến nàng ta, thứ nhất vì muốn hả giận, thứ hai là muốn thắng lại 10 vạn hoàng kim đã thua. Vì lần trước để nàng ta thắng, nàng bị phụ thân trách mắng suốt, cũng cấm túc không cho ra ngoài, nếu hôm nay không có Mộc Thanh Dương, làm sao nàng tới được đây
Doãn Ngọc Yên này quả nhiên không biết lượng sức mình. Nàng muốn tha cho nàng ta một lần, thì nàng ta lại cứ thích dây dưa mãi không nghỉ, vậy thì đừng trách nàng ra tay vô tình
“ Ngươi xứng khiêu chiến với Vũ nhi nhà ta sao?. Xấu xí”
Thanh âm lạnh lùng của Ân Dạ Ly vang lên, khinh thường nhìn nàng ta
“ Ngươi”
Doãn Ngọc Yên tức giận đến lồ ng ngực phập phồng, nàng dù gì cũng mà một trong những mỹ nữ kinh thành, cư nhiên lại bị hắn nói là xấu xí, nhưng với hung danh của Ân Dạ Ly, nàng lại không dám càn rỡ quá mức
“ Vũ nhi, đừng phí miệng lưỡi với người xấu xí này nữa, chúng ta tiếp tục uống trà” Ân Dạ Ly nói
“ Vương gia, nếu người ta đưa tới cửa cho ta đánh, ta làm sao dám cự tuyệt đây?. Phải không?” Phượng Khinh Vũ mặc dù đang nói với Ân Dạ Ly, nhưng mắt lại nhìn Doãn Ngọc Yên
Doãn Ngọc Yên ưỡn ngực, tỏ vẻ mình một chút cũng không sợ nàng ta
“ Cũng không biết Doãn tiểu thư còn có thể lấy gì đánh cuộc với ta?. Nhà ngươi cũng bị ngươi thua sạch rồi” Phượng Khinh Vũ tựa tiếu phi tiếu nói

Doãn Ngọc Yên nghe nàng nhắc tới chuyện cũ, không khỏi phẫn nộ, nàng xác thực không còn gì để đánh cuộc
Làm thế nào?
Nhìn Mộc Thanh Dương đứng bên cạnh một chút, Doãn Ngọc Yên đột nhiên lóe lên ý tưởng, chỉ vào người bên cạnh nói : “Ta không có, nhưng hắn có!”
Lời của Doãn Ngọc Yên vừa dứt, tất cr mọi người đều nhìn nàng. Mộc Thanh Dương thì nhướng mày, kéo Doãn Ngọc Yên, nhưng Doãn Ngọc Yên lại bắt lấy tay hắn, bốn mắt nhìn nhau, nàng vô hạn “ thâm tình” mà nói : “ Thanh Dương, ngươi không phải vẫn muốn lấy ta sao?. Vậy trước tiên giúp ta 10 vạn lượng hoàn kim”
“Ngươi điên rồi sao?”
Mộc Thanh Dương mặc dù thích nàng, nhưng cũng không thích đến mức vì nàng táng gia bại sản, hắn nhỏ giọng nói : “ đừng làm càn, theo ta về”
Nhưng Doãn Ngọc Yên nào chịu bỏ đi, trong cơn tức giận nàng bỏ tay của mộc Thanh Dương, chợt nhìn khắp bốn phía, lớn tiếng nói : “ Ai nguyện ý giúp ta cược 10 vạn lượng hoàng kim, ta Doãn Ngọc Yên chính là của hắn”
Một lời nói ra, đa số mọi người đều quăng tới ánh mắt khinh bỉ, tuy nói nàng ta là mĩ nhân, nhưng trong mắt bọn họ cũng không đáng giá đó
Thấy mọi người mê mê hoặc hoặc nhìn nàng chằm chằm, hoặc thờ ơ, hoặc khi dễ, Doãn Ngọc Yên chỉ cảm thấy xấu hổ muốn chết
“ 10 vạn lượng hoàng kim này ta xuất ra”
Một thanh âm ôn nhuận đột nhiên truyền đến từ lầu trên


Đọc truyện chữ Full