DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sủng Phi Của Vương Gia Thần Bí
Chương 67: Muốn Rời Khỏi



Trên đường tới Hoàng cung.
Một cỗ ngự liễn tráng lệ đang tiến về phía trước, theo sau chính là ngự liễn của n Dạ Ly cùng Phượng Khinh Vũ. Trên chiếc ngự liễn ở đằng sau, n Dạ Ly đưa đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Phượng Khinh Vũ: “Không phải để nàng trở về sao?”
Mặc dù lần đi này không quá nguy hiểm, nhưng hắn cũng không muốn Phượng Khinh Vũ bị liên lụy, có một số việc không sợ vạn nhất, chỉ sợ vạn nhất lưu lại Chiến vương phủ, nàng không an toàn. Lại không nghĩ khi hắn vừa mới tiến cung để báo cáo Minh đế, tuân lệnh Minh đế xuất cung, Phượng Khinh Vũ liền đuổi theo phía sau.
"Một việc quan trọng như vậy, ta có thể nào không tới!" n Dạ Ly sắp xếp kế hoạch để vạch trần bộ mặt thật của Khúc Điệp Y, Phượng Khinh Vũ rất muốn xem thử rốt cuộc là nàng ta là người như thế nào mà lại có thể có thái độ cao ngạo như thế.
n Dạ Ly trong lòng khẽ thở dài một tiếng nhưng ánh mắt lại vô cùng sủng nịnh: "Đợi lát nữa tới dịch quán, nàng hãy nhớ, nhất định phải theo sát bên cạnh ta."
Mặc dù hắn đã dự tính được công lực của Khúc Điệp Y đã hoàn toàn biến mất, nhưng qua nhiều năm như vậy, Khúc Điệp Y nhất định hẳn đã nuôi dưỡng không ít sát thủ. Phượng Khinh vũ tuy rằng biết võ công, nhưng cũng không thể khinh thường.
Phượng Khinh Vũ mặc dù không hề sợ hãi, nhưng không muốn để cho n Dạ Ly lo lắng liền gật đầu.
Xe ngựa lộc cộc đi qua dịch quán, lúc này đã vào đến bên trong.
Khúc Điệp Y uống xong một chén canh hạt sen, mí mắt trái không khỏi giật giật, nàng nhíu mày, nghĩ tới việc hai ngày nay đi theo tên đạo tặc kia sao có cảm giác là lạ chỗ nào đó.
Một làn khí ảm đạm chậm rãi tự nhiên tràn vào trong đầu, lúc đầu còn mờ mờ ảo ảo, khó có thể nhận ra được, nhưng càng lúc càng nặng trĩu, sau cùng mới bắt đầu cảm thấy đau âm ỷ.
Khúc Điệp Y chân mày khẽ nhíu lại, trong lòng lập tức rùng mình, trong mắt dâng trào một dòng lệ mãnh liệt rơi thẳng đến chén canh trên mặt bàn.

Chén canh kia nhất định có vấn đề!
n Dạ Ly, ngươi đúng là n Dạ Ly! Thậm chí ngươi còn giở trò để tự ta chui đầu vào. Khá khen cho nhà ngươi thật đúng là dụng tâm lương khổ!
Khúc Liễu Y không kìm nén được tự giễu mình một tiếng.
Bụng dạ càng ngày càng đau đớn dữ dội, lúc sau lại có hướng lan xuống toàn thân, Khúc Điệp Y cảm giác được nội lực đang dần dần biến mất.
Lúc này đối với nàng mà nói, nội lực biến mất cũng không phải chuyện lớn, chỉ sợ rằng khuôn mặt này khó có thể giữ được. Gương mặt này thuộc về Minh Nguyệt, vốn bị nàng dùng pháp thuật lấy đi, trong giờ phút này bắt đầu cảm thấy đau đớn âm ỉ.
Đúng lúc ấy, bên ngoài truyền đến một cao thét lên: "Hoàng thương giá lâm!"
Minh đế tới đây?
Khúc Điệp Y trong lòng cả kinh, trên gương mặt càng có nhiều biến đổi, da mặt từ tai dần tới cổ bắt đầu bong tróc ra từng mảng rơi xuống.
Minh đế bước nhanh vào dịch quán liền trông thấy cảnh tượng này, sợ đến run rẩy suýt ngã, may mắn được Lâm công công đứng cạnh đỡ người.
"Ngươi, ngươi... nàng, nàng..." Minh đế cả người phát run, tay chỉ vào da mặt đang bong ra từng mảng hiện lên những vệt máu mờ mờ trên gương mặt của Khúc Điệp Y, nói không thành tiếng.
"Khúc Điệp Y, ngươi cuối cùng cũng lộ chân tướng rồi sao?" n Dạ Ly từ ngoài bước và, ánh mắt dừng lại trên những vết máu của Khúc Điệp Y trước mặt, lạnh lùng nói.
Phượng Khinh Vũ đứng ngay sau n Dạ Ly nhìn về phía Khúc Điệp Y cũng không khỏi hoảng sợ. Khúc Điệp Y này giống như vừa được đeo một chiếc mặt nạ diễn kịch mà nàng đã xem trên truyền hình, chỉ khác một điều là da mặt của Khúc Điệp Y đang bong ra từng mảng, để lộ ra khuôn mặt đích thị là một bộ Khô Lâu.
"Quỷ, quỷ a!"
Phượng Khinh Vũ khẽ thốt lên một tiếng nhất thời khiến Minh Đế chú ý, Khúc Điệp Y liếc mắt về phía nàng một tia nhìn đầy oán hận.
Khúc Điệp Y quệt tay lau vệt máu đen trên khuôn mặt, cố gắng điều khiển thân thể đang mềm nhũn ra, nhìn về phía n Dạ Ly mà nói: “A Ly, quả nhiên là thủ đoạn của ngươi! Vì sao từ nhỏ tới lớn cái gì ngươi cũng hơn ta?"
Trong lời nói háo thắng của Khúc Điệp Y rõ ràng là không cam lòng, n Dạ Ly vẻ mặt hờ hững không thèm nhìn nàng ta, xoay người về hướng Minh đế: "Hoàng thượng có thể tin rằng nàng chắc chắn không phải Mạn Bắc công chúa."
Minh đế lúc này không thể không tin, liền gật gật đầu, phân phó cho tùy tùng đi theo: "Lập tức bắt cho trẫm Mạn Bắc công chúa giả mạo này lại."
Khúc Điệp Y đột nhiên ngẩng khuôn mặt dính đầy máu đen cười ha hả: "Muốn bắt ta ư? Các ngươi không đủ tư cách!"
Lời này đối với Đế vương chính là phi thường bất kính, Minh Đế tức giận ra lệnh cho mấy tên thị vệ xung quanh: "Còn không mau bắt nàng ta lại."
n Dạ Ly từ nãy vẫn dựa vào vách tường nhìn chằm chằm vào nàng ta, kinh hãi nói: "Không ổn rồi, nàng ta muốn chạy trốn!"
Lời nói còn chưa dứt, Khúc Điệp Y đã nhanh tay nhấn mạnh một cái trên tường, tường kia nhanh chóng mở ra, hút nàng vào bên trong, sau đó lại khép kín lại như cũ.
Minh đế sai người lật tung dịch quán, nhưng đều không tìm thấy Khúc Điệp Y, liền hạ lệnh đóng cổng thành, cũng phái tất cả binh sĩ tìm xung quanh. Lục soát mười ngày đêm đều không thu được kết quả gì, cứ như thể Khúc Điệp Y bốc hơi thành không khí vậy.
Mấy ngày sau, n Dạ Ly tìm đến Minh đế nói rằng rất có thể Mạn Bắc công chúa chính là Lan Tâm. Minh đế liền phái ba ngàn kị binh hộ tống Lan Tâm cùng mấy thuộc hạ quay trở về Mạn Bắc, sau cùng Mạn Bắc Khả Hãn kết bằng hữu.
Lúc đưa Lan Tâm đi, Phượng Khinh Vũ cũng tiễn đưa mười dặm. Tuy rằng nàng cùng với nha đầu này quen biết không lâu nhưng nha đầu này lại toàn tâm toàn ý đối tốt với nàng. Lan Tâm cũng từng bước vừa đi vừa quay đầu lại, trong lòng cả thập phần không thôi nhìn Phượng Khinh Vũ, mãi cho đến lúc lên xe ngựa, cho đến khi xe ngựa chạy thật xa, cho đến khi Phượng Khinh Vũ chỉ còn là một chấm nhỏ.

...
Mật thất Chiến Vương phủ.
n Dạ Ly ngồi ngay ngắn trên Bạch Ngọc hàn ở trên giường, mặt nạ đã được gỡ ra, lộ ra gân xanh, mạch máu nổi lên ngang dọc trên gương mặt. Phía sau hắn là Thẩm Kính Chi, Thẩm Kính Chi hai tay tung song chưởng đặt trên lưng n Dạ Ly, đang ở thế vận nội công. Trên đỉnh đầu hai người cùng bốc lên một làn khí tựa sương trắng, trên trán đã lấm tấm mồ hôi rớt xuống, chỉ khác một chỗ chính là n Dạ Ly lúc này đang nhỏ xuống từng giọt từng giọt màu tím thẫm.
Bên ngoài mật thất.
Phượng Khinh Vũ lo lắng đi qua đi lại không thôi, đôi mi thanh tú gắt gao nhíu lại, hai tay không tự chủ được chà xát lên ống tay áo rồi lại không ngừng vuốt phẳng ra, chẳng mấy chốc mà tay áo kia bị nàng hành hạ đến mức vo thành một nắm.
Thỉnh thoảng nàng lại đưa mắt nhìn về hướng mật thất, hô hấp ngày càng dồn dập hơn.
A Ly! Từ đáy lòng nàng dâng lên một nỗi nhớ nhung!
Hai canh giờ sau, rốt cuộc mật thất cũng mở ra, Thẩm Kính Chi từ trong bước ra.
Thẩm Kính Chi nhìn Phượng Khinh Vũ, sắc mặt có phần nhợt nhạt, hắn nói: "Con vào xem hắn đi!"
Phượng Khinh Vũ không đợi Thẩm Kính Chi nói nhiều, liền chạy ngay vào bên trong mật thất.
n Dạ Ly lúc này đang nghiêng người dựa vào Bạch Ngọc hàn trên giường, đôi mắt khép hờ, trên mặt càng hiện rõ nét mệt mỏi. Giờ phút này gương mặt hắn trắng như tuyết, ngũ quan tinh xảo, thập phần tuấn tú.
"A Ly!?" Phượng Khinh Vũ đến gần khẽ gọi một tiếng.
n Dạ Ly chỉ giả vờ ngủ, nghe thấy tiếng gọi liền mở to mắt, thấy trước mặt mình là Phượng Khinh Vũ, khóe môi thoáng cong lên nói: "Vũ nhi!"
n Dạ Ly vừa mở mắt, con ngươi sâu thẳm cùng ngũ quan tuyệt mỹ rạng rỡ hẳn lên, càng tăng thêm vẻ mị hoặc. Phượng Khinh Vũ không khỏi ngây người.
"Vũ nhi, sao nàng nhìn ta không chớp mắt vậy?" n Dạ Ly từ Bạch Ngọc hàn chậm rãi đứng lên, lại gần Phượng Khinh Vũ, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười.
Phượng Khinh Vũ nuốt nước bọt, lạnh lùng liếc n Dạ Ly một cái, mạnh miệng nói: "Ai nhìn chàng không chớp mắt chứ?" Nói xong, khuôn mặt lại hơi ửng đỏ lên.
n Dạ Ly đưa bàn tay to lớn ra kéo Phượng Khinh Vũ vào trong lòng, cúi đầu nhìn sâu vào đôi mắt của Phượng Khinh Vũ cười nói: "Vũ nhi, bộ dạng ngẩn ngơ này của nàng trông thật đẹp mắt!"
Phượng Khinh Vũ biết hắn đang trêu ghẹo nàng, mặt càng đỏ lên, không khỏi lấy tay đập nhẹ lên lồ ng ngực hắn: " Chàng nói bậy! Chàng nói bậy!"
"Được rồi! Được rồi! Chúng ta nói chuyện chính sự đi!" n Dạ Ly nắm chặt lấy bàn tay đang làm càn của Phượng Khinh Vũ, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt nàng, nghiêm mặt nói.
Cảm giác được n Dạ Ly đang nghiêm túc, Phượng Khinh Vũ liền ngừng tay, ánh mắt sáng ngời nhìn hắn, lẳng lặng chờ hắn nói tiếp.
"Vũ nhi, chúng ta rời khỏi nơi này, được không?"
"Rời khỏi nơi này?" Phượng Khinh Vũ tuy rằng cũng đã từng nghĩ qua việc này, nhưng quả thật nàng không ngờ rằng n Dạ Ly cũng muốn buông xuôi tất cả để cùng nàng rời đi.
n Dạ Ly ánh mắt kiên định, hắn gật gật đầu.
"Đến nơi nào?"

"Nghe nói Nam Cương có một người tên là Vu Đức, ngày xưa hắn là đệ tử của đệ nhất thần y Biển Thước, đến nay đã tám trăm tuổi, ta nghĩ nên đi tìm hắn!"
Phượng Khinh Vũ theo bản năng muốn phản bác lại, các vị đế vương ngày xưa hoan hỷ nhất chính là việc luyện Trường Sinh đan, mà nàng đến từ thế giới hiện đại, đối với những việc như thế này căn bản là không tin, nhưng vừa nghĩ tới n Dạ Ly cũng đã có trên vạn năm tuổi, nói không chừng thời đại này đích thực có thuốc Trường Sinh.
"Tìm hắn... Chàng định tìm hắn làm gì?"
"Tất nhiên là đi xin thuốc!" n Dạ Ly ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của Phượng Khinh Vũ, có phần trách nàng chuyện hiển nhiên như vậy mà cũng hỏi được.
Phượng Khinh Vũ vừa nghe xong liền hiểu rõ, hắn quả thật vì nàng mà có ý định xin thuốc.
"A Ly! Chàng hãy nghe ta nói..."
Phượng Khinh vũ còn chưa dứt lời, n Dạ Ly đã vươn tay che miệng nàng lại, cắt đứt câu nói của nàng:" Nàng hãy nghe ta nói, nếu như sinh mệnh này của ta có thể kéo dài mà phải sống thiếu nàng, thì ta sống còn ý nghĩa gì nữa! Vũ nhi, ta nhất định sẽ tìm được thuốc Trường Sinh cho nàng, chúng ta sẽ vĩnh viễn không chia lìa, ta cũng sẽ vĩnh viễn không cho phép nàng rời khỏi ta!"
"Nhưng mà, A Ly! Ta còn bà ngoại và cha!" Phượng Khinh Vũ không giống như n Dạ Ly. n Dạ Ly ở Long thành này không còn vướng bận, nhưng nàng còn có bà ngoại và cha của nàng.
"Bà ngoại và cha nàng có thể đi cùng chúng ta!"
n Dạ Ly lại nói tiếp: "Chúng ta cùng đi thuyết phục họ!"
Phượng Khinh Vũ gật đầu, rời cái chốn lắm chuyện lục đục thị phi này, đến một nơi non xanh nước biếc sống một cuộc sống ẩn dật, đó mới là điều nàng nghĩ tới.
Long thành vốn là quê nhà của Phượng lão phu nhân, nàng từ nhỏ tới lớn sống ở đây, toàn bộ người thân cũng đều ở đó, cần thuyết phục cũng có lý, hẳn là so với việc thuyết phục Thẩm Kính Chi càng khó hơn. Thẩm Kính Chi dù sao cũng là môn chủ Ma Môn, là ma môn tổng đàn ở Nam Cương, vậy nên điều mà Phượng Khinh Vũ muốn chính nhờ Thẩm Kính Chi nói một tiếng thuyết phục Phượng lão phu nhân. Phượng lão phu nhân quả thực thỏa mãn đồng ý, nói rằng cháu gái nàng ở nơi nào, nàng cũng sẽ ở nơi đó.
Thẩm Kính Chi nghe xong tin này lại kiên quyết không chịu rời khỏi Long thành. Hắn nói Phượng Khinh Vũ cứ rời đi trước, chờ hắn lúc nào xong việc sẽ hẹn ngày đoàn tụ.
Khi Phượng Khinh Vũ gặng hỏi có chuyện gì, Thẩm Kính Chi lại không chịu nói.
Phượng Khinh Vũ chỉ còn cách trở về tìm n Dạ Ly thương lượng. Nhưng ngay ngày hôm sau, một trận mưa như thác đổ xối xả trút xuống, càng ngày càng lớn nên nàng đành gác lại kế hoạch rời đi.
Trận mưa dữ dội lan rộng ra vùng núi ngoại ô kinh thành, nhưng hậu quả nghiêm trọng nhất chính là là trận mưa này làm chấn động phần mộ tổ tiên nhà Phượng gia, nhiều ngôi mộ bị phá hủy đến mức lộ ra cả quan tài, có bia mộ còn bị nát vụn, từ xa nhìn lại thực chả khác nào một đống đổ nát.
Trong số những phần mộ bị phá hủy có phần mộ của Phượng Thanh Di, Phượng Khinh Vũ liền lao đến chỗ quan tài của Phượng Thanh Di bị chôn vùi dưới lòng đất dùng hết sức kéo lên.
Quả thật điều này không thấm vào đâu so với nỗi khiếp sợ của nàng lúc này, chính là bên trong cỗ quan tài kia, không hề có hài cốt của mẫu thân nàng.
Phần mộ của Phượng Thanh Di được xây lên nhưng không có một phần, vậy rốt cuộc, Phượng Thanh Di đã được chuyển đến nơi nào sao?


Đọc truyện chữ Full