DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đóa Hoa Thanh Cao
Chương 21-2

Di động của Chu Quyết vang lên, anh cúi đầu nhìn thoáng qua, là trợ lý của anh gọi tới.

“Xin lỗi hai vị.” Chu Quyết đi ra ngoài nhận điện thoại, chẳng được bao lâu đã trở lại, nói với Diệp U và Lục Tẫn, “Tôi tạm thời có một số việc cần giải quyết, xin lỗi không tiếp tục được.”

“Ờ……” Diệp U gật đầu, “Vậy anh cứ làm việc của mình đi sếp Chu.”

“Ừm, lần sau có cơ hội lại nói tiếp.” Chu Quyết chào hai người rồi rời khỏi viện Lục Tẫn. Sau khi anh đi, Lục Tẫn đi tới bàn ngồi, bắt đầu gọt một khúc gỗ.

Diệp U ngồi xuống chỗ cũ, nhìn chằm chằm Lục Tẫn một lúc: “Tiểu Lộc, sao trông anh không mấy vui vẻ hôm nay?”

Lục Tẫn hơi dừng tay, rồi tiếp tục gọt một miếng vụn gỗ: “Không có.”

“Không có thiệt hở?” Diệp U nhích ghế tới gần Lục Tẫn, “Tôi thấy anh rầu rĩ không vui, có tâm sự gì phải không?”

Lục Tẫn im lặng một chút, vẫn nói không có.

“Hừm……” Diệp U suy nghĩ một chút, lấy một miếng sô cô la trong túi xách, “Tôi mời anh ăn sô cô la nè!”

Lục Tẫn dừng lại, nhìn sô cô la trong lòng bàn tay cô.

Bao bì của sô cô la được in tinh xảo, còn có thể thấy nhân mứt trái cây màu đỏ ở khe hở.

Lục Tẫn hơi sững sờ, một lúc sau ngước mắt nhìn Diệp U: “Cô lấy sô cô la ở đâu?”

“À,” Diệp U gãi đầu giả vờ vô tội, “Lần trước xuống núi đó, mua ở siêu thị.”

Cô còn mua chút ớt bột nữa.

Lục Tẫn nói: “Sơn trang không cho mang mấy thứ……”

“Tôi biết, đồ ăn không tốt cho sức khỏe.” Diệp U chủ động giúp anh điền tiếp lời nói, “Nhưng ăn mấy thứ không tốt cho sức khỏe này có thể khiến anh vui vẻ!”

Lục Tẫn nhìn cô trắng trợn lấy sô cô la ra, lại ngước mắt nhìn cô: “Cô giờ càng ngày càng to gan.”

“…… Khụ.” Anh vừa nói vậy, Diệp U có chút chột dạ, “Anh đừng nói cho chú Hỉ nhé.”

Lục Tẫn thấy bộ dạng của cô, vô tình lộ ý cười: “Rõ ràng sợ chú Hỉ còn dám lén mang đồ vào sơn trang?”

“Ây dà, chỉ cần chú Hỉ không phát hiện là được.” Diệp U lấy một miếng sô cô la từ trong túi đóng gói, đưa tới miệng Lục Tẫn, “Anh thử đi, ngọt lắm!”

Lục Tẫn há miệng theo bản năng, một chút ngọt ngào nhanh chóng lan tràn trên môi và lưỡi.

“Sao?” Diệp U chú ý vẻ mặt của anh, “Ăn ngon không?”

“Ừm……” Lục Tẫn cắn nhẹ, mứt trái mâm xôi bọc trong sô cô la chui ra. Vị chua dịu nhẹ vừa phải kết hợp với vị ngọt của sô cô la.

“Tôi còn có vị mạt trà, anh muốn thử không?”

“……” Lục Tẫn nhìn cô hơi bất đắc dĩ, “Cô rốt cuộc giấu bao nhiêu?”

“Một chút thôi mà.” Diệp U cười ha ha, nói chuyện hàm hồ, “Nếu anh đã ăn sô cô la của tôi, hai chúng ta là đồng bọn, anh không thể đi mét chú Hỉ đó.”

“Ừm……”

“Vậy cho anh hộp sô cô la này nè.” Diệp U nhét sô cô la vào tay Lục Tẫn, cười nhìn anh, “Mỗi khi không vui, ăn một chút ngọt, trong lòng sẽ ngọt ngào theo. Hy vọng Tiểu Lộc của chúng ta luôn luôn vui vẻ!”

Lục Tẫn cầm sô cô la, trong mắt thoáng hiện một tia kinh ngạc.

Anh nuốt chút ngọt ngào cuối cùng xuống, bàn tay hơi siết chặt, quay đầu đi.

Diệp U ngồi bên cạnh, tò mò hỏi anh: “Vì sao anh không vui?”

Lục Tẫn nói: “Tôi đã nói không có.”

“Được rồi, được rồi, anh không có.” Nếu Lục Tẫn không muốn nói, Diệp U không hỏi nữa. Cô lại nhích ghế gần Lục Tẫn, đặt cánh tay lên bàn, nhìn Lục Tẫn nói: “Tôi nói cho anh biết một tin tốt nhé, anh Chu rất hài lòng đối với game của chúng tôi, chỉ cần vượt qua đánh giá của công ty họ là có thể xác nhận khoản đầu tư.”

“Ừ.” Lục Tẫn đặt sô cô la sang một bên, thấp giọng đáp, “Cô còn gắn xếp gỗ không?”

“Gắn chớ.” Diệp U rốt cuộc chịu kéo dài khoảng cách với Lục Tẫn, ngồi lại chỗ cũ để gắn xếp gỗ.

Sáng hôm sau, trong lúc Diệp U đang tập thể dục trong sơn trang thì gặp Chu Quyết đang đi dạo với bà cụ Vạn. Bởi vì ra tập thể dục buổi sáng với bà cụ Vạn, Chu Quyết không mặc đồ vest thẳng thớm mà mặc đồ thể thao, Diệp U thấy có chút mới mẻ.

Cô chào Chu Quyết rồi hỏi bà cụ Vạn: “Bà Vạn, hôm nay bà cảm thấy thế nào? Cháu thấy bà có tinh thần hơn hai ngày trước.”

Lúc bà cụ Vạn vừa tới sơn trang, vẻ mặt bà đờ đẫn, còn thường cầm di ảnh của ông cụ Vạn, thực sự khiến cho người ta sợ hãi.

Tinh thần bà cụ Vạn quả thật khá hơn nhiều, nói chuyện có khí tức hơn trước: “Vậy mới nói sơn trang hỗ trợ người ta. Tôi chuẩn bị đi tìm lão Kim để luyện thái cực quyền một lúc.”

Diệp U nghe bà nói vậy thì yên tâm, bà cụ Vạn có thể thoát khỏi cái chết của ông cụ Vạn từng chút một, Tiểu Lộc sẽ vui vẻ.

“À này cô Diệp, hai ngày nữa có lẽ tôi phải xuống núi.” Chu Quyết rất bận công việc, lần này ở trong sơn trang, hoàn toàn là vì dành thời gian cho bà cụ Vạn, “Khoản đầu tư của cô đại khái sẽ không có vấn đề gì, đến lúc đó cô có muốn xuống núi cùng với tôi hay không, nhân tiện ký hợp đồng luôn?”

Diệp U nghe vậy, lập tức vui vẻ: “Thật à? Đương nhiên có thể!”

Chu Quyết thấy cô vui vẻ cũng cong khóe miệng theo: “Lúc đó chúng ta sẽ đi cùng nhau.”

“Tốt quá, cảm ơn sếp Chu!” Diệp U hàn huyên đôi câu với Chu Quyết, sau đó bước sang một bên, nóng lòng nói tin này cho Cao Giai Vũ biết.

Cuối cùng hai người có thể buông xuống trái tim đang treo lơ lửng của mình.

Niềm vui trôi qua, Diệp U lại nghĩ tới một vấn đề khác, Lục Tẫn thì sao?

Nhà và công ty của cô đều ở dưới chân núi, chắc chắn cô không thể cứ ở đây mãi. Trước khi rời đi, cô phải nghĩ cách xác định mối quan hệ với Lục Tẫn mới được.

Chuyện lần trước xảy ra đột ngột, cô bỏ chạy. Lần này cô tuyệt đối không thể lặp lại sai lầm!

Ăn trưa xong, Diệp U không thèm ngủ mà đi tắm, sấy tóc, trang điểm kỹ càng.

Thật tiếc cô không mang theo nhiều quần áo lên núi, chọn tới chọn lui chỉ có thể chọn váy liền áo có hoa cổ vuông, mang hơi hướng mùa xuân, hơn nữa thiết kế cổ vuông có thể để lộ xương quai xanh của cô.

Không tệ, cô thích kiểu tâm tư nho nhỏ thế này.

Thay đồ xong, cô chỉnh mái tóc dài, sau đó xịt một chút nước hoa lên người.

Diệp U soi gương, tương đối hài lòng với vẻ ngoài của mình. Thành công hay thất bại là ở đây!

Thay giày, Diệp U cầm túi xách đi ra.

Hôm nay Lục Tẫn ở trong viện chăm sóc cây cối, mấy con mèo nuôi trong sơn trang đều vây quanh anh. Hai ngày nay, đám mèo đặc biệt thích dính lấy anh, như thể biết tâm trạng không vui của anh.

“Meo ~”

Lúc Diệp U bước vô viện, thấy cảnh Lục Tẫn hơi ngửa đầu, giơ tay trêu chọc chú mèo con trên cành cây.

Anh mặc áo giao lãnh màu trắng, trên vai phải có thêu hoa tử đằng tinh xảo, còn có một con bướm giữa những bông hoa. Quần đen đơn giản kiểu thời nhà Tống, thiết kế cạp cao khiến đôi chân vốn đã dài của anh càng thon dài hơn.

Ánh mặt trời chiếu lên mặt anh, dịu dàng lại lưu luyến, dường như nhận thấy Diệp U đang ở ngay cửa, anh hơi nghiêng đầu nhìn cô.

Tim Diệp U đập thình thịch không ngừng. Trong 26 năm cuộc đời, từng có nhiều người đàn ông theo đuổi cô, nhưng Lục Tẫn là người duy nhất khiến trái tim cô loạn nhịp thế này.

Anh chỉ đứng chỗ đó cũng có thể làm tim cô đập nhanh hơn.

Nghĩ tới hôm nay mình đến đây là để xác định rõ ràng với Lục Tẫn, cô nỗ lực ổn định tâm lý, cười với Lục Tẫn: “Chào buổi chiều Tiểu Lộc, tôi tới rồi.”

Lục Tẫn nhìn cô, nhất thời hơi xuất thần. Hôm nay cô khác hẳn mọi khi, cho dù là làn váy nhẹ nhàng hay là nụ cười trong mắt, dường như đều quyến rũ hơn thường ngày.

Cô từ từ đến gần dưới ánh mặt trời, mái tóc đen nhánh hơi đong đưa trước người.

Chóp mũi Lục Tẫn khẽ nhúc nhích.

Anh ngửi thấy mùi ngọt thanh tựa như cam xen lẫn đào, vô cùng dễ chịu.

“Tiểu Lộc.” Diệp U ngước mắt nhìn anh, gọi anh lần nữa.

Mèo con trên ngọn cây nhẹ nhàng nhảy lên, đánh thức Lục Tẫn. Anh hơi mất tự nhiên nhìn chỗ khác, khẽ gật đầu: “Ừ.”

“Sao hôm nay mấy con mèo đều ở đây với anh?” Diệp U có chút hâm mộ anh, những con mèo này không gần người, mỗi khi có người tới gần sẽ bỏ chạy.

Chỉ có Lục Tẫn mới có thể sờ chúng.

Lục Tẫn nói: “Tôi không biết, ngày thường chỉ tới lúc ăn thì chúng mới tụ tập như vậy.”

Diệp U bật cười, đi theo Lục Tẫn vào trong.

Ngồi ở vị trí cũ, hôm nay Diệp U không vội gắn bộ xếp gỗ, mà chống cằm dựa vào bàn, mặt mày tươi cười nhìn Lục Tẫn.

Lục Tẫn đang tô màu trên gỗ, những hoa văn đó mỏng manh và phức tạp, anh đặc biệt chăm chút từng nét bút.

Diệp U dứt khoát dùng hai tay chống cằm, cũng chăm chú ngắm anh.

Một lát sau, Lục Tẫn rốt cuộc không nhịn được. Anh dừng bút, nghiêng đầu nhìn Diệp U: “Cô cứ nhìn tôi làm gì?”

Diệp U nở nụ cười trên mặt, trong mắt dường như chứa đầy ánh trăng: “Tại anh đẹp.”

“……” Lục Tẫn khẽ mím khóe miệng, không nói gì. Khi Diệp U cho rằng anh sẽ không nói, anh đột nhiên mở miệng: “Cô luôn luôn như vậy.”

Luôn luôn nói vài lời giả giả thật thật, làm vài chuyện giống thật nhưng là giả.

Trêu chọc người khác xong thì chạy trốn nhanh hơn bất cứ ai khác.

Diệp U sững người một chút, nhìn anh hỏi: “Luôn luôn thế nào?”

Lục Tẫn không trả lời, Diệp U có vẻ hiểu ra, ghé sát vào người anh: “Tôi chỉ làm vậy với anh thôi.”

“……” Lục Tẫn thở ra cực nhẹ, đặt bút xuống, đứng dậy rời khỏi phòng.

Diệp U không rõ nguyên do, thấy Lục Tẫn đi, cô cũng đi theo.

Lục Tẫn không đi đến chỗ khác, mà tới Tĩnh Tâm Trai cách đó không xa. Anh cởi giày, đi chân đất trên sàn gỗ, ngồi sau lư hương đang đốt.

Diệp U cũng cởi giày, theo anh vào. Đây là lần đầu tiên cô tới Tĩnh Tâm Trai nên nhìn xung quanh có chút tò mò. Lục Tẫn đã ngồi trên đệm để thiền định, không biết chuyện gì đột nhiên xảy ra, trên đầu treo một bộ thư pháp được đóng khung cẩn thận với bốn chữ lục căn thanh tịnh.

Nhìn lạc khoản, có vẻ do ông nội của anh viết.

Trên mặt đất có một lư hương bằng mộng và lỗ mộng, trông giống chùa Thanh Tịnh, những cây nhang cuộn tròn bốc khói lượn lờ, đậm chất thiền.

Diệp U nhận ra hương thơm này, là mùi trên người Lục Tẫn.

Cô cúi đầu nhìn Lục Tẫn đang nhắm mắt ngồi thiền, cũng khoanh chân ngồi đối diện anh.

Cô không bắt chước bộ dáng thiền định của anh, mà vẫn nhìn anh như vừa rồi, một lúc sau, một nụ cười hiện lên trên mặt cô: “Tiểu Lộc, anh tĩnh tâm thật à?”

Lông mi Lục Tẫn khẽ run lên, không đáp lời cô.

Diệp U ngồi bên cạnh anh, nhìn anh từ trên xuống dưới, dùng mu bàn tay chạm vào gò má của anh.

Cơ bắp trên người Lục Tẫn căng ra ngay lập tức.

Diệp U rất gần anh. Trong lúc nói chuyện, hơi thở phun trên mặt anh như có như không: “Tiểu Lộc, da anh nóng quá, hô hấp cũng có chút không ổn định, tựa như đang căng thẳng.”

Lục Tẫn mở mắt, đôi mắt đen mờ mịt nhìn cô chăm chú.

Đọc truyện chữ Full