DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đóa Hoa Thanh Cao
Chương 23-2

Lông mày Chu Quyết khẽ nhúc nhích, sau đó lắc đầu: “Không nghe nói. Hôm qua trên núi có mưa nhỏ, tôi ở trong phòng với bà cụ Vạn, không đi lại.”

“Ồ……” Diệp U trầm ngâm gật đầu.

Chu Quyết hỏi cô: “Lục tiên sinh bị bệnh à? Nặng không?”

Diệp U nói: “Tôi chỉ nghe thầy Trình Cảnh nói, tuy nhiên anh ấy không rõ tình hình cụ thể.”

Chu Quyết ngẫm nghĩ, nói với cô: “Không sao, chút nữa tôi gọi điện thoại cho bà cụ Vạn, sẽ hỏi bà tình hình.”

“Ừ.” Diệp U gật đầu, không nói gì nữa.

Bệnh tình của Lục Tẫn lặp lại đêm hôm qua, sáng nay mới giảm sốt. Theo lý thuyết, bị sốt rồi hết thì không có gì đáng ngại, nhưng Lục Tẫn vẫn không tỉnh, luôn luôn mơ màng ngủ.

Bác sĩ Hạ không biết vì sao, chỉ nói rằng có thể là do tâm lý. Nếu không tỉnh, phải đưa đi bệnh viện để kiểm tra chi tiết.

Tiểu Phan nhìn sắc mặt tái nhợt của Lục Tẫn, còn mơ màng nói mớ, đánh bạo nói với chú Hỉ: “Chú Hỉ, cháu nghe Lục tiên sinh liên tục gọi tên của cô Diệp. Hay là chúng ta mời cô Diệp tới gặp anh ấy, biết đâu cô Diệp tới thì anh ấy tỉnh liền?”

Chú Hỉ nhíu mày, nhìn thần thái yếu ớt của Lục Tẫn hồi lâu mới gật đầu: “Ừ.”

Tuy Lục Tẫn không có thông tin liên lạc của Diệp U, nhưng lúc Diệp U nhận phòng có để lại số điện thoại. Chú Hỉ tìm thấy số điện thoại của Diệp U từ quầy lễ tân, sau đó gọi cho cô.

Lúc này Diệp U mới ký hợp đồng xong, còn chưa ra khỏi văn phòng của Chu Quyết thì nhìn thấy một dãy số lạ.

Dãy số kiểu này có lẽ là điện thoại tiếp thị, Diệp U thường không nhận, nhưng hôm nay cô lại do dự, vẫn trả lời điện thoại: “Xin chào.”

“Cô Diệp, tôi là chú Hỉ.” Giọng chú Hỉ phát ra từ đầu dây bên kia. Diệp U nằm mơ cũng không ngờ chú Hỉ sẽ gọi điện thoại cho cô, xuýt nữa đã ném điện thoại.

Cao Giai Vũ đi bên cạnh nhìn cô kỳ quái: “Gì vậy, điện thoại nóng phỏng tay à?”

“……” Diệp U phớt lờ cô, hắng giọng nói với chú Hỉ ở đầu dây bên kia, “Ồ, chú Hỉ khỏe không? Chú tìm tôi có chuyện gì hay sao?”

Chú Hỉ im lặng một lúc mới nói: “Lục Tẫn bị bệnh, cứ kêu tên cô mãi. Không biết cô Diệp có thời gian tới sơn trang gặp cậu ấy không?”

Diệp U sửng sốt một chút, chú Hỉ vậy mà đã nghĩ thông suốt, còn đích thân gọi điện thoại kêu cô quay lại??

“Anh ấy bệnh nặng không? Hiện tại ra sao rồi? Sáng nay tôi nghe Trình Cảnh nói, đang chuẩn bị qua đó xem thử.”

Đầu dây bên kia yên tĩnh một chút, sau đó mới nói: “Chúng tôi sẽ chờ cô ở cổng sơn trang, làm phiền cô Diệp.”

“Không phiền, không phiền, tôi tới liền.”

Chu Quyết chờ Diệp U cúp điện thoại mới hỏi: “Lục tiên sinh bị bệnh thật à?”

“Ừ, chú Hỉ nhờ tôi qua đó gặp anh ấy.”

Ánh mắt Chu Quyết chuyển động, tuy rằng có chút suy nghĩ về việc chú Hỉ gọi điện thoại kêu Diệp U tới, nhưng anh không hỏi gì: “Có cần tôi đưa cô đi không?”

“Không cần, chẳng phải anh còn họp hay sao? Tôi tự mình tới đó.” Diệp U nhìn Cao Giai Vũ, dặn dò cô, “Cậu đem hợp đồng về trước, chúng ta liên lạc sau.”

“Được……” Cao Giai Vũ cất hợp đồng vô túi xách, cô thấy Diệp U và thầy Lục nhất định có gì đó mờ ám!

Diệp U tự gọi taxi lên núi, lần này sơn trang không bắt cô leo núi, trực tiếp mở cửa sau cho xe của cô chạy lên.

Đây là lần đầu tiên Diệp U được hưởng đãi ngộ này, nhưng cô không có tâm tư để thưởng thức phong cảnh mới mẻ dọc đường. Vừa xuống xe đã bị Tiểu Phan đang đứng chờ ở đó gọi: “Cô Diệp, cô tới rồi, mau đi với tôi tới gặp Lục tiên sinh đi!”

Diệp U bước nhanh về phía trước, chạy tới viện của Lục Tẫn cùng với anh ta: “Lục Tẫn bị sao vậy? Hôm tôi đi, anh ấy vẫn khỏe mà. Sao đột nhiên bị bệnh?”

Tiểu Phan nói: “Ngày đó sau khi cô rời đi, Lục tiên sinh lái xe ra ngoài tìm cô, không biết đã xảy ra chuyện gì, anh ấy dầm mưa quay lại.”

Diệp U hơi sửng sốt khi nghe vậy: “Anh ấy tìm tôi?”

“Ừ, cô không gặp anh ấy à?”

Diệp U ngơ ngác lắc đầu.

“Vậy là bỏ lỡ rồi, thảo nào Lục tiên sinh không vui.” Tiểu Phan nói, “Đêm đó anh ấy bị sốt, ngày hôm sau vốn đã hạ sốt, nhưng buổi tối lại tái phát. Sáng nay đã hết sốt, nhưng Lục tiên sinh không tỉnh dậy, còn gọi tên cô mãi.”

Tiểu Phan là người chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của Lục Tẫn, đại khái biết chuyện gì đã xảy ra giữa Lục Tẫn và Diệp U. Tuy rằng anh rất sốc nhưng chuyện đã như vậy, hiện giờ anh chỉ hy vọng Lục Tẫn có thể khỏi bệnh nhanh chóng.

Hai người vừa nói vừa đi tới viện của Lục Tẫn. Chú Hỉ đang đứng trên hành lang, thấy Tiểu Phan dẫn Diệp U tới, ông không nói gì thêm, chỉ yên lặng để cô vào phòng.

Diệp U đổi giày, đi theo Tiểu Phan lên tầng hai, đến phòng ngủ của Lục Tẫn.

Lục Tẫn nằm trên giường, trông vô cùng yếu ớt. Cạnh giường lớn đặt quầy truyền dịch, hiện tại không treo nước, nhưng trên mu bàn tay Lục Tẫn có vài lỗ kim châm rõ ràng, xung quanh còn màu xanh tím nhàn nhạt.

Diệp U ngồi ở mép giường, nắm tay anh có chút đau lòng, nhẹ giọng gọi: “Lục Tẫn, anh sao rồi? Nghe em nói không?”

Ngón tay Lục Tẫn khẽ giật, Diệp U cảm nhận phản ứng của anh, đến gần hơn: “Tiểu Lộc, em là Diệp U, em tới gặp anh nè.”

Lông mi Lục Tẫn run lên hai lần như muốn mở mắt, nhưng không thành công.

Diệp U nắm tay anh, xoay người hỏi Tiểu Phan: “Tình trạng hiện tại của anh ấy thế nào?”

Tiểu Phan nói: “Trước khi cô tới, tôi đo nhiệt độ cho anh ấy là 36.4 độ C, không sốt, nhưng không biết sao vẫn không tỉnh.”

Diệp U ngẫm nghĩ: “Tôi ở đây với anh ấy một lát, anh làm giúp đồ ăn cho anh ấy nhé, anh ấy tỉnh thì có thể ăn một chút.”

“Được.” Tiểu Phan đáp, đi xuống làm việc.

Diệp U ở trước giường với Lục Tẫn, mới hai ngày không gặp mà trông anh gầy hơn, tóc mái rủ xuống trán. Diệp U nhẹ nhàng vén tóc anh, hôn lên chóp m ũi: “Tiểu Lộc, có phải muốn giống mỹ nhân ngủ trong rừng, được hôn mới tỉnh lại hay không?”

Lông mi Lục Tẫn lại run lên hai lần nhưng vẫn không tỉnh.

Một lát sau, Tiểu Phan bưng lên cháo mới nấu và một số món ăn kèm, nhìn về phía Lục Tẫn: “Lục tiên sinh tỉnh chưa?”

Diệp U lắc đầu: “Chưa.”

Tiểu Phan đặt hộp đồ ăn lên bàn, nói với Diệp U: “Hay là cô Diệp ăn trước đi, trưa rồi, chắc cô đói bụng.”

Diệp U không muốn ăn, nhưng Tiểu Phan đã bưng đồ ăn lên, cô nghĩ cứ tùy tiện ăn chút đỉnh. Mới vừa đứng lên, Lục Tẫn đã nắm chặt tay cô.

Diệp U sửng sốt một chút, vội vàng trở lại: “Tiểu Lộc? Anh tỉnh hở?”

Tiểu Phan cũng đi tới, căng thẳng nhìn Lục Tẫn: “Lục tiên sinh?”

Dưới sự mong đợi tha thiết của bọn họ, lần này Lục Tẫn từ từ mở mắt.

Tiểu Phan vui mừng khôn xiết: “Lục tiên sinh, cuối cùng anh cũng tỉnh! Tôi đi nói với chú Hỉ ngay bây giờ!”

Anh chạy nhanh xuống lầu, Diệp U ngồi ở mép giường, vẻ mặt kinh ngạc: “Tiểu Lộc, anh rốt cuộc cũng tỉnh, có phải ngửi được mùi thơm của cơm hay không?”

Lục Tẫn nằm trên giường nhìn cô, bàn tay đang nắm tay cô hơi siết chặt. Anh há miệng, tựa như muốn nói chuyện, nhưng lại ho khan ngay khi phát ra âm thanh. Diệp U vội vàng vuốt ngực cho anh: “Anh mới tỉnh lại, đừng gấp, uống miếng nước trước nhé.”

Cô muốn đứng dậy lấy nước cho Lục Tẫn nhưng anh vẫn nắm tay cô, không cho cô đi. Cũng may chú Hỉ và Tiểu Phan đã lên đây, Diệp U nhờ Tiểu Phan lấy ly nước tới.

Trong ly nước có thả ống hút, Lục Tẫn có thể uống khi đang nằm. Lục Tẫn uống bằng ống hút vài ngụm, cổ họng mới cảm giác dễ chịu một chút.

“Bác sĩ Hạ nói tỉnh là tốt rồi, tỉnh là không sao.” Chú Hỉ thấy anh tỉnh lại, tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc rơi xuống đất. Tiểu Phan đỡ Lục Tẫn dậy, để anh dựa vào gối, quan tâm hỏi anh: “Lục tiên sinh, anh đói không? Ăn chút gì nhé?”

Lục Tẫn khẽ lắc đầu, ánh mắt thấm hơi nước nhìn chằm chằm Diệp U trước mặt: “Không phải em rời đi rồi sao?”

Diệp U ngây người, cảm thấy anh hiểu lầm gì đó: “Em xuống núi ký hợp đồng đầu tư với sếp Chu. Mới ký xong sáng nay.”

Ánh mắt Lục Tẫn chuyển động nhưng không nói gì, chú Hỉ nhìn bọn họ nắm tay nhau, nói với Lục Tẫn: “Cháu mới tỉnh lại, nên ăn chút gì đó, cô Diệp ở đây với cháu cả buổi sáng, vẫn chưa ăn trưa.”

Diệp U nói: “Không sao, tôi không đói, để Lục Tẫn ăn trước đi.”

Lục Tẫn nghiêng đầu nhìn hộp đồ ăn trên bàn, rốt cuộc thả tay Diệp U ra: “Ăn chung đi.”

Anh vừa tỉnh lại, chân tay không có sức lực, cầm chén đũa cũng khó. Tiểu Phan xung phong đút cháo cho anh, Diệp U ngồi bên cạnh, cùng anh ăn cháo.

Hai người đều không ăn quá nhiều, nhưng Lục Tẫn ăn được thì tốt.

“Lục tiên sinh, hiện giờ cơ thể anh rất yếu, anh ngủ tiếp đi.” Tiểu Phan thấy mặt Lục Tẫn vẫn tái nhợt, muốn anh nghỉ ngơi nhiều thêm. Lục Tẫn dựa vào đầu giường, nhìn Diệp U không lên tiếng.

Diệp U vội nói: “Yên tâm, em sẽ không đi, hay là anh cứ kêu Tiểu Phan canh chừng em!”

“Đúng, đúng!” Tiểu Phan ở bên cạnh phụ họa, “Tôi giúp anh canh chừng cô Diệp, tuyệt đối không để cô ấy đi!”

Lục Tẫn mím đôi môi mỏng nhợt nhạt hơn ngày thường, nằm xuống giường: “Không cần, cô ấy muốn chạy thì để mặc cô ấy.”

“……” Diệp U nghẹn một chút, “Đã nói em sẽ không đi mà! Sao anh không tin em!”

Lục Tẫn nhìn cô, nhắm mắt lại.

“……” Diệp U cúi người, dùng ngón tay nhẹ nhàng nắm mũi anh.

“……” Lục Tẫn lại mở mắt.

Diệp U nhìn thấy bộ dạng này của anh, buồn cười thả tay ra: “Được rồi, không bắt nạt anh nữa, anh ngủ thêm đi. Ai đi thì người đó là chó con.”

Khóe môi Lục Tẫn mấp máy, cuối cùng vẫn không nói gì, nhắm mắt lại.

Có lẽ do cơ thể quá yếu, anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Lần này anh ngủ yên ổn hơn trước rất nhiều, Diệp U không ở trong phòng quấy rầy anh, nhẹ nhàng đi xuống lầu.

Chú Hỉ ngồi trong phòng khách, hình như đang đợi cô. Diệp U mím môi dưới, dũng cảm bước tới: “Chú Hỉ.”

Chú Hỉ nghe vậy, ngẩng đầu nhìn cô: “Ngồi đi.”

Diệp U dè dặt ngồi xuống sô pha, chú Hỉ ngồi ngay ngắn một bên, không biết muốn nói gì với cô.

Hoa cỏ và cây cối trong sân được nước mưa gột rửa càng thêm xanh tươi ướt át, xung quanh thực yên tĩnh, chỉ nghe tiếng tiếng chim hót líu lo.

“Cô Diệp, cô đã nghe Lục Tẫn kể chuyện ông bà nội cậu ấy chưa?” Chú Hỉ nói chuyện không nhanh không chậm.

Diệp U gật đầu hơi khó hiểu: “Có nghe một chút.”

Chú Hỉ nói: “Ông nội của Lục Tẫn vốn là con trai trưởng của nhà họ Lục, năm đó nhà họ Lục muốn phát triển sơn trang suối nước nóng, hạng mục này do ông phụ trách. Lúc ấy thị trấn dưới chân núi là một thôn nhỏ, tôi sinh ra ở thôn đó.”

Diệp U không ngờ ông sẽ kể cho cô nghe về quá khứ, tuy có chút nghi ngờ trong lòng, nhưng vẫn bị câu chuyện của ông thu hút.

“Cha mẹ tôi ly dị lúc tôi còn rất nhỏ, cả hai đều rời thôn, tôi sống với ông bà nội. Lúc ấy điều kiện không tốt, tôi thường xuyên bị đói. Tôi biết ở đây có người đang xây sơn trang suối nước nóng, nghĩ rằng chắc chắn bọn họ có đồ ăn, biết đâu tôi có thể trộm một chút. Không ngờ tôi vừa chui vào đã bị các công nhân phát hiện. Bọn họ vốn muốn đánh tôi một trận, may mắn thay ông nội của Lục Tẫn xuất hiện kịp thời và cứu tôi. Ông thấy tôi còn nhỏ, hơn nữa gầy yếu nên cho tôi một ít đồ ăn. Lúc ấy tôi cũng rất bướng bỉnh, không muốn bị bọn họ coi thường nên nói rằng có thể làm việc cho họ. Tôi mới 6 tuổi, căn bản không làm được gì cả, nhưng mỗi lần tới đó, ông nội của Lục Tẫn đều tìm chút việc để tôi làm, sau đó mời tôi ăn cơm.

Hơn một năm sau, ông nội của Lục Tẫn muốn kết hôn, đối tượng là một giáo viên trong thôn của chúng tôi. Lúc ấy tôi không hiểu, nhưng hiện tại tôi đã biết, nhà họ Lục không đồng ý cuộc hôn nhân này. Ông ấy và ông cụ Lục cãi nhau rất căng thẳng, nhà họ Lục nói thẳng, nếu ông ngoan cố làm theo ý mình thì sẽ từ ông. Mặc dù như vậy cũng không lung lay được ông nội Lục Tẫn, ngày họ kết hôn, không có ai trong nhà họ Lục tới, từ đó ông cũng không quay về nhà họ Lục.”

Diệp U sững người, cô đã nghe Lục Tẫn kể về tình cảm sâu đậm giữa ông bà nội, nhưng không biết đây là hào môn ngược luyến!

Cô đang tiêu hóa câu chuyện trong đầu, chú Hỉ lại nói tiếp: “Ba của Lục Tẫn giống ông nội của cậu ấy, là người si tình. Ba mẹ Lục Tẫn là bạn đại học, lần này môn đăng hộ đối, không có gì trở ngại, nhưng năm Lục Tẫn tám tuổi, mẹ cậu ấy đột ngột qua đời. Chuyện này đả kích ba cậu ấy quá mạnh, nếu không có Lục Tẫn, có lẽ ba cậu ấy sẽ đi theo mẹ cậu. Tuy nhiên cuối cùng cũng không thể đi đâu, năm Lục Tẫn mười sáu tuổi, ba cậu đến chùa Thanh Tịnh để thanh tu cho đến ngày nay.”

Chú Hỉ nói xong, quay đầu nhìn Diệp U: “Cha mẹ tôi ly dị khi tôi còn nhỏ. Chứng kiến con đường tình nhấp nhô của ông bà nội và ba mẹ Lục Tẫn, tôi không rõ, vì sao bọn họ cứ khăng khăng chịu đau khổ vì tình. Người khôn ngoan sẽ không yêu.”

Diệp U: “……”

Xây dựng quê hương tươi đẹp?

“Cũng may, nhiều năm nay Lục Tẫn không bị cô gái nào thu hút.” Chú Hỉ dừng một chút khi nói tới đây, “Cho đến khi gặp cô.”

Đọc truyện chữ Full