DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cả Nhà Thái Phó Xuyên Không Đến Hiện Đại
Chương 29: 29: Nhà Mới


Cũng may Cảnh Tình nhanh tay lẹ mắt kịp thời duỗi tay bưng kín miệng của em trai trước khi người phục vụ tiến vào châm trà, mới không bị người ta dùng ánh mắt nhìn đồ nhà quê để nhìn bọn họ.

Rốt cuộc Cảnh Lâm vẫn còn nhỏ tuổi, lúc còn ở Đại Chu thì có lão sư cùng ma ma quản cậu, cho nên cậu có chút ổn trọng, hiện giờ bọn họ đã xuyên không, người trong nhà nghĩ trước đó cậu đã chịu không ít khổ, cũng không có quản cậu, chỉ ngắn ngủn nửa tháng, cậu đã dưỡng thành tính tình lúc nói chuyện cũng không dùng đầu óc.

Cảnh Tình cảm thấy mình làm chị gái của cậu cũng thật quá khó khăn.

Hiện giờ người một nhà đều sinh hoạt ở thời hiện đại, bọn họ đang trong thời kì khắp nơi đều cần chú ý, lời nói cùng việc làm cũng không thể làm ra nửa điểm sai lầm, cố tình Cảnh Lâm lại có một cái miệng rộng, chỉ cần ra cửa, cô liền lo lắng trong lúc cậu cao hứng, sẽ có họa từ trong miệng mà ra, cũng sợ trong lúc vô tình cậu nói ra những chuyện có liên quan đến Đại Chu triều, ví dụ như nói chúng ta là người của Đại Chu triều….

.

Điểm lo lắng này Cảnh Tình cũng từng nói với người trong nhà, bất quá bọn họ chỉ có thể chậm rãi sửa lại tính tình của cậu, bọn họ cũng không thể bắt Cảnh Lâm ở bên ngoài giả làm người câm không nói lời nào, cho nên mọi người cũng chỉ có thể canh chừng cậu.

Bởi vì trong tiệm cũng không có người khách nào khác, cho nên rất nhanh đồ ăn đã được dọn ra, nhìn nước canh ở trong nồi không ngừng nổi bọt khí, đôi mắt của Sở Tú Nương đều nhìn chằm chằm vào nồi lẩu còn tay thì không ngừng gắp tôm, bà cười nói: “Cách ăn này cũng thật mới mẻ, vừa ăn vừa nấu, thú vị vô cùng.

”Suy xét đến chuyện người nhà họ Cảnh không thể ăn quá cay, Đái Lộ đã cố ý chọn nồi uyên ương, một bên là lẩu cay, một bên là lẩu nấm, thỏa mãn khẩu vị của mọi người.

Nhìn thấy cái đầu nấm của Cảnh Lâm đôi mắt trông mong nhìn vào trong nồi, Đái Lộ duỗi tay gấp một đũa thịt cừu thả vào trong chén của cậu, cổ vũ nói: “Nếm thử, hương vị rất không tồi.

”Đái Lộ tin tưởng chỉ cần là người đã từng ăn qua, liền sẽ không có người chán ghét món lẩu, sự thật cũng là như thế, nuốt một ngụm thịt cừu dính dầu mè vào bụng, Cảnh Lâm lập tức trở thành người không có nguyên tắc—— món lẩu đã thay thế vị trí của gà rán, trở thành ngón ăn ngon nhất ở trong lòng cậu!Ăn xong món lẩu, Cảnh An Hoằng đã đi trước một bước đến quầy thu ngân muốn thanh toán.


Mặc kệ là hiện đại hay là cổ đại, người muốn cướp thanh toán đều dùng chung một cái cớ —— ta đi WC.

Chờ đến khi Đái Lộ ăn xong muốn đứng dậy đi trả tiền, thì ông chủ đã nói với cô đã có người thanh toán.

Đái Lộ có chút dở khóc dở cười nghĩ: Xem ra sau khi trải qua nửa tháng học tập, người nhà họ Cảnh đã thích ứng với cuộc sống của thời hiện đại, ngay cả chuyện giành thanh toán cũng đều học xong, về sau lúc ở chung cô muốn bảo trì mối quan hệ có tới có lui, thì cần một lần nữa suy nghĩ ra lý do khác.

Từ tiệm lẩu đi ra ngoài, trên tay của người nhà họ Cảnh đều có một hộp sữa đậu, dù sao thì đồ chấm của món lẩu cũng có chút dầu mỡ, bọn họ uống vào hai ngụm sữa đậu, cảm giác về dầu mỡ lập tức bị quét sạch.

Bên cạnh tiệm lẩu cũng có một con đường đi bộ, bất quá người nhà họ Cảnh đang vội vã trở về nhà, cũng không có tâm tình đi dạo phố.

Hôm qua đội thi công đã kết thúc công việc, cũng đã rời khỏi Cảnh trạch, người nhà họ Cảnh đang vội vã muốn trở về nhà nhìn xem trong nhà đã bị đổi thành bộ dáng gì.

Tuy rằng phương án cải biến đều được người nhà họ Cảnh thông qua sau khi xem trước bản vẽ, nhưng hiệu quả của bản vẽ cùng thực tế chung quy sẽ không giống nhau, trước khi tận mắt nhìn thấy, trong lòng người nhà họ Cảnh đều không thể yên tâm.

Đi qua một mảnh đất trống, người nhà họ Cảnh vẫn nhìn thấy tấm thép cùng vải bố, dựa theo an bài của phòng quản lý, mấy thứ này ít nhất muốn vây ở bên ngoài Cảnh gia nửa năm.

Chỉ có như vậy, cư dân chung quanh mới không cảm thấy tòa nhà mới này xuất hiện quá đột ngột.

Bởi vì Cảnh An Hoằng đã mãnh liệt yêu cầu, tấm biển treo trước cửa lớn của Cảnh phủ cũng không có tháo xuống, vào năm Cảnh An Hoằng thi đậu tiến sĩ, Cảnh Nguyên Phổ đã nhờ lão sư của Cảnh An Hoằng tự tay viết lên tấm biển này.


Lão sư của Cảnh An Hoằng rất có danh tiếng về thi họa, tấm biển này cũng là một món đồ cổ.

Tuy rằng ở hiện đại đã không còn nhà nào treo tấm biển ở trên cửa, nhưng Cảnh gia vốn dĩ chính là một kiến trúc cổ, trước cửa lớn treo tấm biển này, cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái.

Xốc lên vải bố, thứ đầu tiên nhìn thấy vẫn là cánh cửa lớn của Cảnh gia, Cảnh gia tổng cộng có năm tiến, trừ bỏ cửa lớn, còn có một cái cửa sau, một cái cửa hông, một cái cửa nhỏ dành cho hạ nhân ra vào.

Suy xét đến việc hiện giờ Cảnh gia chỉ có năm người, giữ lại nhiều cửa cũng không an toàn, cho nên lần cải tạo này, đã che lại ba cái cửa phụ, chỉ để lại một cái cửa chính để mọi người ra vào.

Mở ra cửa lớn chính là một bức bình phong bằng gạch xanh chạm khắc liên châu, vòng qua bức bình phong bằng gạch, chính là chính đường của Cảnh gia, cũng là cái sân viện đầu tiên của tòa nhà tứ hợp viện.

Cái viện đầu tiên này cũng không có người ở, căn phòng lớn nhất ở phía Bắc là nhà chính được dùng để đãi khách, Cảnh An Hoằng thường xuyên tiếp đãi bạn bè ở chỗ này.

Hai gian phòng ở phía Đông và phía Tây chính là sương phòng, một gian phòng dùng để làm sảnh đón tiếp hạ nhân, Triệu Hoa Lan thường ở chỗ này đón tiếp quản sự ở thôn trang cùng quản sự ở cửa hàng, một tháng kiểm toán một lần cũng tiến hành ở chỗ này.

Dư lại một gian phòng chính là học đường của Cảnh Lâm, ngày thường tiên sinh của cậu sẽ giảng bài ở chỗ này.

Bên cạch cửa thuỳ hoa là hai dãy phòng, đó là nơi ở dành cho hạ nhân trong phủ.


Trừ cái này ra, bên cạnh bình phong bằng gạch xanh còn có hai gian sương phòng nhỏ, một gian là dành cho người gác cổng, người hầu trông cửa sẽ ở nơi này, còn một gian khác thì để cho bọn nha hoàn pha trà nấu nước mời khách.

Dư lại bốn cái sân viện đều có bố cục tương tự tiền viện, cách bố trí cơ bản đều giống nhau.

Gạch xanh ở trong viện đều được giữ lại, chỉ cải tạo lại sàn nhà ở trong phòng.

Cửa sổ bằng gỗ đã được thay bằng cửa sổ pha lê, còn sàn nhà thì rất đa dạng, đội thi công đã gửi tin nhắn WeChat cho người nhà họ Cảnh lựa chọn, sàn nhà ở trong phòng sẽ thanh nhã một chút, còn nhà chính được dùng để đãi khách nên sàn nhà sẽ đẹp đẽ và quý giá hơn, còn sàn nhà của phòng bếp, phòng vệ sinh sẽ tuyển chọn loại màu xám nhìn đỡ dơ và ít bám bụi.

Phòng bếp lúc đầu chỉ có loại bếp bằng đất cũng đã được thay mới bằng các loại bếp đa năng của người hiện đại.

Trước kia trong nhà có người hầu hạ, mọi người muốn ăn cơm cũng không cảm thấy phiền toái, cho nên nhà ăn được xây rất xa, hiện tại lại không được, nhà ăn cách xa phòng bếp như vậy, nếu ở mùa đông, dựa vào một mình Triệu Hoa Lan, sau khi cực khổ nấu cơm xong lại đưa đến nhà ăn, đồ ăn nóng hầm hập cũng sẽ lạnh.

Hiện tại nhà ăn sẽ trực tiếp dọn vào trong phòng bếp, dù sao về sau trong nhà chỉ có vài người bọn họ sinh sống, cũng không cần chú ý giống như trước kia, từ bệ bếp đi đến bàn ăn, chỉ cần đi có hai bước liền đến, vừa tiết kiệm thời gian vừa tiết kiệm sức lực.

Mỗi một cái sân đều được cải tạo lại nhà vệ sinh và nhà tắm, gắn thêm máy nước nóng, bồn tắm.

Mỗi một phòng đều bố trí ít nhất hai cái ổ điện, tuyệt đối đủ dùng.

Đội thi công mà phòng quản lý mời tới rất chuyện nghiệp, tỷ như Sở Tú Nương, bà có một tật xấu chỉ cần trời đổ mưa thì sẽ đau chân, bà đã được đội thi công xây dựng một căn phòng tắm hơi ở trong viện của mình.

Triệu Hoa Lan cũng không trốn được lời đề nghị của đội thi công, dưới kiến nghị của đội thi công bà đã xây thêm phòng tập thể thao, rạp chiếu phim ở trong viện của mình.


Cảnh Tình xem như là người biết khắc chế, chỉ đả thông một cánh cửa nhỏ trong phòng ngủ, biến căn phòng bên cạnh thành phòng để quần áo.

Dựa theo ý tưởng của Cảnh An Hoằng, về sau cho dù là Cảnh Tình hay là Cảnh Lâm từng người đều kết hôn, bọn họ cũng không phân gia, một cái sân có bảy tám căn phòng, cũng đủ cho người nhà ở.

Nhưng chuyện về sau không ai dám nói trước, dù sao đám người Cảnh Tình cũng không cảm thấy chính mình sẽ ở nhà cả đời.

Đái Lộ ở trong viện của Cảnh Tình, Khâu Thành Cảnh ở trong viện của Cảnh Lâm, tuy rằng bọn họ sẽ không ở lâu dài trong Cảnh gia, nhưng thời điểm Cảnh An Hoằng cải tạo tòa nhà vẫn suy xét đến bọn họ, vật bài trí trong phòng bọn họ đều là của hiện đại, sô pha, nệm, máy tính bàn, cái gì cũng không thiếu.

Sau khi thêm vào các loại sửa chữa, chi phí cộng lại cũng hơn hai trăm vạn, đây chỉ là cải tạo lại đường dây điện, ống nước cùng sàn nhà trong Cảnh gia, nếu thật sự muốn cải tạo lại toàn bộ, phỏng chừng chi phí phải gấp đôi.

Việc duy nhất đáng để vui mừng chính là số tiền này bỏ ra cũng không uổng phí, sau khi cải tạo, độ thoải mái dễ chịu của người nhà họ Cảnh cao hơn không biết bao nhiêu lần trước kia.

Chỉ cần giơ tay là có nước ấm, không cần củi lửa không cần vào phòng bếp, đã tiết kiệm không ít sức lực cho người nhà họ Cảnh.

Cuộc sống của thời hiện đại rất tiện lợi, người nhà họ Cảnh đã hoàn toàn tin tưởng vào những lời này!Nghĩ lần này nhà mình cũng coi như là dọn vào nhà mới, Cảnh An Hoằng không đành lòng để vợ bận rộn ở trong phòng bếp, ông đã đề nghị buổi tối sẽ ăn cơm hộp.

Lời này vừa ra Cảnh Lâm là người thứ nhất giơ tay đồng ý, tuy rằng trong lòng cậu đồ ăn ngon nhất đã biến thành món lẩu, nhưng giữa trưa cậu vừa mới ăn xong món lẩu, hiện tại cậu cũng không muốn ăn, còn món gà rán đã lâu rồi cậu không có ăn, cho nên cậu đã mãnh liệt yêu cầu ăn gà rán vào bữa tối.

Ban đầu Cảnh An Hoằng còn có chút băn khoăn, buổi tối ăn đồ quá dầu mỡ sẽ không tốt cho sức khỏe, nhưng Sở Tú Nương lại rất yêu thương cháu trai, bà trực tiếp cười ha hả đồng ý yêu cầu của Cảnh Lâm.

.


Đọc truyện chữ Full