“Nhưng con là một chiếc bình mà…”
Dường như ta vẫn chưa từ bỏ ý định, lúc sắp sửa chết chìm, ta hẵng còn muốn bám lấy một hai cọng rơm cứu mạng.
A Phụ nhìn ta, đôi mắt chứa chan nỗi buồn bã, thương tiếc, và cả hổ thẹn…
Người nói: “Vô Ngôn rất giàu linh khí, lúc hóa hình nó đã biến thành hình dạng một chiếc bình, có lẽ để tiện ở bên cạnh người kia, khiến kẻ khác không dễ dàng nhận ra sự tồn tại của nó.
“Ta đưa Vô Ngôn cho bà ta xong thì rời khỏi Cửu Trùng Thiên, không biết mà cũng chẳng để tâm bà ta muốn lấy vận số của ai, muốn dùng Vô Ngôn để luyện hóa nội đan của ai.”
Người cười khổ, “Đây phải chăng là báo ứng của ta, người mà đúng ra ta nên bảo vệ kỹ nhất, cuối cùng lại là người mà ta hủy diệt…”
Ta cũng cười, cười một lúc, lại nếm được vị mặn chát của nước mắt trên khóe môi, “Đúng vậy, đó là người duy nhất con muốn bảo vệ trên cõi đời này…”
Ta hỏi người: “Nếu mất đi vận số, thì sẽ thế nào ạ?”
Người đáp: “Nếu không còn vận số, thì cuối cùng vạn vật trong trời đất sẽ không phát hiện được sự tồn tại của người này, sẽ coi như người này chưa từng tồn tại trên đời vậy. Người đó sẽ dần dần biến mất, biến mất sạch trơn, tất cả những gì của người đó sẽ trở thành của người khác. Ta đoán thứ mà người đàn bà kia muốn là rồng thần thượng cổ của thằng bé. Dù gì từ thời Bàn Cổ khai thiên lập địa tới nay mới chỉ có tổng cộng mười con rồng thần. Cung Tử Vi đã đợi rồng thần thứ mười này hiện thế đã ngàn năm ròng…”
Đầu ta nổ vang từng hồi, giọng người chợt xa chợt gần, khi thì rõ ràng khi lại mơ hồ.
Hóa ra cơn ác mộng quấy nhiễu ta mấy hôm nay không phải là hư ảo giả dối…
Ta nghe thấy chính mình lẩm bẩm hỏi: “Người biết chuyện về rồng ư?”
Người nói: “Sau khi nó xuất hiện ở Lưu Ba ngày ấy, thì ta đã biết rồi. Thật ra có rất nhiều chuyện ta luôn không nghĩ thông được, ví dụ như tại sao bà ta lại muốn vận số của con trai chính mình, vì sao bà ta nỡ bỏ tu vi ngàn năm để rót vào linh hải của Tinh Trầm, nhưng số linh lực ấy lại mang theo chú ngữ có thể nuốt chửng thằng bé bất cứ lúc nào, khiến nó phải chịu đủ tra tấn rồi hồn phi phách tán. Vì sao vết thương của Cảnh Húc đã khỏi được nửa năm, mà hôm ấy khi thấy nó ở trong kết giới, ta lại thấy nó có tướng bị hao tổn nội đan. Mãi đến khi gặp được con rồng kia ở núi Lưu Ba, tất cả nghi vấn mới có lời giải đáp.”
“Cảnh Húc sư huynh…”
Cái tên đột nhiên xuất hiện làm ta giật mình, có liên quan tới huynh ấy sao?
A Phụ nhận ra sự nghi hoặc trong mắt ta, thản nhiên hỏi ta có muốn nghe hết toàn bộ ngọn nguồn của tất cả mọi chuyện không.
Ta gật đầu, tất nhiên là vậy rồi. Ai cũng bảo có chết cũng phải hiểu cho rõ rồi hẵng chết. Ta đã sống mơ màng hồ đồ bấy lâu, từ nay trở đi, còn sống được ngày nào thì ta còn muốn được rõ ràng ngày ấy.
Ta chờ A Phụ giải thích cặn kẽ, nhưng lúc người cất lời, người lại hỏi ta: “Con có linh thức từ khi nào?”
Ta cẩn thận ngẫm lại, tất cả những gì ta có thể nhớ được chỉ là một gian phòng ngủ, một chàng trai ngã lăn ra đất, về sau ta mới biết chàng trai đó là Tinh Trầm…
Ta rằng: “Lúc ở trong phòng ngủ của Tinh Trầm ạ. Khi ấy con vẫn còn là một chiếc bình, bị chàng ấy bóp cổ đòi nội đan. Con ấm ức lắm, cũng không biết mình đã nuốt nội đan của chàng. Bỗng dưng trời giáng lôi kiếp, con bị ba tia sét bổ trúng, sau đấy phi thăng thành tiên.”
A Phụ nói: “Con vốn dư thừa linh khí, thêm linh lực phi phàm từ nội đan của Tinh Trầm, trời xui đất khiến thế nào lại có thần thức.”
Ta vẫn cảm thấy khó hiểu, “Nhưng tại sao con lại phi thăng ạ?”
Người nói: “Việc con có linh thức và phi thăng nằm ngoài dự đoán của ta, lúc trước khi Tấn Như Sương sửa lại số mệnh cho Phong Sương lần thứ ba thì thiên kiếp mới tới. Có lẽ là vì hành vi cướp đoạt vận số của đế hậu đi ngược lại đạo trời quá đáng, nên mới lập tức dẫn thiên kiếp về. Không ngờ con có thể chịu nổi ba tia sét của trời cao, phi thăng thành tiên.”
Người nhìn ta, ánh mắt nặng nề, “Ta có thể nhận ra con đã phi thăng, ngay sau đó đế hậu cũng tìm tới ta, chất vấn ta phải giải quyết chuyện này thế nào. Lần đầu ta và con gặp nhau bên bờ sông thật ra không phải là ngẫu nhiên. Ta tìm thấy con ở đó, vốn định tiêu diệt linh thức của con, đánh con về nguyên hình.”
Ta hỏi người: “Vì sao người không làm vậy ạ?”
Người nói: “Thật ra ta cũng không rõ lắm, có lẽ vì tính tình con quá đáng yêu, có lẽ trong vận mệnh đều có ý trời định sẵn, có lẽ trong số mệnh của con và Tinh Trầm nên có mối duyên phận này…
“Ta nghe theo con tim mình, thả cho con một con đường sống, chỉ đường để con tới núi Lưu Ba. Khi đó ta không biết trong bụng con chứa nội đan của ai, cũng không ngờ tới Lưu Ba rồi con lại có thể kết duyên phận với người đó. Ta chỉ nghĩ bụng muốn tìm một chỗ thỏa đáng cho con. Lưu Ba là nơi duy nhất ta còn chút vấn vương tại trần thế. Tiêu Vân cũng là một người thầy tốt hiếm có. Con sẽ học được nhiều thứ khi ở cạnh nó, cho đến khi nào tâm trí con đủ vững vàng để nhận rõ và chấp nhận bản thân mình…”
Người cười, ra chiều vô cùng tự giễu, “Ta phát rồ mấy trăm năm, lần đầu tiên nhìn thấy con, chẳng hiểu sao lại nảy sinh cảm giác mình như cha già. Ngẫm đến việc con mang tội nghiệt ngập trời nhưng lại hồn nhiên ngây thơ không biết gì, ta lại nảy sinh sự áy náy và lòng trắc ẩn với con. Ta muốn đưa con đến bên cạnh Tiêu Vân, bao giờ ta làm xong chuyện của mình thì lại mang con đi. Đến khi nội đan trong cơ thể con được luyện hóa hết, bị người đàn bà kia lấy đi, ta sẽ nghĩ cách bảo vệ tiên thể cho con, giữ lại linh thức của con, giữ con trên cõi đời này, để con được sống thật tốt…
“Sau khi con phi thăng, linh lực ẩn chứa trong tiên thể tất nhiên sẽ không thể so sánh với lò luyện đan ngày xưa, nội đan sẽ được luyện hóa nhanh hơn trong cơ thể con. Ta báo thẳng chuyện này với đế hậu, để bà ta thôi ý định đánh con về nguyên hình…”
Nhưng ta vẫn thấy khó hiểu, “Đế hậu đã biết con là thứ gì, vì sao còn yên tâm để con ở chung sớm chiều với Tinh Trầm? Bà ta không sợ một ngày kia con nảy sinh tình cảm với chàng, không chịu luyện hóa nội đan của Tinh Trầm cho bà ta tiếp nữa sao?”
A Phụ lạnh lùng cười, “Việc này chỉ có ta và bà ta biết thôi, ta đã lập lời thề máu… Bà ta cho rằng ta không có khả năng đánh vỡ lời thề máu, bà ta chưa từng ngờ được rằng có ngày con lại biết được chân tướng.”
Ngồi giữa gió Đông buốt giá, cơn lạnh dưới đáy lòng đóng thành từng lớp sương, ta lẩm bẩm: “Nhưng con đã biết rồi…”
“Nhưng con vẫn biết rồi…”
A Phụ nhẹ nhàng thở dài, “Đây là ý trời, không phải do bà ta sơ sẩy. Không ai biết được quá khứ giữa ta và Phong Sương, bà ta không tính được giữa Tinh Trầm và ta còn có tiền duyên như thế.”
Ta đờ đẫn lặp lại, “Là ý trời…”
A Phụ nói tiếp: “Nhưng bà ta quả thực thông minh dị thường. Từ việc nội đan giúp con phi thăng thành tiên, bà ta lập tức liên tưởng ra rằng ắt hẳn vận số của Tinh Trầm sẽ từ từ chuyển qua người con. Nếu thứ bà ta muốn là vận số, thì liệu có phương pháp nào giúp con lấy được vận số của Tinh Trầm nhanh hơn không.”
A Phụ cười khổ, “Con sinh ra đã có thể đáp ứng được tất cả những ước mong khắc khoải nhất trên đời, dùng quyền thế cướp đoạt và hiến dâng lại tất cả chính là số mệnh mà con không thể trốn thoát được. Ta đã giao con cho bà ta, nên tâm trí con sẽ đi liền với bà ta. Chỉ cần bà ta muốn, con sẽ giúp bà ta được như ước nguyện…”
Người lẩm bẩm, nhưng lại không thể nói tiếp được nữa.
Ta vẫn đờ đẫn, từ trái tim đến đầu ngón tay đều lạnh lẽo tới mức tê dại, ta nghe thấy giọng chính mình, “Vậy thì sao ạ?”
A Phụ cụp mắt xuống, nặng nề nói: “Vậy nên bà ta chỉ ước chi con và Tinh Trầm bên nhau sớm chiều, tiện cho con hút vận số trên người thằng bé đi…”
A Phụ gượng gạo cầm chén trà lên, lại ngượng ngùng bỏ nó xuống, vẫn né tránh ánh mắt ta, “Sau khi vận số của Tinh Trầm bị con hút hết… có một cách đơn giản hơn để lấy đi vận số trên người con, thậm chí không cần con phải luyện hóa xong nội đan…”
Ta ngơ ngác nhìn người, chờ người nói hết những lời còn đang ngập ngừng.
Người lại cúi đầu im lặng.
Ta cũng im lặng theo.
Từng cảnh tượng ngày xưa hiện lên trước mắt, những chuyện trước kia chỉ hiểu bập bõm, nay đều như sáng rỡ trong lòng.
Viên nội đan chẳng hiểu sao lại bị ta nuốt vào bụng…
Cái tên A Phụ y như chòng ghẹo ta này…
Những người mới gặp lần đầu mà tựa đã quen lâu trong mê trận…
Hai lần chìm thuyền trên dòng Nhược Thủy…
Hóa ra người mang tội nghiệt ngập trời là ta, nhưng sư huynh lại ôm ta giữa dòng nước xoáy, thù thỉ nói xin lỗi bên tai ta…
Một lúc lâu sau, A Phụ mới kể tiếp: “Lần thứ hai gặp lại con chỉ là ngẫu nhiên, ta khám mạch cho Tinh Trầm xong thì nhận ra con đang luyện hóa nội đan của thằng bé. Con lại sơ ý tiết lộ quan hệ giữa nó và đế hậu, khiến ta nghĩ trăm lần cũng không ra. Ta không hiểu tại sao người đàn bà đó lại muốn vận số của con trai chính mình. Khi nhờ vả ta, bà ta không nói gì, ta thiết nghĩ người mà bà ta muốn đối phó chính là Ngưỡng Sơn, bởi vì hồi ở đá Côn Luân, ta từng tận mắt thấy hắn dẫn sét tới hại chết đế tôn lúc đế tôn chưa kịp chuẩn bị. Ta tưởng rằng người đàn bà đó đã nhận ra chuyện Ngưỡng Sơn làm năm xưa, hoặc bà ta đã không thể chịu đựng nổi sự uy hiếp của Ngưỡng Sơn với cung Tử Vi nữa.
“Tới lúc Tinh Trầm tỉnh lại, ta thấy đôi mắt thằng bé. Nó có một đôi mắt cực kỳ giống Phong Sương. Nhớ tới những việc mà người đàn mà kia từng làm, điềm xấu trong lòng ta càng nồng đậm hơn, nên đã mặt dày mày dạn bám theo hai đứa các con, vừa đi theo các con, vừa lan tin tức về thượng thần Phong Lăng khắp nơi, hy vọng có thể dẫn tiểu tiên đã cung phụng hương khói cho ta đến. Ta rất muốn cởi bỏ ác chú có thể bùng nổ bất cứ lúc nào trong Linh Hải của thằng bé, nhưng linh lực của ta nay đã kém xa lúc xưa, nếu không thành công có khi còn rút dây động rừng hại ngược lại thằng bé, nên ta vẫn luôn bó tay không tìm ra cách.
“Ở trong mê trận, nghe những gì Uyển Duyệt tiên tử kể, ta mới hiểu vì sao người đàn bà nọ lại đối xử với thằng bé như thế. Mà vào lúc con gọi hai con rồng tới, thì cuối cùng ta cũng rõ tại sao bà ta lại muốn vận số của Tinh Trầm.”
Ta hoang mang nói, “Con gọi hai con rồng đó tới ư?”
Người gật đầu, “Rồng chầu của Cảnh Húc và Tinh Trầm đều là do con gọi tới. Sau này con ngất đi không còn ý thức, nên cũng không biết những chuyện xảy ra sau đấy. Hai con rồng kia chỉ bay vòng quanh con, mãi lâu sau mới bằng lòng nghe lời hô gọi của Cảnh Húc và Tinh Trầm…”
Nhưng ta vẫn chưa hiểu nổi, tại sao rồng của Cảnh Húc sư huynh lại nghe lệnh ta…
A Phụ chậm rãi nói: “Bởi vì nửa viên nội đan đang cháy trong cơ thể con, là của Cảnh Húc.”
Hô hấp bỗng trở nên khó khăn, ta lắc cái đầu hơi choáng váng, nói chém đinh chặt sắt: “Không thể nào, không thể nào, Cảnh Húc sư huynh sẽ không đối xử với Tinh Trầm như thế. Chàng là đứa em trai mà huynh ấy coi như vật báu, huynh ấy sẽ không đối xử với Tinh Trầm như vậy đâu…”
A Phụ lại nói: “Chưa chắc Cảnh Húc đã biết chuyện này.”
Hòn đá nặng trĩu trong lòng ta chợt nhẹ đi chút ít. Đúng vậy, chưa chắc huynh ấy đã biết đâu. Huynh ấy luôn cho rằng linh lực của mình bị hao tổn, chưa bao giờ đề cập đến chuyện nội đan mà.
Huynh ấy nhất định không biết, huynh ấy chắc chắn không thể biết được. Huynh ấy là hơi ấm cuối cùng còn sót lại trong lòng Tinh Trầm mấy năm nay, là niềm an ủi duy nhất khi chàng thờ ơ xốc nổi, là chỗ dựa duy nhất trong thời niên thiếu đổ vỡ tan tành của chàng…
Quá khứ họ sống nương tựa lẫn nhau trong giấc mộng không ngừng xuất hiện trong đầu ta. Ta hiểu rõ hơn bất cứ ai trên cõi đời này rằng, ở trong lòng Tinh Trầm, Cảnh Húc sư huynh quan trọng thế nào. Dù chàng mất đi tất cả mọi người trên đời, mất đi cả ta cũng được, nhưng chỉ riêng huynh trưởng là chàng không thể đánh mất…
Ta đột nhiên nở nụ cười lạnh lùng. Thật ra đế hậu không cần phải mất công như thế, thứ mà bà ta muốn tặng cho Cảnh Húc, Tinh Trầm chưa bao giờ bủn xỉn không chịu cho. Chàng chưa từng mơ ước cung Tử Vi, dù nó vốn dĩ là thứ thuộc về chàng.
Ta nói: “Đế hậu không cần phải làm thế, trước nay Tinh Trầm chưa từng muốn cung Tử Vi. Nếu chàng muốn, thì còn có thể giấu giếm con rồng kia tới tận giờ ư…”
A Phụ cũng cười lạnh lùng, “Chuyện không đơn giản như vậy đâu, không phải thằng bé cứ không cần cung Tử Vi là có thể bỏ nó đi được. Thằng bé gánh mệnh trời trên vai, có rồng thần phò tá số mệnh. Chỉ cần nó còn ở trên đời ngày nào, thì ngôi vị đế tôn của Cảnh Húc không thể vững vàng ngày đó. Long mạch của cung Tử Vi xuất hiện sự lạ, chẳng những sẽ ảnh hưởng tới khí vận của tộc Tử Vi, không thể khiến các gia tộc chi hệ trong Thiên tộc kính sợ, mà nghiêm trọng hơn sẽ là làm nhiễu loạn sự vận hành của trời đất, khiến tam giới rung chuyển bất an, cõi phàm phải chịu dịch bệnh chiến tranh. Tất cả hậu quả xấu rồi cung Tử Vi sẽ phải gánh chịu, Cảnh Húc sẽ phải gánh hết…
“Cho nên ngôi vị đế tôn nhất định phải là của Tinh Trầm. Nhưng người đàn bà kia làm sao cam tâm nhìn chuyện này diễn ra như thế. Bà ta làm sao cam tâm nhìn tất cả những thứ mình hao tổn tâm sức tính kế mưu mô rồi cuối cùng lại vật về chủ cũ được? Hơn nữa thằng bé còn mang theo tình mẫu tử hết lòng suốt mười năm của bà ta, và nỗi uất hận thấu tim đục xương bà ta suốt quãng đời còn lại. Bà ta chắc chắn không thể trơ mắt nhìn tất cả diễn ra. Nhưng nếu muốn Cảnh Húc danh chính ngôn thuận kế thừa ngôi vị đế tôn, thì nhất định phải diệt trừ Tinh Trầm và rồng chầu của nó. Không phải bà ta không làm được chuyện này, nhưng cuối cùng vẫn chưa xuống tay, ta đoán không phải tại bà ta mềm lòng, mà vì bà ta nảy sinh lòng tham. Con rồng của Tinh Trầm là chuyển thế cuối cùng của rồng thần thượng cổ, đủ để cứu vãn uy vọng ngày một suy yếu trong các nhánh của Thiên tộc suốt mấy năm nay của cung Tử Vi. Nếu bà ta hại chết Tinh Trầm, mạng sống của con rồng kia liên kết với Tinh Trầm, nó cũng sẽ lặng yên biến mất trên đời. Thời kỳ huy hoàng của cung Tử Vi mãi mãi không thể có ngày tiếp diễn được nữa…”
Gió đêm càng lúc càng lạnh, thổi cứng đờ mặt ta, trái tim ta tựa như cũng đau đến chết lặng.
Hóa ra Tinh Trầm sống đến bây giờ không chỉ dựa vào sự che chở của huynh trưởng, mà còn nhờ vào chút lòng tham của người đàn bà kia…
Thảo nào bà ta hao hết tâm tư giấu Bé Ngoan đi, cũng không để ai thấy được mặt mũi rồng chầu của Cảnh Húc…
Tình nghĩa ruột thịt như có như không, người mẫu hậu có lẽ một ngày rồi sẽ quay đầu. Tinh Trầm chưa bao giờ thôi chờ mong, chàng đã hy sinh tất cả, nhẫn nhịn và nỗ lực vì chút chờ mong này. Hóa ra ngay từ đầu đã bị viết trong một mưu kế dài đằng đẵng…
Ta lẩm bẩm: “Cảnh Húc… là người thân duy nhất của chàng ấy.”
Người đàn bà kia quá độc ác…
Mặt A Phụ lại lộ vẻ muốn nói lại thôi, người ngẫm nghĩ cẩn thận rồi mới lên tiếng: “Con có còn nhớ ban nãy ta đã nói, vận số của Tinh Trầm mà con đang mang trên người, có thể chuyển cho Cảnh Húc bằng phương pháp đơn giản hơn không?”
Ta gật đầu, “Là gì ạ?”
A Phụ áy náy nói: “Ban đầu ta cũng không biết được chuyện này, mãi đến khi gặp lại con lần thứ hai, ta mới nhận ra đế hậu đã đổi ý sau khi thấy sự thay đổi của con… Chỉ cần Cảnh Húc làm chuyện nam nữ với con, thì có thể lấy nửa viên nội đan còn lại của thằng bé làm chất dẫn, độ tất cả vận số từ người con đi.”
Ta ngẩn ra một lúc lâu thì mới hiểu được ý A Phụ là gì. Có lẽ do khiếp sợ quá mức, hoặc chuyện này hoang đường quá thể, nên trái tim ta như chết lặng, không thể cảm nhận được bất cứ điều gì…
A Phụ xấu hổ nhìn chén trà mình đang cầm, trầm giọng nói: “Nếu không ngoài dự kiến, thì đến lúc con trở về Lưu Ba, không lâu nữa người đàn bà kia sẽ đến tìm con, dùng bất cứ thủ đoạn nào, bắt con phải lấy Cảnh Húc.”
Ta cười khẩy: “Con không chịu lấy đó, bà ta còn cách gì nữa chứ?”
Vẻ mặt A Phụ tựa mùa Đông giá buốt, trái tim ta chợt chùng xuống.
Người nói: “Đến lúc đó e rằng luồng chân khí bà ta đặt trong cơ thể Tinh Trầm sẽ phát huy tác dụng…”
[HẾT CHƯƠNG 86]
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sư Huynh, Cho Muội Mượn Nội Đan Nhé?
Chương 86
Chương 86