DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vẫn Còn Rung Động
Chương 42

Dịch Quốc Phong từ đầu đến cuối đều rất vừa ý Tiêu Sở Ngôn.

Xét từ góc độ của một người đi trước, Tiêu Sở Ngôn là người đàn ông rất đáng tin cậy, tính tình trầm ổn, chăm sóc con gái ông rất chu đáo, người như vậy làm sao có thể không được lòng cha mẹ cho được.

Dịch Quốc Phong tán thưởng: "Không tồi."

Dịch Sơ Ngữ rất vui khi được cha tán thành.

Cho dù tình yêu có quan trọng đến đâu, nếu không được sự đồng ý của gia đình thì vẫn là không trọn vẹn.

Dù bố mẹ cô không phải là những người không nói đạo lý nhưng nỗi lo ấy vẫn cứ làm cô bận lòng.

Bây giờ, Dịch Sơ Ngữ đã hoàn toàn yên tâm.

Hai cha con mua tuyết lê và các loại trái cây khác ở siêu thị gần đó, chuẩn bị đồ ăn cho hai người trên đường về ngày mai.

Mua trái cây trở về, Tưởng Di bắt đầu nấu nướng, sau đó cả nhà quây quần ăn tuyết lê chưng đường phèn.

Ngày hôm sau, Tiêu Sở Ngôn lái xe đưa họ đến ga đường sắt cao tốc.

Lúc tới ga tàu cao tốc, Tiêu Sở Ngôn mở cốp lấy ra hai cái túi: "Chú dì, đây là chút thành ý của con."

"Không được, ý tốt của cậu chúng tôi nhận, không cần phải khách sáo như thế." Tưởng Di vội vàng từ chối.

Dịch Sơ Ngữ đứng ngoài nhìn bọn họ chen lấn xô đẩy.

Lần trước Tiêu Sở Ngôn bảo cô không cần mua quà, Dịch Sơ Ngữ cũng đã quên mất, không ngờ anh lại để tâm mà chuẩn bị.

Tiêu Sở Ngôn vốn đã đón tiếp cha mẹ cô rất chu đáo, giờ lại còn tặng quà mang về, quả thực có thành ý.

Cuối cùng, Tưởng Di cũng chịu thua sự nhiệt tình của đội trưởng, nhận hai túi quà rồi đi về lối vào sân ga.

Ngồi ở cạnh ghế lái, Dịch Sơ Ngữ tò mò hỏi: "Anh mua cái gì cho ba mẹ vậy?"

Hai chiếc túi, một lớn một nhỏ. Lần trước cô nói ba cô thích uống trà, túi lớn kia hẳn là trà cụ, nhưng túi nhỏ còn lại thì cô không thể nào đoán ra.

"Một bộ ấm trà và một chiếc vòng tay."

Hai món quà này nghe có vẻ không rẻ, có lẽ bay mất cả tháng lương của anh, hoặc là hơn.

Dịch Sơ Ngữ lại hỏi: "Có đắt không?"

Phía trước, đèn giao thông chuyển màu đỏ.

Tiêu Sở Ngôn dứt khoát dừng xe, tay cầm vô lăng đột nhiên vươn ra xoa xoa đầu Dịch Sơ Ngữ.

Mái tóc vốn được chải gọn gàng ban đầu đã bị anh làm rối tung lên.

Anh cười khẽ, như một cơn gió thoảng qua.

"Không đắt." Sau đó, Tiêu Sở Ngôn rút tay về, nhìn thẳng về phía trước.

"So với con gái quý giá của chú dì thì không đáng nhắc tới."

Dịch Sơ Ngữ vui vẻ.

Không nghĩ tới Tiêu Sở Ngôn lại biết cách nói chuyện như vậy, thời gian gần đây còn hay mỉm cười.

Thực sự làm người ta yêu thích.

Cục đã phê duyệt cho đội trưởng Tiêu được nghỉ hẳn ba ngày.

Tiêu Sở Ngôn hỏi Dịch Sơ Ngữ muốn đi chơi ở đâu, anh sẽ đưa cô đi.

Dịch Sơ Ngữ không muốn Tiêu Sở Ngôn phải mệt mỏi, anh đã đủ bận rộn ở sở cảnh sát rồi.

Trong suy nghĩ của cô, thời gian nghỉ ngơi chỉ nên ở nhà hết ăn rồi lại ngủ.

Tiêu Sở Ngôn mở điện thoại nhìn lịch.

Hai ngày sau là ngày đông chí, vào ngày đông chí có một sự kiện thả đèn lồng ở gần ngoại ô Vân Thành.

Tiêu Sở Ngôn quyết định đưa Dịch Sơ Ngữ đi xem.

Dịch Sơ Ngữ hơi kinh ngạc khi nghe Tiêu Sở Ngôn nói về sự kiện này, cô sống ở Vân Thành chừng hai năm, cũng không biết ở đây lại có sự kiện như vậy.

Tiêu Sở Ngôn cười nhạo cô, không hổ danh là "otaku" (trạch nữ).

Ngày mai là ngày đông chí, thời tiết càng ngày càng lạnh, Dịch Sơ Ngữ đã đi ngủ sớm.

Bữa tối không chịu ăn canh nên nửa đêm cô có cảm giác khô miệng.

Trong bóng tối, Dịch Sơ Ngữ như người mù mang giày, chậm rãi đi ra ngoài, mở cửa.

Vì không có đèn nên xung quanh tối đen như mực.

Dịch Sơ Ngữ híp mắt, tựa hồ còn đang ngủ say, vừa bước ra khỏi cửa liền chú ý tới một người đứng ở ban công đối diện.

Cô giật mình tỉnh giấc.

Nhịn xuống cảm giác kinh hãi, Sơ Ngữ thoáng nhìn bên tay phải phòng ngủ chính, cửa đang mở, bên trong là một mảnh đen đặc.

Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, Dịch Sơ Ngữ chậm rãi đi tới.

Trước khi cô đến gần, người đàn ông trên ban công dường như nghe thấy động tĩnh liền quay lại, nhìn cô qua một tấm kính.

Giữa họ là cửa kính trong suốt, ngăn cách hai thế giới, một thế giới ấm áp như mùa xuân, một lại lạnh giá như mùa đông.

Tiêu Sở Ngôn đứng đó, bầu trời đêm đầy sao sau lưng, một làn khói mỏng manh hòa vào màn đêm lạnh lẽo.

Dịch Sơ Ngữ bước tới, mở cửa kính ra, đứng cách anh chỉ một bước chân.

Gió đêm tràn vào, thổi bay hơi ấm trên người Dịch Sơ Ngữ, khiến đầu cô tỉnh táo.

Mắt cô rơi vào điếu thuốc trên tay anh, mùi khói thoang thoảng theo gió.

Sau khi bọn họ ở bên nhau, Dịch Sơ Ngữ cũng không bao giờ thấy Tiêu Sở Ngôn hút thuốc nữa, huống chi bây giờ cô lại ngửi thấy mùi khói thuốc rõ ràng trên người anh như vậy.

Tiêu Sở Ngôn cảm nhận được gió lạnh thổi vào phòng, khói thuốc trong tay bay tán loạn trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Dịch Sơ Ngữ.

Ngay lập tức, anh dập tắt điếu thuốc trên tay, đứng trước khe cửa để chắn gió lùa vào.

"Sao đột nhiên tỉnh lại rồi?"

Giọng anh hơi khàn.

Dịch Sơ Ngữ mờ mịt đáp: "Em muốn uống nước."

Tiêu Sở Ngôn đẩy cửa đi vào, đóng cửa lại, ném tàn thuốc vào thùng rác, bật đèn phòng khách.

Ánh đèn vàng ấm áp chiếu sáng căn nhà.

Dịch Sơ Ngữ nhìn theo bóng lưng của anh, không tự chủ được nhớ tới cảnh tượng vừa thấy, Tiêu Sở Ngôn cao gầy đứng trong màn đêm, bóng lưng rất cô đơn.

"Sao anh lại đứng trên ban công vào giờ này?"

Tiêu Sở Ngôn quay lưng về phía cô, đun nước trong ấm, nhẹ giọng nói: "Ừm, anh muốn hút thuốc."

Dịch Sơ Ngữ mơ hồ cảm thấy được không đơn giản như vậy, rốt cuộc hỏi: "Không phải anh đã bỏ thuốc rồi sao?"

"Thỉnh thoảng muốn hút một điếu."

Tiêu Sở Ngôn dường như không muốn trả lời câu hỏi của cô.

"Có phải mẹ em đã nói gì với anh không?"

Tay anh đông cứng.

Nước trong ấm phát ra tiếng sôi.

Tiêu Sở Ngôn cầm cái ấm rót nửa chén nước nóng, pha thêm nước mát, đưa cho Dịch Sơ Ngữ, dỗ dành: "Em uống đi."

Dịch Sơ Ngữ nhận lý nước trên tay anh, nhấp một ngụm.

Hơi lạnh trên người tản đi mấy phần, Dịch Sơ Ngữ nắm chặt ống tay áo nhìn anh chằm chằm.

Tiêu Sở Ngôn đặt ly nước lên quầy rồi kéo cô vào lòng.

Cằm Tiêu Sở Ngôn đặt trên đỉnh đầu cô, tay trái vu0t ve sau đầu cô, lẩm bẩm.

Giọng nói nhỏ như muỗi kêu, cô nghĩ đó chỉ là ảo giác.

Khi nói chuyện, đội trưởng luôn giữ âm lượng vừa phải, đủ cho đối phương nghe rõ ràng.

Đêm nay là lần đầu tiên anh nói nhỏ như vậy, giống như không phải đang nói với Dịch Sơ Ngữ, mà là nói với chính mình.

"Hả?" Dịch Sơ Ngữ muốn ngẩng đầu nhìn anh, nhưng lại bị kiềm chế không thể nhúc nhích.

Sau nửa ngày, Tiêu Sở Ngôn lại lên tiếng, lần này giọng nói của anh đã trở lại bình thường.

"Dịch Sơ Ngữ, từ nay về sau, anh sẽ luôn đối xử tốt với em."

"Sao đột nhiên lại nói những lời như vậy?"

Dịch Sơ Ngữ ôm lại anh, lắng nghe nhịp tim ổn định của anh, cảm giác được sự chắc chắn trong từng chuyển động của anh.

Tiêu Sở Ngôn lại im lặng.

Người đàn ông này đêm nay thật kỳ lạ.

Dịch Sơ Ngữ bắt đầu véo mạnh tấm lưng cứng rắn của anh, nghĩ đến lần trước nhìn thấy vết sẹo trên lưng anh, cô liền chịu không nổi, lập tức buông ra.

Tiêu Sở Ngôn cười thầm, ngực và vai khẽ run lên: "Nhẹ như muỗi đốt."

Ánh sáng từ phòng khách chiếu vào phòng bếp, phản chiếu bóng dáng của hai người đang ôm nhau.

Đương nhiên, Dịch Sơ Ngôn biết Tiêu Sở Ngôn đang cười nhạo sức lực nhỏ bé của cô, lực đạo này đúng là không đủ làm đau đội trưởng Tiêu.

Khẽ khịt mũi đầy kiêu hãnh, Dịch Sơ Ngữ lại gãi vào phần eo cứng ngắc của anh.

Sếp Tiêu vẫn bất động như núi.

Người đàn ông này không biết nhột.

Sơ Ngữ để sếp Tiêu kéo tay cô vào phòng.

Cô chậm rãi bước đi, Tiêu Sở Ngôn đi trước cô nửa bước.

Đánh giá hành vi của Tiêu Sở Ngôn tối nay, Dịch Sơ Ngữ có thể đoán được. Chắc chắn là mẹ cô đã nói gì đó với anh, khiến anh mất ngủ, phải ra ban công hút thuốc.

Nghĩ đến đây, bàn tay nắm Tiêu Sở Ngôn trở nên mạnh mẽ hơn.

Tiêu Sở Ngôn lấy chăn bông đắp cho cô, nói: "Nghỉ ngơi sớm một chút đi."

"Anh cũng vậy."

Được bao phủ bởi một chiếc chăn bông mềm mại, hơi ấm bắt đầu lan tỏa.

Dịch Sơ Ngữ nói thêm: "Lần sau đừng hút thuốc nữa."

"Được"

Anh đứng dậy, vươn cánh tay dài ra, tắt đèn trên bàn đầu giường, xoay người đi ra ngoài.

Dịch Sơ Ngữ nóng nảy nắm lấy tay anh, nhưng chỉ nắm được vạt áo của anh.

Tiêu Sở Ngôn quay lưng về phía cô, cảm thấy một lực không đáng kể nắm chặt vạt áo của mình.

Anh nhìn lại: "Sao vậy?"

Màn đêm tiếp thêm dũng khí cho cô gái nhỏ, phá vỡ giới hạn của bản thân cô.

"Anh có muốn ngủ ở đây không?"

Rõ ràng là cô đã hạ thấp giọng điệu, nhưng những lời này như được loa phóng thanh khuếch đại vô hạn trong không đêm tối, khiến Dịch Sơ Ngữ bắt đầu không kiềm chế được mà ngượng ngùng.

Qua ánh đèn phòng khách, Dịch Sơ Ngữ có thể nhìn rõ biểu tình trên mặt Tiêu Sở Ngôn.

Đầu tiên là lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó là nụ cười bình tĩnh, đôi mắt sắc bén khẽ nheo lại.

Dịch Sơ Ngữ bĩu môi, nới lỏng tay nắm vạt áo.

Đội trưởng nhanh nhẹn nắm lấy tay cô ngay lúc cô định buông ra, xoa xoa ngón tay cái lên mu bàn tay mỏng manh của cô, hết sức kiên nhẫn nói: "Em có vẻ rất yên tâm về anh nhỉ, không sợ anh mất khống chế à?"

Nghe vậy, Dịch Sơ Ngữ né tránh ánh mắt anh, định rút tay về nhưng không được.

Cô chỉ là nhất thời nóng đầu, trước đây bọn họ đã từng ngủ chung giường, đắp chung chăn bông rồi.

Cô không nghĩ nhiều như vậy.

Dịch Sơ Ngữ rụt cổ, chăn bông dần dần che mất nửa khuôn mặt, miệng hoàn toàn giấu ở dưới chăn bông, chỉ để lại một đôi mắt như nước mùa thu.

Tiêu Sở Ngôn giống như một thợ săn kiên nhẫn, đưa tay vu0t ve tay cô, cũng không vội vàng rời đi.

Anh đang chờ câu trả lời của cô.

Nơi tay anh đang cọ xát dường như có dòng điện chạy qua, làm từng tế bào thần kinh của cô tê dại.

Dịch Sơ Ngữ thì thào nói: "Em biết anh tự chủ rất tốt."

Tiêu Sở Ngôn trêu chọc cô: "Em tin tưởng anh như vậy, anh mà vượt rào chắc là em thất vọng lắm."

Càng nói càng khó nghe, cho nên Dịch Sơ Ngữ đành vùi mặt vào dưới chăn bông.

Tiêu Sở Ngôn sợ cô hít thở không thông, vì vậy anh ngồi ở mép giường, vén chăn bông lên làm lộ ra khuôn mặt ửng hồng của cô, hỏi: "Em vẫn yên tâm chứ?"

Dịch Sơ Ngữ chân thành nhìn anh, khẽ gật đầu.

Anh giữ im lặng, bật chiếc đèn bàn nhỏ đã tắt nửa phút trước, bước ra phòng khách tắt đèn, sau đó khi đi vào thì đóng cửa lại.

Dịch Sơ Ngữ trở nên ngại ngùng, tránh sang một bên nhường chỗ cho anh.

Tiêu Sở Ngôn nắm lấy cánh tay cô dưới chăn bông, không nghiêm túc nói: "Nếu còn nhúc nhích nữa là em sẽ ngã xuống giường đấy."

Dịch Sơ Ngữ không nhúc nhích.

Tiêu Sở Ngôn một chân đứng, chân phải nâng lên đè ở trên giường, tư thế không được tao nhã cho lắm, cảm thấy có chút lưu manh.

Anh cởi áo khoác, gấp gọn rồi đặt lên bên kia của chiếc bàn cạnh giường.

Hai người nằm trên giường, im lặng, chỉ có ánh sáng của chiếc đèn bàn nhỏ chiếu sáng một nửa phòng ngủ.

Dịch Sơ Ngữ nuốt nước bọt, nằm thẳng người, bất động.

Chính cô là người đưa ra yêu cầu, cũng chính cô lúc này lại cảm thấy xấu hổ.

Dịch Sơ Ngữ cảm thấy cô quả là người bốc đồng.

Điều này có nghĩa là những gì Tiêu Sở Ngôn nói với cô trước đây, rằng cô từng điên cuồng theo đuổi anh thời cao trung, hẳn là sự thật.

Lúc trước nghe có vẻ khó tin, nhưng sau khi sống chung, Dịch Sơ Ngữ đã bị thuyết phục bởi sự thật này.

Cô là kiểu phụ nữ đã yêu thì sẽ chủ động.

Tiêu Sở Ngôn đang ở bên cạnh cô đột nhiên vươn tay muốn chạm tới cô.

Dịch Sơ Ngữ đột nhiên siết chặt chăn bông, co rụt lại như rùa, đầu óc hơi hỗn loạn.

Tiêu Sở Ngôn dừng lại, xoay người, nằm nghiêng đối mặt với Dịch Sơ Ngữ: "Anh định tắt đèn."

"..."

Dịch Sơ Ngữ xấu hổ vì hành động quá khích của mình, giấu nửa khuôn mặt xuống dưới chăn bông, hừ nhẹ một tiếng.

Tiêu Sở Ngôn bật cười, đưa tay tới bàn đầu giường đằng kia, tắt ngọn đèn nhỏ.

Phòng ngủ phút chốc trở nên tối tăm, chỉ có ánh trăng mờ ảo soi sáng cuốn sách bên cửa sổ.

Tiêu Sở Ngôn nằm thẳng lưng, cười nói: "Vừa rồi còn rất yên tâm về nhân phẩm của anh, giờ lại xù lông như con mèo nhỏ,"

Giọng nói của anh pha chút ý trêu chọc.

Đọc truyện chữ Full