DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Điên Khuyển Và Mỹ Nhân
Chương 39: Chương 39


Toàn bộ quá trình đều cẩn thận, không hề đụng chạm vào nàng cho dù chỉ là một chút.

Sáng hôm sau, Thẩm Chí Hoan đang đứng dưới hiên nhà cúi người tưới nước cho các chậu hoa lan, Sở Hạ ngồi trên ghế treo trong sân nhìn theo bóng lưng của Thẩm Chí Hoan.

Yểu điệu thướt tha, đứng nơi đâu thì ở đó chính là danh họa tuyệt mỹ.

Sở Hạ nhìn mãi nhìn mãi rồi không nhịn được nữa nói: “Chí Hoan, tỷ thật sự không suy xét đến ca ca ta sao?”Thẩm Chí Hoan không quay đầu lại, đáp: “Muội không quen nhìn Sở Tư Yến đến vậy sao?”Sở Hạ hừ một tiếng, nói: “Không sao, huynh ấy không sợ, còn đồng ý bỏ trốn theo tỷ nữa.

Ta nói với huynh ấy chắc chắn huynh ấy sẽ vui chết mất.

”Chuyện này căn bản là không thể, nhưng Sở Hạ dường như rất đam mê nên nghiện miệng luôn rồi: “Hai người có thể đến Giang Nam, người tốt cảnh đẹp, đợi đến lúc cưỡi hạc về trời rồi hai người quay về lại.

” Sở Hạ nói đến đây thì hơi ngại ngùng: “Nói không chừng sẽ có bảo bối nữa đó, chắc chắn rất xinh đẹp!”Lúc Lục Dạ đưa Thẩm Bài Bài đến thì nghe được câu nói này.

Sở Hạ nghĩ đi nghĩ lại tình hình lúc này, ôm lấy gương mặt nhỏ thở dài: “Tiếc là huynh trưởng ta chỉ có thể nằm mơ thôi.


Thẩm Bài Bài sao còn chưa đến nữa vậy?”Thẩm Chí Hoan quay người, vừa đúng lúc nhìn thấy Lục Dạ đưa Thẩm Bài Bài đến, nàng đưa tay chỉ vào Lục Dạ vừa bước vào cửa: “Đến rồi.

”Sở Hạ quay người lại, nhìn thấy Lục Dạ đang đi về phía mình.

Chàng trai này là ai thế?Lục Dạ bước lên trên, đi về phía của Thẩm Chí Hoan.

Thẩm Chí Hoan ngồi trên ghế mây, lười biếng chỉ về Sở Hạ, nói: “Đưa cho nàng ấy đi.

”Bước chân Lục Dạ khựng lại, khóe môi đè xuống, quay người đưa Thẩm Bài Bài cho Sở Hạ.

Sở Hạ hơi sững sờ, nhìn gương mặt của Lục Dạ, lại ngại ngùng quay mặt đi, cách một lúc lâu mới không kiềm lòng được lại nhìn lên gương mặt hắn.

Thấy Sở Hạ không đáp, Lục Dạ không cảm xúc gì nhìn nàng ấy một cái, vừa đúng lúc chạm ngay vào ánh mắt chất chứa vài phẩn phấn khởi vài phần xấu hổ.

Lục Dạ mỉm cười đáp lại, ấm áp nhắc nhở nàng ấy: “Vị cô nương đây.

”Sở Hạ nhìn vào ánh mắt Lục Dạ mới đột nhiên phản ứng lại, mặt đỏ bừng vội vàng nhận lấy Thẩm Bài Bài, mở miệng đáp: “Đa tạ.

”Lục Dạ đưa tay về, nói: “Không cần.

”Thẩm Chí Hoan luôn ngồi bên cạnh chống tay nhìn hai người họ.

Cho đến khi Lục Dạ bước đến bên cạnh nói chuyện với nàng, Thẩm Chí Hoan mới phất tay đáp lại: “Được rồi, ngươi nên làm gì thì đi làm đi, nơi đây không cần đến ngươi nữa.

”Lục Dạ mím môi rồi rời đi.

Lục Dạ vừa đi, Sở Hạ vội vàng hỏi: “Trước đây sao ta chưa gặp qua người này nhỉ?”Thẩm Bài Bài lúc ở trong tay nàng không ngoan ngoãn tí nào, Sở Hạ đặt Thẩm Bài Bài xuống đất, nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Lục Dạ, thấp giọng xuống, có lẽ là ngại ngùng: “Hắn là hạ nhân trong phủ tỷ đúng không, đẹp trai quá.

”Thẩm Chí Hoa thuận theo ánh mắt của Sở Hạ nhìn qua đó, Lục Dạ mới ra khỏi cửa, chân dài vai rộng, ngay cả đến bóng lưng cũng đẹp đến như vậy.


“Một hạ nhân mà thôi, sao lại xứng để muội nói lời cảm ơn chứ, thì ra là thấy hắn đẹp trai.

”“! Đây gọi là quá đẹp trai rồi, ta đã ngây người mất một lúc đấy.

”Thẩm Chí Hoan cười hai tiếng, lại nói: “Muội thích hắn, vậy hay là muội đưa hắn về đi.

”Sở Hạ đáp: “Ta không cần, thật ra hắn trông hơi dữ tợn, mặc dù đẹp, nhưng ánh mắt nhìn ta không hề thân thiện tí nào.

Hơn nữa hắn vừa nhìn là đã thích tỷ!”“Hắn không phải cười với muội rồi sao?”Sở Hạ hừ hai tiếng, đáp: “Trong nụ cười có giấu dao, làm như muội không nhìn không ra vậy.

”Sở Hạ nói đến đây thì lại đau lòng: “Nhưng cũng xem như ta đã hiểu rõ tại sao tỷ không thích ca ca ta rồi, huynh ấy không hề có tí sức cạnh tranh nào…”Thẩm Bài Bài lại cắn váy của Thẩm Chí Hoan rồi, vẫy vẫy đuôi lắc lắc mông chơi đùa trông rất vui vẻ, cơ thể mập mạp cứ như một viên thịt nhỏ, lăn qua lăn lại nhìn đặc biệt có sức sống.

Sở Hạ không hỏi tiếp chuyện của Lục Dạ nữa, nàng ấy nghĩ đi nghĩ lại tìm từ diễn đạt, rồi thấp giọng nói với Thẩm Chí Hoan: “Chí Hoan, tỷ biết không, sắp đến sinh thần của Hoàng hậu nương nương rồi, đến lúc đó… nói không chừng sẽ tổ chức một buổi yến tiệc trong cung.

”Thẩm Chí Hoan không trả lời, bế Thẩm Bài Bài ôm vào lòng mình, lúc đùa lúc ngừng với viên thịt kia.

Sở Hạ tiếp tục nói: “Lần này chắc chắn sẽ có tên tỷ trong danh sách khách mời… hay là mấy ngày này tỷ chuẩn bị trước đi, đến lúc đó nói là cơ thể không được khỏe nên không đi được?”Thẩm Chí Hoan lắc đầu, không nhìn ra đang có cảm xúc gì: “Vẫn nên bỏ đi.

”“Thiệp mời của Hoàng hậu thường đều là do đích thân Lý Đức Xuân đưa đến, nếu như ta từ chối dù sao cũng không hay lắm.


”Lý Đức Xuân đại thái giám bên cạnh Hoàng hậu, thiệp mời của những người khác đều là do trong cung đưa đi hàng loạt, duy nhất chỉ có bên Thẩm Chí Hoan, là do đích thân Lý Đức Xuân đưa đến, điều này nói rõ không cho Thẩm Chí Hoan lý do từ chối.

Sở Hạ thở dài một hơi, gương mặt u sầu đáp: “Vậy sau này phải làm sao đây.

”“Đẹp quá cũng không phải là chuyện tốt, bây giờ lão không có động tĩnh gì, không biết lúc nào đột nhiên làm ra chuyện gì đó, tỷ nói nếu như lão đột nhiên mắc bệnh nặng không cứu được thì tốt biết mấy…”“Câm miệng.

” Thẩm Chí Hoan ngăn nàng ấy lại, chau mày đáp: “Thanh thiên bạch nhật, đã nói bao nhiêu lần rồi, lời nói hành động phải thận trọng có biết chưa?”Sở Hạ che miệng lại hừ một tiếng, nhỏ giọng đáp: “Những gì ta nói đều là thật hết mà, trừ tỷ ra cũng đâu ai nghe thấy.

”Trên Sở Hạ chỉ có một vị huynh trưởng, làm việc ở viện Hàn Lâm, trong nhà cũng không có ai trạc tuổi để chơi cùng, nàng ấy rất buồn chán nên đã chạy đến tìm Thẩm Chí Hoan, hôm nay đến nói là để thăm Thẩm Bài Bài, đồng thời nói chuyện với Thẩm Chí Hoan, rồi lại ở đây ăn xong bữa trưa mới rời đi.

Thẩm Chí Hoan tiễn nàng ấy ra cửa.

Đi qua đại sảnh, ngẩng mắt lên đã nhìn thấy Lý Diễm Phân vừa bước xuống xe ngựa trước của.

.


Đọc truyện chữ Full