DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Thế Thân Chồng Cũ Anh Không Xứng
Chương 30: 30: Đe Dọa Thái Hy Tịnh


"Nếu như cô muốn hoàn toàn có thể thử.

Tuy nhiên, tôi nhắc trước, hậu quả cô gánh khá khó lường đấy.

Dù có là Từ Thiếu Bạch chống lưng đằng sau cô cũng khó làm gì được."
Diệp Chân Chân vỗ nhẹ lên mặt người phụ nữ, sau đó, thẳng thừng đẩy Thái Hy Tịnh về phía trước, làm cô ta lảo đảo thiếu chút nữa ngã ra đất.

Hốc mắt cô ta đỏ bừng tràn ngập sự căm phẫn nhưng chỉ biết nhịn nhục.

Bàn tay cuộn tròn thành nắm đấm, tâm trạng Thái Hy Tịnh dần trở nên hoảng hốt, cô ta nên làm gì bây giờ?
Uy lực của Diệp Chân Chân quá lớn!
Tuy nhiên, mặt mũi đối với Thái Hy Tịnh vô cùng quan trọng, cô ta không cam tâm để Diệp Chân Chân đắc ý chút nào.

Chưa hết, cô nàng còn bồi thêm cho Thái Hy Tịnh một câu: "Tốt nhất đừng nghĩ tới việc bôi đen tôi, nếu không toàn bộ những việc xấu xa cô làn trước đây tôi đều vạch trần toàn bộ, để xem fan cô có chấp nhận nổi? Bằng chứng tôi đã giữ toàn bộ trong tay rồi, giờ xử lý ra sao, đều phụ thuộc vào ảnh hậu đây rồi.

Sau một ngày, nếu danh dự của tôi chưa được trả lại trong sạch thì cô tự lãnh kết cục.

Đá cô ra khỏi giới giải trí tôi chỉ cần một cuộc điện thoại.

Người thông minh nên biết bản thân nên làm gì cho đúng." Thái Hy Tịnh cứ nghĩ rằng mình là sao hạng A, được ngồi chung mâm với nhiều diễn viên thực lực thì liền ảo tưởng về cô ta, còn chèn ép những nghệ sĩ dưới trướng nữa, Diệp Chân Chân xuất hiện chính là báo ứng ông trời đem đến cho cô ta.


Lời vừa dứt, người phụ nữ ngay lập tức rùng mình, sống lưng cô ta lạnh buốt, đổ đầy mồ hôi, cặp mắt trừng to khiến đồng tử co rụt lại.

Những ngón tay bất giác đan xen vào nhau che giấu đi nỗi bất an đang dấy lên trong lòng Thái Hy Tịnh.

Cô ta chẳng biết được, rốt cuộc Diệp Chân Chân đang nắm trong tay những gì liên quan đến mình nữa?
Phải chăng chính là sự thật ư?
Nếu vậy, sự nghiệp Thái Hy Tịnh gầy dựng coi như tiêu, nhất là khi Tần Bách Hoàn nhúng tay vào càng làm cô ta khó nhằn hơn.

Tim Thái Hy Tịnh lúc bấy giờ đập thình thịch thình thịch như trống đánh liên hồi, cô ta rất muốn biết nhưng vì sợ mọi chuyện bại lộ, người phụ nữ độc ác ấy chỉ đành nhẫn nhục, chờ thời cơ hành động.

"Từ tổng à, anh tốt nhất nên khuyên cô ta đi, tôi chưa muốn khiến mọi chuyện đến bước đường cùng đâu." Trước lúc trở về, Diệp Chân Chân nhắc nhở Từ Thiếu Bạch, tuy nhiên, cô chẳng hề liếc nhìn đối phương: "Gà nhà của anh, tự mình khuyên bảo cô ta cho tốt.

Nếu dám bao che, tôi liền tới đây đập nát công ty này."
Sau đó, dứt khoát rời khỏi luôn.

Còn những người đang có mặt tại hiện trường thì đơ ra luôn, cho tới khi Từ Thiếu Bạch mở miệng giải tán đám đông thì mọi thứ mới trở về như bình thường, không khí giảm bớt căng thẳng hơn.

Còn Thái Hy Tịnh, thân thể cô ta như bị đóng băng, khó lòng mà di chuyển được, dây thần kinh trải khắp mọi ngóc ngách trở nên căng đét như dây đàn.

Diệp Chân Chân chơi cô ta một vố quá đau.

Từ Thiếu Bạch khẽ nhếch môi, mở miệng: "Cô lên phòng làm việc, tôi cần nói chuyện riêng với cô." Thanh âm gằn mạnh từng chữ chứng tỏ cơn giận trong người anh đang sôi trào.

Mặt Thái Hy Tịnh trắng càng thêm trắng, chẳng từ nào miêu tả nổi hiện tại, người phụ nữ cắn môi, lặng lẽ bước theo sau Từ Thiếu Bạch dù đã đoán được những việc tiếp theo chuẩn bị diễn ra.

Cô ta đang vô cùng sợ hãi!
Ngồi xuống ghế, đôi mắt hình viên đạn dán chặt lên người Thái Hy Tịnh, Từ Thiếu Bạch gầm gừ: "Chẳng phải tôi từng cảnh cáo cô tốt nhất đừng đụng tới cô ấy à? Thái Hy Tịnh, cô không thèm để lời tôi nói vào tai mình chứ gì? Uổng công từ trước đến nay tôi hết mình nâng đỡ cô, cô dám dùng nó để chèn ép người khác!" Anh rất thất vọng, đến mức hai từ thất vọng cũng khó mà diễn tả hết tâm trạng hiện giờ của Từ Thiếu Bạch.

Thậm chí cô ta còn dám hại Diệp Chân Chân? Cô ấy mãi mới tìm được cơ hội tỏa sáng, Thái Hy Tịnh vậy mà dám… Từ Thiếu Bạch quả thật nhìn nhầm cô ta rồi.

Vừa mới nãy, anh nhận ra được, Diệp Chân Chân đã căm phẫn tới nhường nào! Dù cô có không thèm tin lời anh nói, Từ Thiếu Bạch nhất định trả hết cho cô sự trong sạch.

"Em… em…" Thái Hy Tịnh nước mắt nước mũi, tim đập thình thịch: "Thiếu Bạch… thật sự… thật sự… chỉ là… hiểu… hiểu lầm thôi… Vụ này… em chẳng… chẳng biết gì… gì cả…" Cô ta vẫn còn cố gắng cãi bay cãi biến.

Tiếng tay đập xuống bàn vang lên vô cùng lớn: "Cô còn ngụy biện được nữa à? Thái Hy Tịnh, dừng lại đi.


Khi nãy, cô còn chả dám phủ nhận ở trước mặt Diệp Chân Chân cơ mà.

Gây ra hành vi đáng xấu hổ như thế, cô nên tự mình giải quyết cho tốt, đừng ép buộc tôi ra tay, tới lúc đó chỉ càng thêm khó coi thôi." Lồng ngực Từ Thiếu Bạch phập phồng lên xuống, hai mắt anh đỏ ngầu, vằn rõ tia máu đáng sợ khiến những người xung quanh rợn tóc gáy.

Tức chết anh mà!
Đắp bao nhiêu tiền cho Thái Hy Tịnh, cuối cùng để cô ta hại người Từ Thiếu Bạch yêu thương nhất trên đời.

"Đừng… đừng mà… em xin anh…" Hết cách, Thái Hy Tịnh chỉ biết quỳ xuống trước mặt Từ Thiếu Bạch thảm thiết van xin, thừa nhận mọi tội lỗi: "Là em trót dại.

Thiếu Bạch, cầu xin anh, giúp em lần này thôi.

Hình tượng em gây dựng chẳng thể bị hủy hoại như thế được.

Em thề đây là lần cuối cùng, chỉ cần anh giúp em, em không dám động vào Diệp Chân Chân nữa."
Chả có chuyện cô ta tự vả lên mặt đâu.

Giờ Thái Hy Tịnh chỉ đành đặt hy vọng lên Từ Thiếu Bạch.

Nhưng anh chẳng muốn cô lần nữa thất vọng về mình, trực tiếp hất tay Thái Hy Tịnh ra, lạnh lùng nói: "Đừng có nằm mơ! Tự lên bài nói rõ sự thật đi, để tôi ra văn bản thì khó coi lắm.

Như vậy đã cho cô chút mặt mũi rồi.

Thái Hy Tịnh, cô dám trái lời tôi, tôi lập tức kéo cô xuống dưới ngồi chung mâm với tuyến mười tám, kể cả cái danh ảnh hậu kia nữa." Từ Thiếu Bạch đã quyết tâm thì khó mà lung lay.

Thành công của Thái Hy Tịnh đều là anh cho, nên người đàn ông đều có thể thu hồi toàn bộ mọi thứ.


Cảnh cáo xong, Từ Thiếu Bạch rời khỏi, bỏ mặc Thái Hy Tịnh ngồi dưới đất với vẻ mặt bơ phờ.

Cô ta hoảng loạn vò đầu bứt tai giống kẻ điên loạn, kêu gào giống thú dữ, chả hề để ý đến hàng loạt cặp mắt đang dán vào người mình.

Thời gian cứ dần trôi qua, mấy đó đã gần tới thời gian quy định do Diệp Chân Chân đặt ra, quản lý ở cạnh thấp thỏm lên tiếng: "Hy Tịnh, em tính thế nào tiếp đây?"
"Còn lâu em mới đăng!" Thái Hy Tịnh gằn mạnh từng chữ, hô hấp nặng nề: "Diệp Chân Chân chắc chỉ đe dọa thôi, cô ta lấy đâu ra bằng chứng? Em cứ ngồi đây chờ xem bản lĩnh của Diệp Chân Chân tới đâu."
Quản lý lắc đầu, ngao ngán bất lực.

Tại phòng làm việc riêng, Diệp Chân Chân giơ tay nhìn đồng hồ, khóe môi bất giác cong lên.

Thái Hy Tịnh đang tính thách thức cô à? Vậy được thôi, nếu như cô ta muốn thì Diệp Chân Chân chiều thôi.

Kết thúc một ngày, cô trực tiếp gọi điện thoại cho Thác Hựu Duy: "Anh đưa những thứ em gửi cho bên báo chí được rồi.

Đẩy hết lên hot search cho em, truyền thông càng mạnh càng tốt."
"Ok luôn!" Thác Hựu Duy vui vẻ đồng ý.

Lần này cô tiêu rồi.

Tin tức nhanh chóng được tung ra kèm một loạt bằng chứng, cả làng giải trí được một phen chấn động kinh hoàng, ai nấy đều ngỡ ngàng..


Đọc truyện chữ Full