DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nuôi Sói Trong Nhà Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi!
Chương 135: Chương 135


Mười tám năm về trước.

Khi đó Liễu gia đang trên đà phát triển, thế lực vẫn chưa bành chướng được lớn như bây giờ.

Liễu Diễm Tư tại thời điểm đó vẫn cần làm nhiều việc hơn để có thể củng cố quyền lực của Liễu gia, kể cả việc liên hôn vì lợi ích hai bên.

Vì vậy mục tiêu đầu tiên của y chính là Tuệ đại tiểu thư Tuệ Mẫn, con gái đầu lòng của Tuệ gia.

Tuệ gia vốn giàu từ đời này sang đời khác, đời sau thậm chí còn giàu hơn đời trước, của cải nhiều không đếm xuể.

Liễu Diễm Tư chọn nàng, chẳng có gì để bàn cãi nữa.

Liễu gia lúc đó nói là đang phát triển nhưng nói trắng ra thì thế lực sớm đã vượt qua cả Tuệ gia rồi, nhưng tại thời điểm đó, Tuệ gia nằm trong các đại gia tộc hào môn hưng thịnh nhất của Châu Quốc, có khi còn đứng đầu.

Vậy nên nếu Liễu gia đã âm thầm vượt qua Tuệ gia, há chẳng phải chỉ có mỗi Tuệ gia là xứng với Liễu gia sao.

Tuệ lão gia là một lão cáo già, đương nhiên ông nhận ra được điều đó.

Khi Liễu Diễm Tư tới ngỏ lời muốn làm quen Tuệ Mẫn, ông ta đã mừng ra mặt kéo Tuệ Mẫn tới giới thiệu với y.

Liễu Diễm Tư có nhan sắc trời ban, trai gái nhìn vào không ai là không mê.

Thêm cả việc một mình y đưa Liễu gia vươn lên tầm cao tới tận bây giờ, chứng thực cho thực lực của y cũng chẳng phải dạng tôm tép gì.


Nếu Tuệ lão gia có một người con rể như vậy thì quả thực là một phước báu trời ban.

Chỉ là người ngoài không biết người trong lại hiểu rõ, Tuệ lão gia và Liễu Diễm Tư, vốn chỉ là đang lợi dụng lẫn nhau.

Tuệ gia có tiền và quyền, Liễu gia có khả năng phát triển tiềm tàng vô cùng lớn, cả hai hợp lại, lợi ích đem đến cho nhau phải nói là làm kinh đảo cả Châu Quốc.

Thậm chí còn chưa kể đến việc Liễu Diễm Tư thật ra có đủ cả ba yếu tố đó, nhưng tham vọng của y lớn, liên hôn với Tuệ gia chẳng qua chỉ là thu thêm một con tốt có ích vào tay.

Tuệ lão gia vốn không hay quan tâm đến con gái mình, vì vậy chuyện Tuệ Mẫn thực ra đã sớm có tình nhân bên ngoài ông cũng không hay biết gì hết.

Cho đến khi chuyện này vỡ lở ra thì cũng là lúc hôn sự đã được sắp xếp đâu vào đấy, còn đúng vỏn vẹn hai tuần là tới ngày thành hôn.

Ông vì không muốn để mất người con rể tài hoa này nên đã ép Tuệ Mẫn phải chia tay với tên tình nhân kia.

Tuệ Mẫn lúc đó còn trẻ người non dạ, được gã tình nhân ở bên nói ngon nói ngọt nên đã sớm bị dụ dỗ vượt rào với hắn.

Giờ đây nàng đang mang thai đứa con trong bụng đã được một tháng, tuy hiện tại không ai phát hiện ra, nhưng không có nghĩa là sau này bụng sẽ không to ra nữa.

Tuệ Mẫn sợ chính là nếu không xử lí chuyện này khéo léo với cả hai bên là Liễu Diễm Tư và cha nàng, cuộc đời nàng sau này cũng khó thở vì mang cái danh chửa hoang.

Liễu Diễm Tư chắc chắn sẽ không thành hôn với nàng, còn cha nàng khi biết chuyện thì cá chắc sẽ đuổi nàng ra khỏi nhà vì đã làm bẽ mặt Tuệ gia.

Trong tình thế nước sôi lửa bỏng, tình nhân của Tuệ Mẫn bỗng bày ra cho nàng một kế.


Gã tên thật là Từ Hạnh, vốn chỉ là một kẻ hám tiền cầu danh lợi, gã ở bên Tuệ Mẫn, thật sự chỉ vì muốn trèo cao.

Từ Hạnh về cả thân thế lẫn xuất thân của gã đều bần hàn tầm thường, tài năng cũng chẳng có, chỉ được cái dẻo miệng nên lấy lòng được Tuệ Mẫn, nhưng so với Liễu Diễm Tư thì gã chỉ như một con gà trơ trụi bẩn thỉu ở dưới đất phải ngước cao đầu lên ngắm nhìn phượng hoàng diễm lệ trên bầu trời cao không thể với tới.

Kế của Từ Hạnh cũng chẳng tốt đẹp gì y hệt con người của gã.

Gã xui Tuệ Mẫn trước mắt cứ thành hôn với Liễu Diễm Tư, dù sao đứa con của gã và nàng nếu được sống một cuộc sống xa hoa như vậy thì sau này cũng sẽ mang một thân phận cao quý không hơn không kém.

Nghe chừng tất cả chỉ vì muốn tốt cho đứa con của hai người, nhưng Từ Hạnh vốn đã sớm tính tới đường lui cho mình, để Tuệ Mẫn ở lại đương đầu với tất cả.

Gã bảo nàng làm như vậy, chẳng qua vì không muốn nhận đứa con này.

Từ Hạnh có thú vui trêu hoa ghẹo nguyệt, Tuệ Mẫn chỉ là một trong số đó, gã cũng chẳng phải hạng người quân tử thuỷ chung gì cho cam.

Trước mặt Tuệ Mẫn tình chàng ý thiếp nồng nàn là thế, nhưng sau lưng đã có không biết bao nhiêu người phụ nữ sà vào lòng gã.

Phẩm hạnh tồi tệ vô cùng, sao có thể chỉ vì một đứa trẻ mà sẵn sàng đương đầu với Tuệ gia và Liễu gia to lớn.

Tuệ Mẫn sau khi nghe gã nói thì cũng cảm thấy có lí, cộng thêm với vẻ mặt trân thành của Từ Hạnh như muốn nói “ta suy nghĩ tất cả cho nàng và con, vì vậy ta nguyện chịu thiệt, để con ta nhận kẻ khác làm cha” thì đã thực sự bị thuyết phục.

Hôn sự diễn ra chóng vánh, cuộc sống của Tuệ Mẫn sau khi về Liễu gia cũng vẫn là an nhàn sung sướng.

Sau chín tháng mười ngày mang thai, nàng đã thành công hạ sinh Liễu Chi.


Liễu Diễm Tư thoạt nhìn trông có vẻ cũng không có vẻ gì là lạnh nhạt với nàng, thường ngày vẫn sẽ dành ra chút thời gian tới thăm nàng và con.

Nhưng trên lớp mặt nạ tinh xảo ánh lên vẻ ôn nhu đó, Liễu Diễm Tư thật sự ghê tởm nàng tới tận xương tuỷ.

Y nhìn có vẻ gần gũi tuỳ tiện, muốn gì được nấy, nhưng nếu tuỳ tiện mà có được trong tay cơ ngơi đồ sộ như ngày hôm nay thì có lẽ nên xem xét lại sự “tuỳ tiện” này.

Thật ra Liễu Diễm Tư trong tối ngoài sáng đã sớm biết hết tất cả những chuyện Tuệ Mẫn cùng tình nhân của ả bàn bạc, thậm chí y còn tiên liệu trước được cả việc Từ Hạnh gã sẽ không dễ dàng bỏ qua cái mỏ vàng Tuệ gia này mà sẽ còn quay lại tìm Tuệ Mẫn thêm nhiều lần nữa.

Nuôi con của kẻ khác không thành vấn đề, chỉ cần đứa trẻ đó không ngáng đường y thì mọi chuyện rất dễ dàng giải quyết.

Nhưng về phía Tuệ Mẫn thì có vẻ không như vậy.

Đúng như Liễu Diễm Tư đã dự tính từ trước, sau khi tiêu hết số tiền cuối cùng mà bản thân mình có, Từ Hạnh lục đục tới tìm Tuệ Mẫn với mục đích vòi thêm tiền để ăn chơi.

Khi đó Liễu Chi đã tròn hai tuổi, nhưng gã ngay cả nhắc đến con cũng chẳng buồn nhắc tới, chỉ tìm Tuệ Mẫn với mục đích duy nhất là tiền.

Tuệ Mẫn ban đầu còn đưa cho gã, nhưng sau một khoảng thời gian ở cùng với Liễu Diễm Tư, nàng lại cảm thấy căn bản con người vô tích sự như Từ Hạnh này chẳng làm lên được trò trống gì, suốt ngày chỉ nói đến tiền và tiền.

Vì vậy Tuệ Mẫn trở mặt, không đưa tiền cho gã nữa.

Từ Hạnh sau khi thấy Tuệ Mẫn thay lòng đổi dạ không còn ngoan ngoãn nghe lời mình như trước thì ngay lập tức nổi giận, doạ sẽ đem tất cả mọi chuyện kể cho Liễu Diễm Tư biết, khi đó gã còn đe doạ rằng không chỉ mỗi Liễu Diễm Tư, mà cả Tuệ gia, cả bàn dân thiên hạ gã cũng đem ra kể cho bằng hết, để xem đến lúc đó nàng xử lí thế nào.

Tuệ Mẫn sợ tái mặt, sau đó không còn cách nào khác, nàng trở về cầu cứu cha mình.

Tuệ lão gia sau khi nghe Tuệ Mẫn tường thuật lại việc Từ Hạnh không chịu buông tha cho nàng, suốt ngày tới để tống tiền nàng.

Tuệ lão gia nghe xong, tức giận đập vỡ chén trà, nói với Tuệ Mẫn mọi chuyện cứ để ông lo liệu, sau đó sai người đưa nàng về Liễu gia.


Mấy ngày sau, thậm chí cho đến tận bây giờ khi Liễu Chi đã mười tám tuổi cũng không thấy Từ Hạnh xuất hiện thêm lần nào nữa.

Tuệ Mẫn có hỏi Tuệ lão gia, nhưng ông chung quy vẫn chỉ nói với nàng rằng ngày hôm đó ông đã hẹn gặp gã, đưa cho gã một số tiền lớn để gã có thể cút xéo khỏi đây.

Có lẽ Từ Hạnh đã làm đúng như lời ông nói, thật sự không còn quay lại thêm lần nào nữa.

Bí mật về dòng máu thật sự của Liễu Chi, Tuệ Mẫn tưởng như giờ đã có thể giấu kín, nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Bí mật có lẽ đã thật sự theo Từ Hạnh mà rời đi không rõ tung tích, nhưng không phải là rời đi không rõ tung tích, mà chính là theo gã xuống mồ.

Tuệ lão gia nói với Tuệ Mẫn rằng đã đưa cho gã một số tiền lớn để gã ngoan ngoãn ngậm miệng rời đi.

Nhưng ông vốn không nhân từ đến mức đấy, Từ Hạnh vốn đã làm ông chướng mắt từ lâu.

Một kẻ không có chí tiến thủ, sau lưng con gái ông còn chơi bời ong bướm, quả thực đã khiến người làm cha này tức sôi máu.

Thêm cả lần này, Tuệ lão gia quyết định cho kẻ không biết điều này xuống ở với giòi bọ cho xứng tầm.

Dù sao Từ Hạnh cũng chỉ là một tên thuộc dạng cặn bã của xã hội, gã chết cũng chẳng được ai nhớ tới.

Cha mẹ gã mất sớm, không có họ hàng thân thích, việc ra tay lần này quả thực không thể dễ dàng hơn.

Nhưng có lẽ chính ông cũng chẳng thể ngờ được, mình vậy mà đã gi ết chết cha ruột của cháu gái mình.

Liễu Diễm Tư ở trong bóng tối quan sát hết thảy phải vô thức bật cười khinh bỉ, vở hài kịch lâm li bi đát này, không biết bao giờ y mới có thể cho nó ra ngoài ánh sáng đây..


Đọc truyện chữ Full