DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chồng Ngốc Độc Sủng Mình Em
Chương 22: 22: Đi Làm Cùng Vợ


Hôm sau, Cố Thiên Khanh trong bộ trang phục công sở, đẹp trai soái ca đứng chờ cô bên ngoài phòng tắm.
Nguyệt My Nhi nhẹ nhàng bước ra, nhìn người nào đó ăn mặc chỉnh tề, cô bật cười hỏi:
_ Khanh, anh ăn mặc như vậy là muốn đi đâu?
_ Đi làm cùng vợ.
Vẻ mặt trẻ con của anh khiến cô lầm tưởng người hôm qua khiến cô đi không nổi là một người khác! Nguyệt My Nhi đi đến bàn trang điểm, chỉ nhẹ nói một câu:
_ Em không cho anh đi!
_ Không cho cũng đi.
Nguyệt My Nhi thật sự nói không lại cái tên giả ngốc này, đành đưa anh theo.
Reng...
Tiếng chuông điện thoại từ tối qua đến giờ bị làm lơ, lại chọn ngay thời điểm đúng lúc như vậy để gọi.

May cho hắn là anh và cô đang nói chuyện, chứ hai người mà đang chuẩn bị hôn hay gì đó thì xác định!
Cố Thiên Khanh lấy điện thoại ra từ trong túi, nhìn tên hiển thị, bất giác hai mày anh nhíu lại, bắt máy hỏi:
_ Có chuyện gì sao?
_ Lão đại, Nguyệt Trấn sai người ám sát chị dâu.

Nói đúng hơn là ông ta ra lệnh cho Trần gia làm!
Cố Thiên Khanh đen mặt, sát khí tỏa ra khiến Nguyệt My Nhi rùng mình.

Quay người nhìn anh, cảm giác như cuộc gọi khiến anh cảm thấy tức giận.

Cô nhẹ nhàng mở máy tính xem tình hình của Trần gia và người ba "tốt" của cô.

Đúng như dự đoán, nếu không phải chuyện của họ thì sao Cố Thiên Khanh lại như vậy chứ!
Nguyệt My Nhi mệt mỏi xoa hai bên nguyệt thái dương, trầm mặc không nói gì! Cố Thiên Khanh cúp máy, đi đến ôm lấy cô từ phía sau, nhẹ giọng an ủi:
_ Bảo bối, em còn có anh, anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em.
_ Khanh, mai anh đi thăm mẹ cùng em nha?
_ Được, em muốn đi đâu anh đều đưa em đi!
Nguyệt My Nhi nhìn vào khoảng không vô tận, một nỗi mất mát không lớn cũng không nhỏ, nhưng đủ làm cho cô đau.
Một người ba tưởng chừng như là người thân duy nhất, vậy mà lại chọn cách trừ khử con gái để đạt được mục đích.
Tiền tài và địa vị, không ngờ lại còn lớn hơn hai chữ "gia đình".
............
Cuối tuần, Cố Thiên Khanh cùng Nguyệt My Nhi đến thăm mộ của mẹ cô.

Nghĩa trang nằm ngoài thành phố, nên phải mất hai tiếng mới đến nơi.
Cô nhìn bức ảnh của mẹ mình, không kiềm được mà rơi nước mắt.

Tuy cô chưa từng gặp mẹ, cũng chưa từng tiếp xúc, nhưng cô cảm nhận được mẹ mình vẫn đang quan sát cuộc sống của cô.
Cô đưa tay sờ nhẹ lên bức ảnh trên mộ, nước mắt chảy dài hai bên má, lên tiếng hỏi bà:
_ Mẹ ơi, ba muốn giết con, con nên làm sao đây? Ba muốn tài sản của người khác, vì con cản trở bước đi của ba nên ba muốn trừ khử con.

Mẹ ơi, mẹ cho con biết con nên làm gì đi!
_ Bảo bối, chuyện này không ai nói trước được, người sống hay chết đều có số, em không cần phải tự trách.
_ Nhưng ba em...ông ấy là ba em.

Em không muốn mất đi thêm một người đã sinh ra em.
Cố Thiên Khanh an ủi cô, nhẹ nhàng ôm chặt lấy cô.

Bây giờ anh là chỗ dựa duy nhất của cô, anh sẽ không để ai làm tổn thương cô thêm một lần nào nữa!
Ai muốn giết cô, anh đều sẽ ra tay trước, anh luôn đứng phía sau bảo vệ cô.
...
Nguyệt My Nhi khóc đến ngất đi, cả người cô nóng ran dẫn đến sốt cao.

Bác sĩ riêng của Cố gia cũng góp mặt, vẻ mặt của ông không có gì là quá nghiêm trọng.
Sau khi khám xong, ông cởi bỏ khẩu trang, hai tay đút vào túi áo, nhìn Cố Quân và Cố Thiên Khanh, thông báo:
_ Cố lão gia, cô chủ đã hạ sốt, chỉ cần cho uống thuốc đúng giờ, ăn uống đầy đủ sẽ mau bình phục.
_ Cảm ơn bác sĩ Triệu, tôi tiễn ông.
Cố Quân cùng bác sĩ Triệu rời đi, Cố Thiên Khanh quay về với thân phận thật, nhìn Nguyệt My Nhi đang vật vã trên giường, cảm giác đau nhói cứ liên tục xẹt qua trong lòng anh.

Anh nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, vẻ mặt lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt không góc chết kia!
Cố Thiên Khanh ở cạnh chăm sóc cô cả đêm, mệt mỏi anh ngủ thiếp bên cạnh cô.
Nguyệt My Nhi đang có dấu hiệu tỉnh lại, miệng không ngừng lẩm bẩm điều gì đó, hai tay đưa qua đưa lại, như muốn nắm lấy thứ gì đó!
_ Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ đừng bỏ con mà mẹ ơi! Đừng bỏ con một mình mà! Mẹ ơi!
Nguyệt My Nhi giật mình tỉnh giấc, cơn ác mộng khiến cô toát nhiều mồ hôi.

Cố Thiên Khanh nghe tiếng gọi của cô cũng tỉnh giấc theo, anh ôm chặt lấy cô, hỏi:
_ Bảo bối, em mơ thấy gì sao? Ngoan, chỉ là giấc mơ mà thôi, sẽ không phải là sự thật!
_ Thiên Khanh, em...!em mơ thấy mẹ, mẹ quay về thăm em.

Mẹ còn nói, những ai muốn làm tổn thương em, thì không cần phải nhân nhượng với họ.

Khanh, em nhớ mẹ.
_ Bảo bối ngoan, mẹ em nói đúng, bây giờ chẳng ai có thể quyết định thay em, kể cả anh.

Mẹ em đã cho em một ý kiến, bây giờ quyết định thuộc về em.
Nguyệt My Nhi bật khóc, cô chưa bao giờ cảm thấy bản thân yếu đuối như lúc này! Trước kia cho dù có bị mẹ con Triệu Mẫn bất nạt thế nào, cô cũng không bao giờ rơi nước mắt.

Còn bây giờ, quyết định mạng sống hay chết của ba mình, thật sự rất khó đối với cô.
Cố Thiên Khanh không muốn cô chọn giữa bản thân mình và người ba độc ác kia! Anh nhẹ nhàng lau nước mắt, nhìn cô kiên quyết nói:
_ Bảo bối, nếu như em thấy khó quá, vậy anh ra tay giúp em, như thế em sẽ không cảm thấy hối hận.

Em nghĩ đi, mẹ em vì em mà đánh đổi tính mạng, em bây giờ là sống luôn cuộc sống của mẹ mình.

Em muốn để người ba vô lương tâm đó hại cả em và mẹ em một lần nữa sao?
Nguyệt My Nhi suy nghĩ về câu nói của anh, thật sự rất có lí.


Cô lau nhanh những giọt nước mắt còn vương lại trên mặt, nhìn anh nói một cách đầy mạnh mẽ:
_ Đúng, mẹ vì em mà mất, em đang sống cho cả em và mẹ.

Em nên kiên cường, mạnh mẽ, không để cho người khác có cơ hội làm hại mẹ em thêm một lần nào nữa!
_ Giỏi lắm, vợ của Cố Thiên Khanh anh, không được nhịn bất kì ai!
...
Vực lại tinh thần, Nguyệt My Nhi lau đầu vào đống công việc còn dang dở.

Cố Thiên Khanh cũng chẳng cho cô đến TK làm việc, bao nhiêu công việc đều được Miên Miên đem đến.
Cả Cố gia bây giờ bận bịu không xuể, ai cũng có công việc riêng của mình.

Sắp tới là đến ngày sinh thần của Cố Quân, cho dù ông cấm Cố Nhược, Trần Nhậm và Cố Thiên Bắc thì ngày trọng đại này cũng phải đặt cách cho họ vào.
Cố Thiên Khanh và Nguyệt My Nhi đang cùng nhau làm việc trong thư phòng.
Tinh.
Mail của Cố Thiên Khanh được gửi đến một kế hoạch, lại là chuyện chém giết Nguyệt My Nhi và cả Cố Quân.
Mấy ngày nay anh nào dám cho cô ra ngoài, đến sân vườn cũng ít khi lui tới.

Chắc có lẽ, họ sẽ không bỏ qua ngày "vui" thế này!.


Đọc truyện chữ Full