DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chồng Ngốc Độc Sủng Mình Em
Chương 29: 29: Anh Nói Láo


Hai vợ chồng đang ăn sáng vui vẻ, bên ngoài lại bị hai người kia đến phá đám.

Tâm trạng tốt lên một chút lại bị phá hủy, vạch đen trên mặt anh càng khiến sát khí lan tỏa khắp căn phòng.
Quản gia và phó quản gia nhìn nhau rồi cúi đầu, chuẩn bị xem kịch hay của những người thích gây chuyện kia! Từ khi cậu chủ của họ bình thường trở lại, khí thế càng lúc càng giống với Cố Quân.
Vậy mà có một số người vẫn không biết đường lui, cứ thích đâm đầu vào chỗ chết.

Có lẽ, họ nghĩ mình sống quá lâu, muốn tìm chút cảm giác được chết đây mà!
Lời nói thất thanh chẳng xem ai ra gì của Cố Thiên Bắc, khiến anh tức giận đến nổi cả gân xanh.
_ Nguyệt My Nhi, chị không xem Hân Nhi là em gái thì thôi đi! Tại sao lại kêu người đuổi cô ấy về chứ? Cô ấy đến thăm chị, chị lại không nhận, lại xem thường người khác như vậy sao?
_ Thiên Bắc, anh đừng nói nữa! Ba vừa mất, em hiểu cảm giác của chị ấy mà! Dù sao em cũng quen rồi, chúng ta đi thôi!
_ Sao lại bỏ qua dễ dàng cho chị ta được chứ? Anh không tin chuyện này mà ông cũng muốn bênh vực chị ta.
Nguyệt My Nhi xoa dịu cơn tức giận của anh, sau đó cùng anh hiên ngang đi ra phòng khách.

Nhàn nhã uống nước cam xem tin tức.
Vừa hay tin tức sáng lại là chuyện của Trần Đức, Trần Nhậm và Cố Nhược.
Sau khi Nguyệt Trấn qua đời, Cố Nhược và Trần Nhậm chẳng biết sao lại chịu thừa nhận chuyện mình làm! Mọi chuyện đều được lập ra từ khi anh lên bảy.
Khi đó họ muốn gi ết chết cả nhà anh, sau đó toàn bộ tài sản của Cố gia sẽ thuộc về Cố Thiên Bắc.

Nhưng ai mà ngờ, Cố Thiên Khanh lại may mắn thoát chết, nhưng ba mẹ anh lại không may qua đời.
Anh vẫn nhớ như in hình ảnh ba mẹ mình chết trong xe, nó đã trở thành nỗi ám ảnh cho anh suốt hai mươi mấy năm qua.

Ác mộng hằng đêm luôn khiến anh mất ngủ.
Nhưng đến khi anh ở cạnh cô, ác mộng đã không còn xuất hiện.


Chuyện này cũng chưa từng nói với ai, cô cũng chưa từng nghe đến!
Tai nạn xe ngoài vùng ngoại ô, nơi vắng người nhưng lại xảy ra tại nạn kinh hoàng.

Năm đó, chuyện tai nạn này cũng đã gây trấn động cả nước.

Cố Quân vì mất con trai và cả con dâu mà đổ bệnh.

Cứ ngỡ ông đã không qua khỏi, nhưng ông vì nghĩ đến Cố Thiên Khanh mà không cho phép bản thân phải gục ngã.
Hơn hai mươi năm, cuối cùng hung thủ cũng đã lộ diện, đền tội cho những chuyện mình đã làm!
...
Cố Thiên Bắc càng nghe chuyện tin tức trên tivi, càng chẳng kiềm chế được cơn tức giận của mình, lao nhanh đến đấm mạnh cho anh một phát, lớn tiếng quát:
_ Cố Thiên Khanh, tất cả là do anh, do anh đã đẩy ba mẹ tôi vào tù, do anh mà ông nội tôi phải chịu cảnh tử hình.

Tất cả là do anh.
Mọi chuyện nằm ngoài dự đoán của họ, Nguyệt My Nhi đỡ lấy Cố Thiên Khanh, ánh mắt sắc bén nhìn Cố Thiên Bắc như muốn chém chết anh ta ngay tức khắc.
_ Cố Thiên Bắc, tôi có thể kiện cậu vì tội cố ý gây thương tích và tội vu khống.

Cậu nên nhớ, họ Cố là do ông cho, thực chất cậu mang họ Trần.

Đừng nghĩ mình còn như trước kia, cậu bây giờ nên phấn đấu cho bản thân thì hơn.
Thấy mọi chuyện đã đi quá xa, Nguyệt Hân kéo tay Cố Thiên Bắc, nhẹ giọng khuyên ngăn hắn ta:
_ Thiên Bắc, chúng ta đi thôi, chị ta là FBI đấy, không đụng vào được đâu!
_ Thế thì sao chứ? FBI thì muốn làm gì thì làm sao? Anh không tin chị ta dám đâm đơn kiện đó!
_ Được, là cậu thách tôi.

Cậu chờ mà hầu tòa đi! Nhất định sẽ không làm cậu thất vọng.

Quản gia, tiễn khách.
Cố Thiên Bắc nhìn khí thế của Nguyệt My Nhi hiện giờ, chẳng biết sao hắn ta lại cảm thấy bất an.

Một người dám nói dám làm như Nguyệt My Nhi, hắn ta đã thấy bản thân không có bản lĩnh như cô.
Hắn ta thở dài, cúi đầu nhận lỗi, cầu xin sự tha thứ:
_ Chị dâu, tôi vừa rồi không kiềm chế được nên đã nói những lời không hay, mong chị bỏ qua.

Xin lỗi anh họ, đã lỡ tay đánh anh rồi!
Nguyệt My Nhi và Cố Thiên Khanh không ngờ đến hắn ta lại mở miệng xin lỗi.

Nhưng lời nói và gương mặt thành tâm của hắn đã nói lên tất cả.
Nguyệt Hân cũng không ngoại lệ, bất ngờ đến không thể lên tiếng, trong lòng đã nghĩ đến những ngày tháng sau này Cố Thiên Bắc sẽ quay đầu, không nghe lời cô ta nữa!
.......
Sau ngày hôm đó, Cố Thiên Bắc đâm đầu vào công việc, đã im hơi lặng tiếng với những thị phi bên ngoài.


Tu tâm dưỡng tánh, chí thú làm ăn lo cho Trần thị.
Nguyệt Hân lại ở bên ngoài cặp bồ, tìm mối lớn hơn để mà bám vào.

Triệu Mẫn vẫn đứng phía sau ủng hộ cô ta, còn liên lạc với các mối làm ăn trước kia của Nguyệt Trấn để hỏi han này kia!
Nguyệt My Nhi cũng đã làm quen với Nguyệt thị, cô cũng đã yêu cầu đổi tên Tập đoàn thành Nguyệt Hạ thị.
...
Hôm nay, Cố Thiên Bắc đi bàn công việc ở nhà hàng gần Trần thị.

Vừa đi ngang qua khách sạn bên cạnh, hắn bắt gặp Nguyệt Hân cùng người đàn ông khác đi vào trong.
Chẳng tin chuyện này là sự thật, hắn liền xuống xe chạy vội theo.

Vào đến nơi thì cô ta đã cùng tình nhân vào thang máy và lên tầng.
Cố Thiên Bắc nhanh chân đi đến quầy lễ tân, chỉ tay theo hướng thang máy, hỏi:
_ Hai người vừa rồi là lên tầng mấy vậy?
_ Thành thật xin lỗi, những chuyện cá nhân này chúng tôi không thể tiếc lộ.
Lễ tân nhẹ nhàng đáp lại, nụ cười công nghiệp càng khiến hắn ta tức điên người, vội nói ra thân phận của mình!
_ Tôi là chồng sắp cưới của cô gái lúc nãy, cô ta đang ngoại tình, các người muốn dung túng cho họ sao?
_ Xin lỗi, thật ngại quá, nếu anh nói sớm thì đã không mất thời gian.

Hai người kia lên tầng mười hai, phòng ba lẻ ba.

Xin mời!
Lễ tân cầm thẻ phòng đưa cho Cố Thiên Bắc.

Người vừa đi, một cô gái khác đi đến hóng chuyện, ánh mắt sợ hãi Cố Thiên Bắc vẫn còn hiện rõ.
_ Chị Vy, người đàn ông đó nhìn sợ thật đó! Nhưng cũng rất đáng thương.

Vợ sắp cưới vào khách sạn cùng người khác, thật đáng trách người phụ nữ kia!
_ Thấy người mình yêu đi cùng người khác vào khách sạn, không tức giận mới là lạ.


Với lại, như thế cũng tốt, để anh ta thấy rõ bộ mặt thật của người bên cạnh mình!
...
Cố Thiên Bắc lên đến tầng mười hai, đứng trước cửa phòng ba lẻ ba, đưa thẻ phòng mở cửa.

Cửa vừa để lộ khe hở nhỏ, tiếng r ên rỉ bên trong đã truyền ra bên ngoài.
Cố Thiên Bắc nắm chặt tay nắm cửa, ánh mắt đỏ ngầu, tức giận đến nổi cả gân xanh.
Đạp tung cánh cửa, đi vào trong liền thấy hai người một nam một nữ đang quấn lấy nhau, phát ra những âm thanh khiến hắn cảm thấy khó chịu.
Nguyệt Hân và người tình của cô ta giật thót mình, vội ngồi dậy lấy quần áo mặc vào.

Cô ta nhìn Cố Thiên Bắc giải thích:
_ Thiên Bắc, mọi chuyện không như anh nghĩ đâu! Là anh ta dụ dỗ em vào đây, nếu không sẽ không để em được sống yên ổn.

Anh tin em đi, mọi chuyện đều là sự thật.
_ Sự thật? Nè, Nguyệt Hân, rõ ràng là hai mẹ con cô muốn ba tôi rút dự án khỏi Nguyệt Hạ thị nên mới đồng ý lên giường với tôi.

Bây giờ lại đổ hết tội lỗi lên đầu tôi là sao?
_ Anh nói láo.

Tôi nhờ vả anh khi nào? Tôi đồng ý lên giường với anh khi nào? Anh nói láo! Thiên Bắc, anh đừng tin lời anh ta mà!
Nguyệt Hân nắm lấy bàn tay nổi đầy gân xanh của Cố Thiên Bắc, ra sức giải thích và đổ lỗi cho nhân tình.
Cố Thiên Bắc cũng chẳng ngu ngốc mà không biết sai đúng là như thế nào! Hắn hất mạnh tay cô ta ra, chỉ để lại một câu rồi lạnh lùng rời đi!
_ Cô đợi mà nhận tin hủy hôn từ tôi đi! Chuyện "tốt" của cô, tôi sẽ không giữ trong lòng đâu!


Đọc truyện chữ Full