DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mang Thai Với Cha Của Vai Ác
Chương 65

Editor: Minh An

Beta: Cún

Trong lúc nhất thời, không khí trong phòng bếp có chút xấu hổ.

Lort nhìn Cố Yến Khanh đen mặt, biết là đối phương hiểu nhầm ý của mình, vội giải thích: "Xin lỗi, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ đơn thuần khen ngợi Kiều tiểu thư mà thôi. Tôi không có bất cứ ý nghĩ vượt quá giới hạn nào, mong Cố tiên sinh không để ý."

Đúng là ấn tượng ban đầu của Lort đối với Kiều Vãn Tình rất tốt. Anh cảm thấy Kiều Vãn Tình chính là người khá hợp với gu của mình, vì vậy anh mới để ý Kiều Vãn Tình. Nhưng sau khi biết Kiều Vãn Tình đã có bạn trai, lại có con lớn đến vậy rồi thì anh cũng dẹp ý nghĩ này đi.

Lort vẫn chưa mất liêm sỉ đến nỗi thật sự đi tán tỉnh Kiều Vãn Tình.

Huống hồ công ty của Lort cùng công ty của Cố Yến Khanh đang có dự án hợp tác cùng nhau. Nếu mà anh có ý đồ xấu với Kiều Vãn Tình thì chắc chắn dự án này sẽ bị hủy bỏ. Vì thế anh chỉ dám thầm thưởng thức Kiều Vãn Tình mà thôi.

Trong lòng Cố Yến Khanh đã chửi bới, lấy dao đâm Lort một trăm lần. Nhưng ngoài mặt anh vẫn tỏ ra bình tĩnh: "Không sao, dù cho anh thật sự có ý nghĩ gì khác đi nữa thì cũng chỉ có thể nghĩ trong lòng mà thôi."

Lort: "......"

Phòng bếp nhà Kiều Vãn Tình không lớn, bốn người lớn đều đứng chỗ này trông có vẻ khá chật. Bà nội Kiều nhóm lửa lên rồi nói: "Bà ra ngoài trước. Bếp bà nhóm xong rồi, đặt luôn nồi lên là được."

"Vâng." Kiều Vãn Tình gật gật đầu, đúng là bầu không khí này quá...... Nói như nào nhỉ? À, là loại không khí mà cô muốn chạy ngay ra ngoài ấy.

May là Lort cũng hiểu chuyện, đi theo phía sau bà nội Kiều, nói: "Cháu đi ra ngoài cùng bà."

Lúc này, trong phòng bếp chỉ còn ba người. Khẩu Khẩu không biết giữa mấy người lớn vừa xảy ra chuyện gì, đi đến trước mặt Kiều Vãn Tình, duỗi tay kéo kéo áo cô, nói: "Ma ma, dê...... dê ~"

Khẩu Khẩu không biết gọi con dế như nào nên chỉ nói dê dê dê dê.

"Là dế."

Kiều Vãn Tình sửa cho cậu, sau đó mở nắp chậu ra cho Khẩu Khẩu xem. Bên trong là những con dế to bằng ngón cái. Ánh đèn chiếu lên chúng làm chúng lấp la lấp lánh.

"Dê dê dê, đẹp đẹp ~"

Khẩu Khẩu nhìn cả nồi dế vô cùng vui. Lá gan của cậu lớn hơn lá gan của Lục Vân Phỉ rất nhiều. Cậu nhìn những con dế trong chậu rồi duỗi tay định bắt. Kiều Vãn Tình nhìn động tác đó của Khẩu Khẩu là đoán ngay được ý đồ của cậu. Thằng nhóc này định thò tay vào lấy rồi cho vào miệng ăn đây!

Nhưng không ăn được đâu. Con này vừa bò từ trong đất ra, đầy giun với các vi khuẩn bẩn trong đó!

Vì thế cô gạt tay Khẩu Khẩu ra, lừa cậu nhóc: "Dế chưa được xào sẽ cắn người, không chơi được đâu con!"

Thật ra thì sau khi được sơ chế, mấy con dế này cũng chết hết rồi.

"Khẩu Khẩu, Khẩu Khẩu muốn, muốn chơi ~" Khẩu Khẩu làm nũng nói.

Lúc mà trẻ con muốn chơi cái gì thì rất khó để ngăn chúng lại. Kiều Vãn Tình định đưa cho Khẩu Khẩu một con rồi bảo Cố Yến Khanh để ý cậu nhưng đột nhiên Cố Yến Khanh cúi đầu nói: "Tay của ba ba bị chảy máu rất đau. Khẩu Khẩu ngoan, không chơi được đâu!"

Khẩu Khẩu nhìn cái tay bị cuốn băng gạc của ba ba mình do dự một hồi rồi buồn bã không định chơi nữa.

Nhưng rất nhanh cậu tìm được trò mới để chơi. Khẩu Khẩu nhìn thấy dưới nền có quả dưa hấu bà nội Kiều mới hái được. Vì thế cậu chạy qua đó, đá quả dưa lăn qua lăn lại vô cùng hăng say.

Kiều Vãn Tình đi vài bước tới bên cạnh Cố Yến Khanh, nhỏ giọng hỏi: "Anh giận rồi hả?"

Cố tổng lạnh lùng hừ một cái, thể hiện sự khó chịu của mình, không hé răng nói nửa lời với cô.

Cũng kinh gớm nhỉ? Kiều Vãn Tình thầm nói trong lòng, sau đó vươn ngón út của mình ra ngoắc lấy ngón tay Cố Yến Khanh, nói: "Nốt hôm nay thôi, còn đâu từ sau cũng có liên lạc gì với nhau nữa đâu? Hơn nữa Lort cũng không có ý gì với em. Thế nên Cố tổng à, anh đừng nóng à nha!"

Nói rồi Kiều Vãn Tình lại nhón chân lên, hôn anh một cái, nói: "Được không nào?"

"......"

Đương nhiên là Cố Yến Khanh cũng chẳng giận gì cô. Chỉ là anh tức giận vì Lort quá trắng trợn và táo bạo, dám nói vậy với vợ tương lai của anh. Hơn nữa theo như sự quan sát của anh thì hình như Lục Vân Phỉ cũng có ý gì đó với Lort. Nếu mà Lục Vân Phỉ biết được ý đồ của thằng Lort đó thì con bé sẽ rất đau lòng.

Vì vậy anh mới càng chướng mắt thằng này.

Mặc dù anh biết những thứ như tình cảm không thể cưỡng cầu nhưng anh cũng không quá vui vẻ gì khi có thằng lăng nhăng có ý đồ tán tỉnh vợ mình lại còn dây dưa không rõ với em mình.

Kiều Vãn Tình chạy qua an ủi Cố Yến Khanh một chút rồi xoay người đi làm dế xào. Đầu tiên thì cô cho dế vào trong chảo, sau đó đổ dầu vào, cho ớt, hạt tiêu cùng hành tây vào phi cho thơm. Xào một lúc thì nhấc nồi ra, rắc thêm rau thơm cùng gia vị vào là ăn được rồi!

Món này ăn rất ngon, cho vào miệng nhai vừa giòn vừa hơi cay cay, lại còn giàu dinh dưỡng nữa.

Lort rất dũng cảm, không sợ mấy chú dế nhỏ này. Vì thế anh chàng vô cùng dứt khoát gắp mấy con lên cho vào trong miệng ăn. Sau đó Lort giơ ngón tay cái lên, nói: "Wow, ngon thật đó!"

Khẩu Khẩu còn nhỏ chưa biết sợ, Cố Yến Khanh cũng cho cậu ăn dế. Khẩu Khẩu ăn thấy ngon, cũng cười tủm tỉm nói: "Thật, ăn ngon ~"

Còn Lục Vân Phỉ thì ngồi im một bên nhìn mọi người ăn. Nhìn đĩa dế đen sì sì trên bàn kia, cô nàng không dám động đũa. Dù cho tất cả mọi người đều khen ngon cô cũng không dám ăn thử miếng nào.

Lort bỏ đầu cùng chân của dế ra, sau đó đưa cho Lục Vân Phỉ nói: "Em ăn thử một chút, ngon cực kỳ luôn, phải nói là mỹ vị của nhân gian đó!"

Lục Vân Phỉ do dự.

Lort giơ cao con dế lên, cổ vũ cô: "Đừng sợ, ăn rất ngon, nó không làm gì em đâu!"

Lục Vân Phỉ vô cùng miễn cưỡng nhận lấy, dưới ánh mắt chờ mong của Lort, cô đang định cho vào trong miệng thì Cố Yến Khanh lại cầm con dế đi. Anh nói: "Không muốn ăn thì đừng tự làm khó mình."

"Không đâu ạ," Lục Vân Phỉ như thở phào nhẹ nhõm, nói, "Nếu mà em không thấy quá trinh bắt nó thì nói không chừng em cũng sẽ ăn đó!"

Chủ yếu là lúc mấy con này còn sống, nó có cả một đống chân. Sau đó nó bò bò lên cây như mấy con sâu vậy. Lục Vân Phỉ nhìn cảnh đó ấn tượng sâu sắc giờ đã bị dọa sợ rồi. Dù cho hiện tại cô nàng biết món này ăn rất ngon cũng không dám động đũa nữa.

Không hiểu sao Kiều Vãn Tình cảm thấy không khí giữa ba người bọn họ có gì đó là lạ. Nhưng cô ngồi yên ăn phần của mình, không xen vào chuyện giữa mấy người họ.

Ăn dế xong thì Lục Vân Phỉ cùng Lort chào tạm biệt mấy người Kiều Vãn Tình về khách sạn ở. Lúc tới thì Phùng Kỳ chở bọn họ đi chứ hai người cũng không lái xe. Vì thế Cố Yến Khanh bảo Trần Phong tới đây đón bọn họ.

Lúc tiễn hai người đi về, hình như Cố Yến Khanh còn nói gì đó với Lục Vân Phỉ làm cô nàng cười cười rồi đánh anh một cái. Sau đó Lục Vân Phỉ mới tạm biệt Kiều Vãn Tình cùng Khẩu Khẩu: "Bọn em đi đây! Tạm biệt chị dâu cùng bạn nhỏ Khẩu Khẩu nha!"

Lúc này đã 10 giờ rồi, Khẩu Khẩu sinh hoạt lành mạnh dậy sớm ngủ sớm mắt đã dính chặt vào nhau rồi. Cậu nhóc đang lơ mơ nằm yên trong lòng mẹ như sắp ngủ. Nghe được cô họ chào mình, cậu mới cố gắng mở mắt ra, dùng tay nhỏ quơ quơ, giọng nói mềm mại vang lên: "Chào, tạm biệt!"

Lục Vân Phỉ không nhịn được hôn hôn gương mặt nhỏ của cậu.

Chờ sau khi Lort cùng Lục Vân Phỉ lên xe rời đi, Kiều Vãn Tình mới bế Khẩu Khẩu vào trong phòng cho cậu nhóc ngủ, còn Cố Yến Khanh thì đi tắm rửa trước.

Ở dưới này cũng không quá chú trọng mấy vấn đề riêng tư cho lắm, vì thế nhà Kiều Vãn Tình chỉ có một cái toilet cả nhà cùng dùng chung. Nhưng đều là người một nhà nên cũng không có vấn đề gì, cùng lắm cũng chỉ là lúc tắm phải xếp hàng chờ nhau mà thôi.

Vì sợ miệng vết thương của Cố Yến Khanh bị dính nước nên Kiều Vãn Tình lấy màng bọc thực phẩm ra bọc tay cho anh trước, như vậy thì vết thương sẽ không bị dính nước nữa!

Sau khi Kiều Vãn Tình ru Khẩu Khẩu ngủ xong thì cô dọn chỗ chăn màn bị Khẩu Khẩu đạp tung ra một chút. Khi ngủ, bạn nhỏ Khẩu Khẩu rất là không ngoan. Nhất là mùa hè, ít chăn chiếu nên cậu càng có nhiều đất để "xưng bá".

Thỉnh thoảng Kiều Vãn Tình dậy lúc nửa đêm sẽ thấy thằng nhóc thối đó lăn vào trong góc giường không biết từ bao giờ. Chân nhỏ của cậu nhóc thì đạp vào tường, đôi bàn tay nhỏ nắm chặt theo thói quen, cả người thì co rúm lại trông đến là đáng thương. Nhìn cảnh đó, Kiều Vãn Tình vừa thấy thương vừa thấy buồn cười.

Hơn nữa thằng nhóc thối này rất thích mang đồ chơi lên trên giường nghịch nên giường lại càng bừa bộn hơn.

Cô vừa dọn giường xong thì Cố Yến Khanh cũng tắm xong đi ra ngoài. Lúc Kiều Vãn Tình đi ra lại vô cùng trùng hợp đụng phải Cố Yến Khanh đang mặc một cái quần đùi màu đen phía dưới cùng một cái áo sơ mi màu trắng phía trên. Nhưng anh mặc áo sơ mi chẳng hẳn hoi gì cả, không đóng một cúc nào làm lộ hết cả cảnh xuân.

Ô, người này có cả cơ bụng cơ hả?

Đây là phản ứng đầu tiên của Kiều Vãn Tình khi nhìn thấy cảnh này. Sau khi nhìn chán rồi mặt cô mới bắt đầu đỏ lên. Phải công nhận là bộ dạng này của Cố Yến Khanh gợi cảm thật. Cô nói: "Sao anh không đóng cúc?"

Cố Yến Khanh làm như lẽ đương nhiên quơ quơ cái tay bị thương: "Tay anh không tiện."

"...... Anh không có áo ngủ à?"

Đang êm đang đẹp có áo ngủ không mặc lại thích chơi trội mặc áo sơ mi! Người này nhất định là đang có ý đồ gì đen tối đây!

"Lúc sáng anh vừa bỏ ra giặt, nhưng giờ chẳng thấy đâu hết." Cố Yến Khanh mặt không đỏ mắt không chớp, bình tĩnh như đang nói một sự thật hiển nhiên.

Kiều Vãn Tình: "......"

"Dù sao đến lúc ngủ cũng phải cởi ra mà, cũng có sao đâu em! Em mau đi tắm đi!" Cố Yến Khanh nhường phòng tắm cho cô.

Anh nói như vậy rồi thì Kiều Vãn Tình cũng không còn gì để nói. Cô cầm quần áo ngủ của mình đi vào trong phòng tắm. Vì vậy cô không thấy được kẻ gian mang ý xấu Cố Yến Khanh kia không về phòng của mình mà lại vào phòng cô.

Sau khi tắm rửa xong thì Kiều Vãn Tình bỏ quần áo bẩn vào trong máy giặt. Bà nội Kiều là người ở thế hệ trước, thích giặt tay, vì vậy quần áo của bà đều do bà một tay giặt lấy. Với cả Khẩu Khẩu còn nhỏ, bà nội Kiều cùng Kiều Vãn Tình đều sợ máy giặt có nhiều vi khuẩn nên chỉ có quần áo ngoài của cô cùng Cố Yến Khanh được giặt máy giặt.

Cô bỏ quần áo bẩn của mình cùng Cố Yến Khanh vào trong máy giặt, sau đó lấy quần áo của Khẩu Khẩu, đồ lót của mình cùng quần l.ót của Cố Yến Khanh giặt sạch sau đó mang ra ngoài phơi. Phơi xong thì cô về phòng của mình. Lúc này, Kiều Vãn Tình mới thấy Cố Yến Khanh không tự giác về phòng mình mà lại qua phòng cô nhìn đồ trên bàn của cô.

Đó là hộp bánh ngọt nhỏ mà Lort tặng cho Kiều Vãn Tình. Lúc trưa Khẩu Khẩu một hai đòi mở ra nghịch nên Kiều Vãn Tình đành phải để tạm lên đó, sau đó thì cô cũng quên béng luôn!

Hình như bánh ngọt kia là bánh mà Lort mang từ quê hương mình tới. Bởi lẽ trên đó toàn chữ tiếng Anh. Kiều Vãn Tình đọc chẳng hiểu cái gì hết. Nhưng mà nhìn bề ngoài nó trông vô cùng đẹp đẽ, chắc hẳn là giá cũng không rẻ.

Vốn dĩ lúc cô nhận bánh từ Lort cô cũng chẳng thấy như nào. Nhưng hiện tại thấy Cố tổng nhìn chăm chú như vậy, không hiểu sao cô lại chột dạ, hơi hơi ấp úng nói: "Anh muốn ăn bánh à mà sao cứ nhìn chằm chằm thế?"

—— Cố tổng ngây người đứng trong phòng Kiều Vãn Tình cả nửa ngày cuối cùng mới chờ được cô ra ngoài. Nghe thấy động tĩnh từ bên ngoài, biết Kiều Vãn Tình sắp về phòng nên anh mới làm bộ bày ra bộ mặt thúi hoắc đứng nhìn hộp bánh ngọt nhỏ. Nhưng nghe Kiều Vãn Tình nói vậy, suýt nữa anh không trụ nổi được tư thế của mình nữa.

"......" Cố Yến Khanh trầm mặc một giây, sau đó nói, "Không, anh định vứt nó đi."

Đây đúng là một bình giấm chua rồi nha! Kiều Vãn Tình bất đắc dĩ đi qua, cầm hộp bánh ngọt lên định cất vào trong tủ để Cố Yến Khanh không nhìn thấy cho anh đỡ khó chịu —— Thật ra là cô sợ anh vứt bánh đi thật. Nhìn qua thì bánh này ăn khá là ngon, vứt đi thì rất đáng tiếc nha!

Cô vừa mới cất hộp bánh đi, chưa kịp thu tay về thì nhiệt độ ấm áp của cơ thể Cố Yến Khanh truyền tới từ phía sau lưng cô. Bây giờ đang là mùa hè nên quần áo Kiều Vãn Tình mặc cũng khá mỏng. Vì thế cô cảm nhận được vô cùng rõ ràng nhiệt độ nóng bỏng từ cơ thể của đối phương truyền đến. Hơn nữa, có lẽ do Cố Yến Khanh đang không đóng cúc áo nên cô còn có thể cảm nhận được hình dáng của từng bắp thịt trên người anh.

Cả người Kiều Vãn Tình cứng đờ.

"Bảo bối," Cố Yến Khanh nhẹ nhàng hôn hôn gương mặt cô, bàn tay anh cũng không hề ngoan ngoãn luồn xuống phía dưới thăm dò, ý đồ đen tối vô cùng rõ ràng, "Trái tim anh đang bị thương, mà nó bị thương là do em. Vì vậy em cần phải bồi thường."

"...... Anh muốn bồi thường như nào?"

"Đương nhiên là......" Cố Yến Khanh hôn môi cô, không nói hết câu tiếp theo.

"Khẩu Khẩu......" Quần áo của Kiều Vãn Tình rộng thùng thình, vì thế Cố Yến Khanh cho tay vào vô cùng dễ dàng. Anh vuốt v.e bụng cô một lát sau đó chuyển dần tay lên trên. Kiều Vãn Tình đang ý lo.ạn tình m.ê chợt nhớ tới Khẩu Khẩu nên giữ tay anh lại.

"Đừng sợ, anh vừa thử rồi, thằng nhóc không tỉnh được đâu!"

"......"

Kiều Vãn Tình còn muốn nói gì đó nhưng kẻ địch đã vô cùng quyết đoán công phá cửa thành, không cho cô bất cứ cơ hội phản kháng nào. Cơ thể của Kiều Vãn Tình khá là mẫn cảm nên ngay lập tức cô mềm nhũn trong lòng Cố Yến Khanh, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.

Hai người lớn đang vui vẻ làm chuyện xấu. Nhưng để phòng ngừa Khẩu Khẩu nhìn thấy những hình ảnh giới hạn độ tuổi thì hai người chỉnh nhiệt độ điều hòa thấp xuống, đắp chăn mỏng cho Khẩu Khẩu sau đó cùng dắt tay nhau chui vào trong chăn.

Vì tay người nào đó đang bị thương, không tiện hoạt động nên Kiều Vãn Tình đỏ mặt tự c.ởi quần áo của mình, lại còn giúp ai đó......

Nương theo ánh đèn ngủ mờ mờ trong phòng, Kiều Vãn Tình nhìn thấy bản mặt xấu xa đang cười như không cười của Cố Yến Khanh. Cô cảm thấy ngượng chín mặt, có lẽ đến cả đầu ngón tay cô cũng đỏ theo rồi.

Cô cảm thấy có lẽ mình là cô vợ nhỏ mạnh bạo nhất trong các tiểu thuyết về tổng tài bá đạo cô từng đọc rồi nha.

Nhưng mà lúc này trong đầu cô cũng không nghĩ được linh tinh cái gì nữa. Mà kể ra cũng lạ, cô xem tiểu thuyết máu chó linh tinh các thứ cũng không phải là ít, cô còn cho rằng làm chuyện này rất thoải mái cơ. Dù sao thì đây cũng chẳng phải lần đầu của cơ thể này. Nhưng sự thật chứng minh là cô quá ngây thơ rồi, nó vẫn đau, đau đến nỗi cô hận không thể một chân đá văng người đang đè trên người mình ra. Làm cái này một lúc lâu cô mới thấy thoải mái.

Người phía trên nhiệt tình cày cấy hôn môi cô, làm cô trải nghiệm cảm giác sung sướng mà cô chưa từng trải qua bao giờ.

Có lẽ là do vừa vận động mạnh vừa phải để ý Khẩu Khẩu đang nằm ngủ bên cạnh nên sau khi vận động xong, đầu óc Kiều Vãn Tình vô cùng mệt mỏi. Sau khi Cố Yến Khanh làm xong, cô mệt đến nỗi không muốn bò xuống giường tới phòng tắm tắm qua nữa.

May là kẻ xấu Cố Yến Khanh kia cũng còn chút lương tâm bưng chậu nước vào lau người cho cô. Dưới ánh mắt chăm chú của đối phương, tuy rằng Kiều Vãn Tình vẫn còn cảm thấy hơi thẹn thùng, nhưng cô cũng lười không muốn thẹn nữa, nhắm mắt vào ngủ.

Cố Yến Khanh lau người cho Kiều Vãn Tình xong thì bưng nước ra ngoài đổ, sau đó cũng tắm qua qua một chút. Xong việc anh mới leo lên trên giường, nhìn một lớn một nhỏ nằm cạnh mình thì vui vẻ. Rồi anh lấy chăn ra đắp cho mình cùng Kiều Vãn Tình, ôm cô ngủ.

Cứ bình bình yên yên như này đúng là làm người ta cảm thấy hạnh phúc!

......

Kiều Vãn Tình ngủ cũng không quá ngon. Giấc mơ của cô cứ thay đổi liên tục, lúc là ở thế giới hiện thực của cô, lúc lại ở thế giới này, liên tục thay đổi, đan xen vào nhau.

Cuối cùng cô cảm nhận được cái gì ướt ướt ấm ấm li.ếm trên mặt mình như được Husky liế.m vậy. Kiều Vãn Tình đang mơ ngủ nghĩ tới chú Husky Bánh Ngọt ngày trước mình nuôi ở thế giới thực. Cô bị Bánh Ngọt kia liế.m đến phát cáu. Kiều Vãn Tình nhấc tay lên xoa xoa cái đầu của chú cún đang làm loạn kia, lẩm bẩm nói: "Bánh Ngọt, đừng làm loạn."

Ơ có gì đó là lạ? Cảm giác mềm mại này không phải là Bánh Ngọt. Kiều Vãn Tình đang mơ mơ màng màng nhận ra điều đó mở bừng mắt ra, nhìn thấy Cố tổng đang đen mặt nhìn mình.

Còn gì đau hơn việc vừa mây mưa gió bão với người thương, tỉnh lại lại nghe thấy người thương của mình gọi tên kẻ khác?

"Em...... Bánh Ngọt là chú Husky ngày trước nhà em nuôi."

Cố tổng: "......"

Sáng sớm chưa kịp tỉnh ngủ đã bị coi thành Husky, Cố tổng càng đau lòng hơn.

Kiều Vãn Tình thấy trời bên ngoài đã tờ mờ sáng, chắc bây giờ là năm giờ rồi. Hôm qua hai người vận động đêm khuya đến hơn hai giờ mới ngủ. Cũng chẳng hiểu sức Cố Yến Khanh lấy đâu mà nhiều đến vậy, mãi mà không xong.

Cô thấy cái thân nát này hình như không còn là của mình nữa rồi, đau đau lại nhức nhức. Nhưng trong lòng cô lại vô cùng vui vẻ, cả người chìm trong bong bóng màu hồng.

Nhưng ngọt ngào, hồng hào đến đâu thì cũng không thắng nổi được cơn buồn ngủ. Hai mí mắt Kiều Vãn Tình dính chặt vào nhau. Cô cảm thấy mình có thể ngủ thêm vài ngày nữa. Cô nói: "Ngủ tiếp đi."

Hình như Cố Yến Khanh không định ngủ tiếp. Anh hôn hôn mặt cô, lẩm bẩm: "Em ngủ phần em."

Kiều Vãn Tình định bảo anh hôn vậy sao em ngủ được, nhưng mà cô nghĩ anh hôn vậy thì mình vẫn ngủ được thôi nên định mặc kệ. Ai ngờ......

"Không được." Bàn tay Kiều Vãn Tình cho vào trong chăn ngăn động tác của Cố Yến Khanh lại, "Khẩu Khẩu sắp tỉnh rồi."

"Vẫn còn sớm, anh làm nhanh là được."

"......" Tại sao kẻ đầu sỏ, kẻ hoạt động nhiều nhất lại dồi dào sức lực đến vậy? Còn người chỉ nằm im hưởng thụ như cô lại mệt nhừ người, chỉ muốn nằm liệt trên giường?

Cố tổng làm một đống công tác chuẩn bị, đang định thực hiện thì Khẩu Khẩu nằm bên cạnh từ từ tỉnh lại. Cậu nhóc thức, việc đầu tiên cậu làm theo thói quen là mềm mại gọi: "Ma ma ~"

Hai người ngay lập tức cứng đờ.

Vì là tự thức dậy nên Khẩu Khẩu tỉnh rất nhanh. Cậu mở to mắt ra, thấy ba ba cùng ma ma mình nằm trong cùng một cái chăn thì vô cùng vui sướng kêu lên: "Ba ba!"

Từ trước đến giờ cậu còn chưa được ngủ cùng ba ba và ma ma đó!

"Ừ, bảo bối."

Giọng nói của Cố Yến Khanh khàn khàn, trầm thấp như đang kìm nén một cái gì đó. Phải nói là lúc này anh rất muốn đá tung thằng nhóc thúi kia ra khỏi giường rồi đánh vài cái vào mông nó!

Phá hỏng chuyện tốt của anh hai lần rồi đó!

Khẩu Khẩu không biết mình đang làm phiền ba mẹ nên bò lóc cóc từ giường dậy, bò tới chỗ Kiều Vãn Tình định chui vào nằm giữa hai người.

Vì Kiều Vãn Tình vừa trải qua mấy thứ hoạt động giới hạn độ tuổi nên trên người cô vô cùng đau nhức mệt mỏi. Thêm vào đó Khẩu Khẩu lại bò đè lên người cô làm cô đau đến chảy nư.ớc mắt. Thằng nhóc thúi kia còn cố ý kéo chăn trên người hai người bọn họ ra: "Ngủ, Khẩu Khẩu ngủ ~"

Khẩu Khẩu muốn chui vào nằm ngủ giữa hai người. Cũng may là hai người sợ Khẩu Khẩu tỉnh giữa chừng nên mặc quần áo vô cùng chỉnh tề. Cố Yến Khanh đen mặt vạch chăn ra cho thằng nhóc thúi chuyên phá hỏng chuyện tốt của anh chui vào giữa anh cùng Kiều Vãn Tình.

Cho thằng nhóc thúi kia chui vào xong thì anh trở mình nằm ngửa, dỗi không thèm nhìn mặt Khẩu Khẩu nữa.

Thế nên mới nói, không nên đẻ mấy thằng nhóc này quá sớm. Nếu không chắc chắn nó sẽ trở thành một bóng đèn to 100W sáng trưng trên giường của ba mẹ.

Khẩu Khẩu còn chưa biết nhìn mặt mà đoán tình hình. Cậu nhóc nằm giữa ba mẹ thì vô cùng vui vẻ, chân nhỏ giơ lên trời, cười "Ha ha ha" không ngừng.

Kiều Vãn Tình không định quan tâm hai người nằm cạnh mình. Cơn buồn ngủ của cô lại nổi lên, cô định ngủ tiếp một lúc. Nhưng Khẩu Khẩu nằm cạnh thì đá chăn không ngừng như lợn con vậy!

Cậu nhóc ngủ đủ giấc nên giờ vô cùng tỉnh táo. Chơi chăn một lúc thấy chán thì xoay người lăn vào trong lòng ngực mẹ mình, dùng chân nhỏ đá ba ba.

"Khẩu Khẩu đừng nghịch." Kiều Vãn Tình duỗi tay ôm đầu nhỏ của cậu, bất đắc dĩ nói.

Tiểu ma vương Khẩu Khẩu mặc kệ không quan tâm, vui vẻ nói: "Đá, đá ba ba."

Bị đá, ba ba của Khẩu Khẩu không vui, bắt lấy chân nhỏ của cậu, làm bộ đánh hai cái. Khẩu Khẩu thấy ba ba chơi với mình thì vô cùng vui vẻ, giơ cao chân lên đá vào mặt Cố Yến Khanh.

Cố Yến Khanh bị Khẩu Khẩu làm phiền vừa tức giận vừa buồn cười. Anh bắt lấy cái chân nhỏ đang đá loạn của Khẩu Khẩu, nói: "Bảo bối, ngoan nào! Không được dùng chân đá người nha!"

"Nha?" Khẩu Khẩu không hiểu "đá người" là gì. Cậu đang chơi cùng ba ba mà? Vì thế Khẩu Khẩu dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn ba mình.

Cố Yến Khanh nói: "Không được đá vì chân nhỏ của Khẩu Khẩu rất thúi."

Nói rồi anh làm bộ ngửi ngửi chân Khẩu Khẩu, nhíu mày, ghét bỏ nói: "Đó, thúi muốn chết!"

Khẩu Khẩu vẫn luôn rất tự luyến. Cậu nhóc cảm thấy mình rất đáng yêu, rất ngoan, rất thông minh. Dù sao thì cậu cũng là bạn nhỏ ngoan ngoãn, đáng yêu, thơm tho, đẹp trai nhất thế giới này! Vì vậy cậu không cho phép ba ba nói chân mình thúi!

Hơn nữa ngày nào mẹ cậu cũng bôi xà phòng thơm thơm vào chân cậu!

Cậu cầm chân nhỏ của mình, bắt chước Cố Yến Khanh đưa lên mũi ngửi ngửi một chút. Sau đó cậu vui vẻ kêu lên: "Thơm, thơm, Khẩu Khẩu rất, rất thơm!"

"......"

Con tự luyến thật!

Đọc truyện chữ Full