DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mang Thai Với Cha Của Vai Ác
Chương 110: Thư mời

Edit + Beta: Minh An

Cuối cùng Kiều Vãn Tình cũng tìm được một nơi lý tưởng cho văn phòng của mình, đó chính là tầng 16 của một tòa nhà cao tầng.

Vốn dĩ ban đầu, chỗ kia là phòng làm việc của một công ty nhỏ làm về phần mềm, có tất cả 48 người. Bởi vì nhà đầu tư của bọn họ đột nhiên rút vốn, mãi chưa tìm được “kim chủ” mới nên công ty mới không trả được tiền lương cho các nhân viên.

Bị dồn vào đường cùng, công ty chỉ có thể cho thuê lại nơi này, bởi lẽ công ty đã trả tiền đặt cọc cho bên công ty phòng ốc, chỉ có thể làm như này mới kiếm lại được chút tiền.

Tuy rằng chỗ này không phải là nơi nhộn nhịp nhất ở thành phố C, nhưng đi lại rất tiện. Hơn nữa đây cũng là một nơi vô cùng đẹp, có không khí rất tốt để làm việc, Kiều Vãn Tình nhìn qua một vòng rồi quyết định thuê lại nơi này. Cô sẽ trang trí, sửa chữa qua một chút, không lâu sau mọi người có thể dọn đến đây làm việc rồi.

Kiều Vãn Tình mời nhà thiết kế của công ty nội thất tới, sửa sang lại bên trong văn phòng, làm cho không khí làm việc thêm thoải mái hơn.

Vừa trang trí xong chưa thể vào làm ngay được, vì thế Kiều Vãn Tình định năm sau mới bắt đầu chuyển tới đây làm việc.

Rất nhanh đã đến mùa bán măng đông.

Tuy rằng năm nay, shop Giòn Trong Miệng không bán được nhiều măng đông như năm ngoái nhưng nhìn chung thì doanh thu cũng vô cùng tốt.

Hơn nữa năm trước, shop cũng đã để lại ấn tượng tốt cho khá nhiều khách hàng nên năm nay có rất nhiều khách quen quay lại mua hàng.

Tổng doanh thu còn cách mục tiêu 300 vạn của Đường Nguyệt Nguyệt rất gần.

Nhất định đến Tết là có thể đạt được.

Kiều Vãn Tình biết là lúc trước Đường Nguyệt Nguyệt lấy cớ shop thu được 300 vạn mới chịu kết hôn chỉ là một lý do để đẩy việc kết hôn lại thôi. Nhưng hiện tại thì điều này cũng chẳng phải là quá viển vông. Kiều Vãn Tình mang vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa hỏi Đường Nguyệt Nguyệt: “Đường tiểu thư, cậu còn nhớ lời hứa doanh thu của chúng ta đạt 300 vạn sẽ kết hôn lần trước không hả?”

“……” Đường Nguyệt Nguyệt im lặng một lúc. Lát sau cô mới thở dài, nói, “Thật ra không phải là tớ không muốn kết hôn, nhưng mẹ tớ không muốn tớ phải lấy chồng xa như vậy.”

“Hả?” Kiều Vãn Tình chưa từng nghe cô nàng nói đến việc này, hỏi Đường Nguyệt Nguyệt, “Tại sao lại thế?”

“Ba mẹ tớ chỉ có một mình tớ, họ muốn tớ kết hôn với người trong cùng thành phố. Nếu tớ lấy chồng quá xa, ba mẹ tớ muốn gặp tớ cũng khó. Ba mẹ tớ còn nói nếu kết hôn như vậy, mai sau gặp mặt nhau không biết lần nào chính là lần gặp mặt cuối cùng, nhỡ đâu ba mẹ tớ xảy ra chuyện đột xuất tớ cũng không thể về kịp. Vì thế tớ càng sợ hơn.”

“Bây giờ đường xá cũng thuận tiện mà, không đến mức như cậu nói đâu.” Mẹ nó chứ, sao cứ nói xui xẻo thế này nhỉ?

Ba mẹ chồng Kiều Vãn Tình cũng chỉ có một mình Cố Yến Khanh là con, bây giờ anh tới làm việc ở thành phố C, gần như là tới đây định cư, sống lâu dài luôn rồi. Nhưng Cố phu nhân cùng Cố Kính Chi chưa từng phản đối anh bao giờ, ngược lại hai người họ còn hết sức ủng hộ anh. Tuy rằng thỉnh thoảng Cố phu nhân cũng sẽ phàn nàn về vấn đề này, nhưng bà chưa từng thật sự muốn ép buộc anh vì chuyện đó.

Còn chuyện kết hôn. Vốn dĩ giữa biển người mênh mông, tìm được người hợp ý mình đã không phải chuyện dễ. Đã thế còn phải xem xét đến vấn đề người nhà đối phương, dòng họ, vân vân mây mây vấn đề. Nói chung là rất khó để tìm được một người hợp ý.

“Mẹ tớ bảo tớ kết hôn xa như vậy, bà không yên tâm.”

“Thế cậu mua một căn phòng ở đây, chờ sau khi ba mẹ cậu về hưu thì đón bọn họ tới đây sống, không được hả?”

Với doanh thu hiện tại của shop Giòn Trong Miệng, thu nhập của Đường Nguyệt Nguyệt cũng không phải là thấp. Vì thế cô nàng có thể dễ dàng mua được một căn phòng đẹp trên thành phố C.

“Tớ cũng định như vậy, nhưng mẹ tớ bảo bà còn người thân cùng bạn bè, người quen ở thành phố X, bà không muốn tới một thành phố xa lạ để sống. Tớ cũng chẳng còn cách nào khác.”

Cái này đúng là khó giải quyết thật.

Ý của ba mẹ Đường Nguyệt Nguyệt đã vô cùng rõ ràng. Họ muốn Đường Nguyệt Nguyệt và Kỳ Hình phải lựa chọn. Một là cả hai cùng đến thành phố X để sống, hai là chia tay nhau.

“Thế cậu định làm gì?”

“Tớ cũng không biết nữa.” Đường Nguyệt Nguyệt mệt mỏi nói, “Nếu chia tay thì tớ không nỡ, nhưng mà chắc chắn bây giờ tớ cùng anh ấy không thể đến thành phố X được!”

Chưa nói đến môi trường làm việc, mức lương của Kỳ Hình ở chỗ Cố Yến Khanh vô cùng hợp lý, năm nay Đường Nguyệt Nguyệt cũng ở đây làm việc, số tiền cô nàng kiếm được còn nhiều hơn tổng của tất cả các năm trước rất nhiều. Tuy rằng hơi mệt nhưng mà đã được hưởng quả ngọt rồi làm sao cô nàng có thể đồng ý trở lại mức lương vài vạn một tháng như ngày trước nữa?

Kiều Vãn Tình nhìn cô nàng như vậy thì thương nhưng cũng không biết làm gì, chỉ có thể an ủi cô nàng: “Cậu yên tâm, rồi sẽ có cách thôi.”

“Đúng, rồi sẽ có cách.” Đường Nguyệt Nguyệt thít một hơi thật sâu, rồi nói: “Tớ cũng định như cậu, sinh một đứa trước khi kết hôn, sau khi tớ sinh đứa nhỏ ra thì chẳng ai làm gì được tớ nữa!”

Kiều Vãn Tình: “……”

Cô bó tay luôn rồi đó!

Nhưng đúng là trong chuyện này Đường Nguyệt Nguyệt cũng cảm thấy rất mệt mỏi. Một bên là ba mẹ, một bên là người yêu mình, rất khó để lo ổn thỏa cho hai bên.

……

Sau khi hết năm thì Kiều Vãn Tình cũng chính thức đi làm trở lại.

Văn phòng làm việc của shop Giòn Trong Miệng cũng được chuyển đến địa điểm mới, hơn nữa shop còn tuyển thêm vài người mới, thành lập bộ phận nhân sự cùng bộ phận quản lý hoạt động của shop. Cuối cùng Kiều Vãn Tình cũng có thể thực hiện ước mơ làm bà chủ của mình!

Shop Giòn Trong Miệng đã chính thức trở thành một flagship store*.

*flagship store: là gian hàng của các nhãn hàng, các nhà bán lẻ được tuyển chọn, bao gồm các nhãn hàng hàng đầu trong và ngoài nước cũng như của các nhãn hàng trực tuyến và nhà bán lẻ nổi tiếng (Nguồn: Lazada)

Trần Du – người ngày trước tham gia khóa huấn luyện giúp đỡ người làm nông với Kiều Vãn Tình cũng qua shop Giòn Trong Miệng làm.

Kiều Vãn Tình đã trở thành học viên có thành tích tốt nhất và có sự nghiệp thành công nhất trong lớp huấn luyện ngày trước. Hơn nữa cô không phụ sự dạy dỗ của những thầy cô trong khóa huấn luyện, vẫn luôn tập trung bán những sản phẩm nhà nông, chưa từng đổi hướng kinh doanh lần nào. Nhất là sản phẩm bánh quả hồng. Trước kia quả hồng chính là mặt hàng bị ế, không ai chịu mua, bình thường chỉ dùng vài tệ là có thể mua được một đống lớn quả hồng rồi, làm những người nông dân trồng quả hồng lỗ vốn.

Năm ngoái, khi sắp tới mùa quả hồng thì shop Kiều Vãn Tình bắt đầu đẩy mạnh tuyên truyền sản phẩm bánh quả hồng. Khi đó, shop cô về trấn trên thu mua quả hồng với mức giá rất tốt, vừa đủ bù vốn cho những người nông dân đã vất vả làm lụng, lại còn giúp họ kiếm được một khoản lãi lớn.

Với những người dân ở trấn trên thì mức giá shop Giòn Trong Miệng thu mua chính là mức giá không thể lời hơn.

Bên chính phủ còn tặng cho Kiều Vãn Tình danh hiệu “Nữ thanh niên khởi nghiệp tiêu biểu của thành phố C”, trông cũng khá oai.

Kiều Vãn Tình từng bước đi lên, thậm chí có phóng viên ở địa phương còn tới phỏng vấn cô.

Đó vẫn chưa phải là chuyện quan trọng nhất. Quan trọng nhất là năm nay cô nhận được thư mời của hội nghị của những doanh nhân kinh doanh shop online. Không chỉ vậy, cô còn được mời lên chia sẻ kinh nghiệm 15 phút.

Hội nghị này vốn là nơi tụ hội rất nhiều ông trùm lớn trong giới kinh doanh, bán hàng online của Trung Quốc. Tùy tiện gặp một người cũng chính là một người nổi tiếng. Hơn nữa có rất nhiều doanh nghiệp, shop kinh doanh nổi tiếng muốn lấy được thư mời để tham gia hội nghị này cũng không lấy được.

Hiện tại họ lại muốn mời Kiều Vãn Tình lên chia sẻ kinh nghiệm…

Nhân viên trong shop Giòn Trong Miệng nghe nói bà chủ của mình nhận được một thư mời “trâu bò” như vậy thì đều luôn miệng khen bà chủ nhà mình. Kiều Vãn Tình được khen nhiều quá mà cảm thấy ngại.

Ban đầu khi mới nhận được thư mời này thì cô vui thật đấy, nhưng vui xong thì cô bắt đầu cảm thấy cuống.

Ở hội nghị đó có rất nhiều người tài giỏi, toàn là những nhân vật lớn trong nghề. Nếu không phải là nhân vật lớn thì cũng là các chuyên gia, nói chung toàn là người tài. Cô chỉ là một người có kiến thức không quá sâu rộng, nếu lên đó nói về những thứ quá đơn giản hoặc quá bình thường chỉ sợ bị người ta cười nhạo.

“Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Em từ chối họ có được không?”

Ở phòng làm việc trong nhà, Kiều Vãn Tình căng thẳng đi qua đi lại, vò tóc lần thứ n, sắp vò trọc cả đầu mình rồi.

Nhìn đi nhìn lại đây có khác gì cái hố hố cô đâu!

Cố Yến Khanh nhìn Kiều Vãn Tình lo lắng không ngừng. Chờ cô đi qua trước mặt mình một lần nữa, anh túm chặt cô lại, kéo cô về phía mình cho cô ngồi lên đùi mình, nói: “Em mà đi nữa thì anh cũng chóng mặt đến ngất luôn đấy!”

“Không phải em đang căng thẳng sao?” Kiều Vãn Tình đỡ trán.

“Em thương thương anh một chút, anh sẽ xử lý giúp em.”

Kiều Vãn Tình vui sướng: “Anh nói thật chứ?”

“Anh không nói đùa bao giờ.”

Kiều Vãn Tình hôn một cái trên mặt Cố Yến Khanh, nói: “Được, anh nói đi.”

“Em cũng làm có lệ quá rồi đấy,” Cố Yến Khanh cười nói. Nhưng nhìn Kiều Vãn Tình đang không có tâm trạng vui đùa, anh cũng không làm khó cô nữa, nói cho cô cách giải quyết, “Em ghi ra những mục mình muốn trình bày, anh sẽ tìm giúp cho em một người viết bản thảo và làm ppt.”

“… Thế cũng được hả?”

Cố Yến Khanh xòe tay: “Chẳng lẽ em định tự viết?”

“Em không biết viết đâu.”

“Vì thế,” Cố Yến Khanh nói, “Ở những hội nghị quan trọng, những buổi gặp mặt chính thức, người ta đều thuê người viết bản thảo hộ mình, chỉ việc lên nói thôi.”

Hóa ra là như vậy. Đúng là Kiều Vãn Tình không biết chuyện này thật, cô còn đang vô cùng mệt đầu vì việc chuẩn bị nội dung để lên chia sẻ kinh nghiệm. Nhưng Kiều Vãn Tình vẫn còn băn khoăn: “Em mang bản thảo lên đọc thì người ta có nói hay không?”

“Ai bảo là em mang bản thảo lên đọc,” Cố Yến Khanh ôm eo cô, lấy điện thoại ra, tìm một video quay một lần anh được đứng lên trình bày trong một hoạt động do chính phủ tổ chức, “Em xem cái này của anh, có giống như đang đọc không?”

Kiều Vãn Tình nghiêm túc xem, nội dung Cố Yến Khanh nói đúng là… Vừa hợp tình hợp lý, lại còn đi vào lòng người. Nói chung là nghe rất mát tai.

Nhưng đây không phải là chuyện quan trọng nhất. Quan trọng nhất là Cố Yến Khanh nói sống động như thật, trong bầu không khí nghiêm túc ấy, lời anh nói mang theo một sức sống khó tả làm cho không khí trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

“Anh nói hay thật đấy.” Kiều Vãn Tình xem một phút sau đó hâm mộ nhìn qua Cố Yến Khanh. Nếu cô cũng có thể làm được bằng một nửa của anh thì tốt rồi.

“Nội dung của bài nói ấy là trợ lý viết cho anh. Trước hôm diễn ra hoạt động, anh đọc qua một chút, hôm sau thì đứng lên nói.” Cố Yến Khanh nhẹ nhàng nói.

Kiều Vãn Tình: “……”

Đúng là không nên so sánh giữa người với người mà.

“Nhưng em có giỏi như anh đâu.” Kiều Vãn Tình nản lòng. Tuy rằng Cố Yến Khanh nói là anh đọc theo những thứ có sẵn trong bản thảo, bản thảo của anh cũng được người khác chuẩn bị cho, nhưng phần lớn nội dung cũng được đúc kết từ kinh nghiệm làm việc hàng ngày của anh.

“Cần cù bù thông minh.” Cố Yến Khanh tự tin nói với Kiều Vãn Tình, “Anh sẽ bảo người chuẩn bị bản thảo cho em, sau đó anh sẽ giúp em luyện nói, nhất định sẽ không để em mất mặt!”

Cố Yến Khanh đã nói vậy rồi thì Kiều Vãn Tình cũng yên lòng. Cô trượt từ đùi Cố Yến Khanh xuống, nói: “Đi thôi, anh tắm rửa đi rồi đi ngủ.”

Cố tổng đang định nhân cơ hội mà giở trò: “……”

Kiều Vãn Tình ra phòng khách. Trăn Trăn gần một tuổi đang chơi đồ chơi cùng Khẩu Khẩu trên sàn nhà. Trăn Trăn lớn lên thì nhan sắc thay đổi rõ rệt, càng đổi càng xinh hơn. Bây giờ tóc của cô bé cũng khá dài, trên đầu đeo một cái kẹp tóc hình hoa anh đào, hai mắt cô bé mở to, khi cười lên thì mi mắt cong cong, trông vô cùng đáng yêu.

Cô bé khá giống với Kiều Vãn Tình, tuy rằng chân không dài như Khẩu Khẩu với Cố Yến Khanh nhưng tương lai nhất định Trăn Trăn sẽ là một cô bé xinh đẹp.

Chỉ là Trăn Trăn xinh đẹp hơi lạnh lùng một chút, ngày thường cô bé không thích cười chút nào, cũng không gần gũi với người khác. Ngoài ba mẹ mình ra thì cô bé thích anh Khẩu Khẩu nhất. Ngày nào cô bé cũng ch ảy nước miếng bò qua chỗ Khẩu Khẩu làm Khẩu Khẩu tức nổ phổi.

Đối với cô em gái này của mình, tuy rằng cô bé vô cùng xinh đẹp, nhưng mà Khẩu Khẩu cũng không quá thích em gái. Cậu thích những người “anh em” cùng cậu vượt qua sóng gió, đi phá phách khắp nơi chứ không thích cô em gái không biết chạy cũng chẳng nghịch ngợm này.

Bây giờ Khẩu Khẩu đã đi nhà trẻ rồi, cậu nhóc cũng biết nhiều thứ hơn trước.

Cậu có thể đọc thuộc bảng chữ cái, biết đếm, còn là bạn nhỏ biết nhiều từ tiếng Anh nhất ở nhà trẻ.

Tuy rằng Khẩu Khẩu vẫn đọc quả chuối thành “bố na na” như trước.

Nhưng Khẩu Khẩu đẹp trai, vì thế ở nhà trẻ cậu nhóc được rất nhiều bạn nữ yêu thích!

Đọc truyện chữ Full