DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chủ Tịch Bá Đạo! Xin Đừng Sủng Tôi
Chương 11: 11: Căm Tức !


---Ư.

.

a.

.

----
Mạn Nhu Nhu mệt mỏi cử động thân thể thì chợt có những cơn đau nhứt như muốn xé thịt làm cho cô không chịu nổi mà phải rên lên một tiếng.

Mạn Nhu Nhu lười biến có phần mệt mỏi mở đôi mắt ra , xuất hiện trước mặt cô vẫn là căn phòng đầy mùi hơi thử của cái tên đáng ghét kia làm cho cô cảm thấy rất buồn nôn.

Mạn Nhu Nhu dần lấy lại ý thức sắc mặt liền khó coi đến mức cực điểm , cô biết rằng mình không kiện được cái tên kia bỡi vì mình là người chủ động tìm đến hắn.

Nếu nói cô bị có bỏ thuốc thì không có ai tin nỗi bỡi hôm nay là ngày đầu gặp mặt của hai người làm sao có sự trùng hợp như thế.


Với lại sợ rằng bên ngoài người ta sẽ bảo cô trèo cao nên mới nằm ngữa cho tên này chơi củng không chừng , đúng là oan ức chẳng biết nói với ai a.

Nhưng mà Mạn Nhu Nhu còn thở phào một hơi xem như tự an ủi bản thân mình là ba mẹ không hay biết , nếu không thì bọn họ đuổi cô ra khỏi nhà mất đi thôi.

Cho dù có nói như thế nào thời đại này vẫn rất phát triển những chuyện như thế này củng không hiếm lạ gì , nhưng mà càng nghĩ lại rất căm tức cái tên Điềm Cảnh Nghi kia a.

Mạn Nhu Nhu liếc ánh mắt nhìn qua khung cửa kính sắc trời củng đã về ban chiều cô vẩn còn nằm trên chiếc ghế sofa.

Cô thuận mắt nhìn tới trên chiếc ghế làm việc kia một hình dáng đáng ghét mà xấu xa vẩn đang châm chú vào màng hình máy tính không quan tâm đến mọi việc xung quanh.

Mạn Nhu Nhu biết là cái tên này sẽ không dễ buông ta cho mình như thế nên tốt nhất đánh bài chuồn là hay nhất rồi.

Nghĩ là làm Mạn Nhu Nhu nhẹ nhàng chỉnh lại chiếc váy mình đang mặc cho gọn gàng một chút , nhưng cô vẩn cảm thấy khó chịu bỡi vì phía dưới nơi tư m ật kia có thứ gì đó nhớt dính vào người làm cô cảm thấy kinh tởm.

Bỏ cái cảm giác đó ra sau đầu Mạn Nhu Nhu chậm rãi kéo toàn thân đau nhứt kia của mình hướng về phía cửa mà chuẩn bị bước đi.

Nhưng khi cô mới tiếng được hai bước chân thì chợt có tiếng nói.

---- Cửa phòng còn đang khóa , cô định chạy đi đau ?----
Giọnh nói này làm cho Mạn Nhu Nhu đứng hình lại vài giây nhưng củng nhanh chóng hướng về phía hắn đang ngoài đáp.

--- Chủ tịch ! Thứ mà anh muốn làm đều như ý nguyện tại sao vẩn còn giam tôi lại đây ? Chuyện này xem như Mạn Nhu Nhu tôi xui xẽo mới gặp trúng anh nên không còn gì để nói !---
Mạn Nhu Nhu lại lớn giọng nói.

--- Nhưng mà tôi còn phải kiếm tiền lo cho bản thân , không thể ở đây mà chơi trò này với anh !----
Nói xong thì Mạn Nhu Nhu lại căm tức ngồi lên chiếc ghê sofa bỡi vì cô biết bản thân mình chẳng thể đi được.

Điềm Cảnh Nghi lạnh lẽo đáp.

--- Cô muốn đi thì củng được nhưng mà hậu quả phía sau tôi tin rằng bản thân cô không chịu nỗi ! Cô có tin rằng một câu nói của tôi cả thành phố này không ai dám nhận cô vào làm việc !---
Hắn lại cười hung ác nói.

--- À mà còn nữa ! Nơi này có camera chỉ cần tôi chỉnh sửa một vài đoạn thì khuôn mặt và thân thể này không biết là có lên được tóp một tìm kiếm không a !-----
Mạn Nhu Nhu cảm thấy lần này mình đá trúng tấm sắt rồi không có cách nào ra về an toàn a.

* Mẹ nó ! đúng là vừa ăn cướp vừa la làng ! đừng để tôi nắm được điểm yếu nếu không thì anh rất thê thảm nha !*
Phải nói Mạn Nhu Nhi tính khí rất tốt và ôn hòa nhưng mà củng phải âm thầm chửi tục một câu là biết được sự phẫn nộ trong lòng của cô lớn đến mức nào.

Nhưng vẽ mặt bên ngoài cô vẫn không thay đổi bao nhiêu mà kinh ngạc nói.

---- Anh muốn như thế nào thì cứ nói thẳng ra thì chúng ta mới dễ làm , anh đừng nói vòng vo như thế tôi không có thời gian !----.


Đọc truyện chữ Full