DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chủ Tịch Bá Đạo! Xin Đừng Sủng Tôi
Chương 15: 15: Bôi Thuốc


Nói xong thì Điềm Cảnh Nghi liền đè thân thể nhỏ nhắn của cô dưới thân , bàn tay to lớn ấy không nể tình mà duy chuyển khắp người cô.

Mạn Nhu Nhu sắc mặt tái nhợt nói.

----- Anh.

.

Anh nhẹ tay một chút được không ? Như thế tôi không chịu nổi !-----
Mạn Nhu Nhu phải nói là rất khôn ngoan biết không thể mạnh mẽ chống đối hắn nên giọng nói của cô rất nhẹ nhàng.

Thấy cô nói nhỏ nhẹ như thì hắn củng hừ nhẹ một cái giọng nhỏ lại.

---- Cô nằm im một chút , tôi không thích nuôi người vô dụng !-----
Nghe thấy thế thì Nhu Nhu liền nằm im không chống đối nữa , Điềm Cảnh Nghi liền nhanh chóng mở chiếc nệm ra thì cô mới phát hiện ra là bản thân mình không có một mảnh vãi che thân.

Mạn Nhu Nhu hốt hoảng đỏ mặt nói.


---- Tại sao ?! Đồ của tôi đâu rồi ? Tại sao tôi lại như thế ?-----
Thấy cô nói như thế liền nhếch mép nói.

---- Tôi thấy nói hơi bẩn nên vứt đi rồi, nhưng mà tôi cảm thấy là cô không cần bận đồ làm gì ?-----
Nghe được câu nói đầy b iến thái này của hắn thì sắc mặt cô đỏ bừng không thể nào tưởng tượng nỗi.

Nói xong Điềm Cảnh Nghi liền nhanh chóng lấy lọ thuốc mà nhẹ nhàng thoa nên nơi tư m ật kia của cô , sắc mặt Nhu Nhu liền đỏ bừng không chịu nổi mà nhắm mắt lại không dám mở ra.

Khi thuốc vừa được bàn tay thô to của hắn chạm vào thì phía dưới có một cảm giác mát mẽ rất làm dễ chịu nên Nhu Nhu củng mệt mỏi nhắm mắt.

Thấy cô có vẽ thoải mái nên hắn liền nói.

----- Thế nào ? Dễ chịu lắm đúng không ? Cô lại đây giúp tôi thoải mái một chút ?-----
Nói xong hắn liền nhanh chóng cỡi bỏ một đồ mặt trên người rồi nhanh chóng nằm bên cạnh cô , bàn tay hắn liền đặt lên đôi gò bông đào căng tròn có phần to lớn kia của cô mà xoa bóp.

Mạn Nhu Nhu cảm thấy rất mệt mỏi nên vẩn cố cầu xin hắn.

---- Tôi thật sự không chịu nổi ? Anh tha cho tôi một vài hôm đi được không ? Khi nào tôi khỏe lại sẽ chiều theo ý anh có được không ?----
Phải nói không hiểu tại sao thấy con nhóc này chống đối mình thì hắn muốn bóp nát có kiêu ngạo kia của cô.


Nhưng mà càng đáng sợ hơn là thấy cô nói giọng nhẹ nhàng cầu xin như thế thì hắn củng không muốn ép Nhu Nhu một chút nào.

Điềm Cảnh Nghi nhỏ nhẹ đi đôi chút nhưng trong đầu hắn lại nảy sinh một ý đồ nói.

----Cô giúp nó dễ chịu một chút là được ?-------
Nói xong hắn liền nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô đặt lên cái vật hung tợn to lớn phía dưới kia của hắn.

Mạn Nhu Nhu cảm nhận được cái thứ vật to lớ n nóng như lửa kia liền rút tay lại sắc mặt tái nhợt như muốn khóc.

Mạn Nhu Nhu hoảng sợ nói.

----- Anh ! Anh lại muốn làm gì chứ ? Anh tha cho tôi đi có được không ?Tôi không giỏi những chuyện như thế này ?-----
Thấy cô hoảng sợ thì hắn càng k ích thích ngồi dậy tựa lưng lên thành giường nói.

----- Cô dùng tay và miệng mình giúp tôi thỏa mái một chút , như thế thì tôi sẽ không cho nó vào bên trong cô !----
Nói xong hắn liền nhanh chóng nắm lấy hai bàn tay nhỏ của cô đặt vào phần th ân dưới của hắn rồi lại gấp gáp nói.

---- Nhanh lên ! Cô mau vuốt v e nó !----
Nói xong hắn củng không chờ cô phản đối mà điều khiển bàn tay nhỏ nhắn kia của Nhu Nhu vuốt v e lấy cái vật hung tớn to lớn nóng hổi kia của hắn.

Mạn Nhu Nhu sợ hãi mà nhắm mắt cô củng biết là không được phản kháng , nhưng mà làm như thế thì cô rất nên đã nhắm chặt đôi mắt từ lúc nào không hay.

.


Đọc truyện chữ Full