DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chủ Tịch Bá Đạo! Xin Đừng Sủng Tôi
Chương 88: 88: Buồn Nôn !


Điềm Cảnh Nghi nghe được những lời này thì vẩn một mặt lạnh nhạt mà nói.

----- Được ! Có điều kiện gì ông nói ra thử xem !----
Phải nói cách xưng hô này làm cho Mạn Nhu Nhu cảm thấy khó hiểu , đặc biệt là thái độ của hắn đốu với người thân củng không phải đến mức như thế chứ ?.

Tuy là suy nghĩ như thế những Mạn Nhu Nhu củng không dám xen vào chuyện nhà của hắn , còn đối với nội tâm Điềm Cảnh Nghi thì vẩn luôn cho rằng nguyên nhân năm đó mẹ hắn rời đi là do ông của mình.

Đương nhiên hắn củng cho rằng người vợ kế của ba mình là người phá vỡ hạnh phúc gia đình hắn mới đến mức như thế , phải nói năm đó Điềm Cảnh Nghi hắn vẩn con nhỏ nên có một số chuyện vẩn nhìn nhận có chút lạc quan.

Mà dĩ nhiên là chuyện củng đã qua bao nhiêu năm đó , hắn củng chẳng muốn nhắc tới những chuyện củ làm cho bản thân không vui , phải nói bây giờ Điềm Cảnh Nghi hắn chỉ quan tâm đến Mạn Nhu Nhu mà thôi.

Ông Điềm thấy thái độ của hắn như thế vẩn không tức giận mà bình thản nói.

---- Chỉ cần cháu dọn về đây ở , không được sống ở bên ngoài nữa là được ! -----

Thấy ông Điềm nói như thế thì ánh mắt của mấy người kia nhìn vào củng có chút khó hiểu , nhưng nhiều hơn củng là sự đồng tình cho lời nói này của Ông Điềm.

Sỡ dĩ mọi người trong nhà hắn đều bất ngờ như thế là vì từ lúc mà hắn hiểu chuyện đến nay thì rất ít khi về nhà huống hồ là sồn tại đây lâu như thế.

Tuy mấy người này là đều biết sự việc năm đó những củng chẳng nên làm sao cho nó ổn thõa nữa , nói cho cùng thì sự việc củng đã qua rất nhiều năm.

Điềm Cảnh Nghi thấy điều kiện đơn giãn như thế liền lạnh nhạt đáp.

------ Được !-----
Nói xong hắn củng chẳng để tâm đến những ánh mắt hiếu kỳ đang nhìn châm chú vào mình mà tập trung vào việc dùng cơm.

Mạn Nhu Nhu củng thấy được những ánh mắt ấy nhưng cô không quan tâm lắm mà tập trung vào chuyên môn ăn uống của mình.

Nhưng hôm nay Nhu Nhu cảm thấy trong người rất khó chịu nên chỉ dùng cơm trắng và uống một ít canh mà thôi.


Thấy Nhu Nhu có biểu hiện như thế thì Điềm Cảnh Nghi liền quan tâm hỏi.

----- Nhu Nhu ! Thức ăn không ngoan sao ? Nếu không ngoan thì tôi bảo đầu bếp nấu những món em thích ăn có được không ?----
Hắn vừa nói lại dùng ánh mặt có phần yêu thương kia mà nhìn châm chú vào cô, Mạn Nhu Nhu cảm thấy hoàn cảnh này không được tốt lắm liền vội đáp lời.

-----À không ! Thức ăn hôm nay rất ngoan , chỉ là tôi cảm thấy hơi khó chịu trong bụng khi phải ngửi thấy mùi thức ăn có chút tanh mà thôi !----
Mạn Nhu Nhu nói đến đây liền ngậm cứng cái miệng nhỏ lại không muốn nói thêm một lời nào nữa cả , bỡi vì cô biết rằng hình như là bản thân mình đã nói những thứ không nên rồi thì phải.

Còn về phần Điềm Cảnh Nghi lại tưởng cô không thích nên củng ôn nhu hoà nói.

----- Được ! Chỉ cần em muốn là được !----
Mạn Nhu Nhu củng cười đáp.

---- Cảm ơn ! ----
Tuy là trên khuôn mặt cô đang nở nụ cười xinh xắn , nhưng mà phía dưới thân bàn tay nhỏ nhắn của cô đang nắm chặt lấy nhau trông rất kỳ lạ.

Sỡ dĩ Nhu Nhu làm vậy không phải là vì khó chịu lời nói của hắn , mà là cô đang cố kìm nén cảm giác buồn nôn từ trong lòng mình mà thôi , không hiểu sao khi ngửi thấy được mùi thức ăn có phần tanh này thì trong lòng cô không kìm được mà như muốn nôn ra giống như có thứ gì đó trong bụng mình vậy , thật khó chịu.




Đọc truyện chữ Full