DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chủ Tịch Bá Đạo! Xin Đừng Sủng Tôi
Chương 101: 101: Ánh Mắt !


Điềm Cảnh Nghi nghe được tiến gọi này của cô thì trong lòng trào ra từng tia ấm áp đến toàn thân làm cho hắn dễ chịu không thôi.

Điềm Cảnh Nghi liền buông Mạn Nhu Nhu ra mà ôn nhu nói.

---- Bảo bối ! Hôm nay tạm tha cho em ! Nếu lần sau còn không biết gọi như thế nào , thì tôi không ngại cùng em làm những chuyển vui vẽ như thế này !-----
Mạn Nhu Nhu liền thở phào nhẹ nhõm một hơi còn đối về cái câu hăm dọa của hắn thì chẳng để tâm một chút nào cả.

Bỡi vì Nhu Nhu hiểu rõ hơn ai hết lời nói và hành động thì có thể diễn đến mức hung ác nhưng mà khi ánh mặt hắn nhìn cô rất giống cái nhìn yêu thương và chiều chuộng của ba dành cho mẹ mịn vậy , cái ánh mắt say đắm ấy chẳng thể sai vào đâu được.

Tuy là biết như thế nhưng cô củng không giám chọc cái tên này , nếu như hắn không vui mà đòi bảo cô công khai mối quan hệ của hai người thì lúc đó được không bằng mất.

Mạn Nhu Nhu liền nhẹ nhàng đứng dậy mà ôn nhu nói.

----- Cảm ơn ! Tôi sẽ nghe lời anh ! Anh hãy đứng dậy chỉnh chu lại quần áo một chút , ba mẹ tôi sắo về rồi nếu để họ thấy cảnh này thì thảm rồi !----

Thấy cô nói đáng thương và có phần sợ hãi như thế thì trong lòng hắn còn đâu tâm tư trêu chọc nào nữa chứ , Điềm Cảnh Nghi liền đưa bàn tay vuốt ve thân thể trần truồng của Nhu Nhu mà an ủi.

---- Không sao ! Nếu như ba mẹ em biết ,thì tôi sẽ đứng phía trước bảo vệ sự an toàn cho em ! Nói như thế nào thì bọn họ củng chẳng thể đánh mất đi cháu của mình mà phải không ?----
Mạn Nhu Nhu nghe thế liền ngoan ngoãn đáp.

---- ừ ! Tôi nghe lời anh cận thận một chút là được !----
Nói xong Mạn Nhu Nhu cũng chẳng đợi hắn nói thêm gì mà nhanh chóng bước xuống chiếc mệm thu dọn quần áo rơi khắp sàn nhà kia rồi liền đi nhanh vào nhà tắm.

Điềm Cảnh Nghi nhìn bóng lưng trần truồng kia tan biến mất mới nở ra một nụ cười hài lòng kèm theo sự yêu thương chẳng thể nào tả nổi bằng lời , hắn liền châm chú cúi xuống nghịch xem điện thoại.

----- Két! két!.

.

!-----

Không biết là thời gian đã trôi qua bao nhiêu lâu , khi âm thanh tiếng mở cửa phòng vang lên Mạn Nhu Nhu bước ra khoắc trên mình một chiếc váy dài màu đen qua đầu gối nhìn rất nho nhã những không kém sự quyến rủ.

Theo phản xạ tự nhiên mà ánh mắt hắn chẳng biết vô tình hay cố ý mà nhìn châm chú vào hình dáng nhỏ nhắn kia mãi chẳng chịu rời mắt , mãi đến khí thấy Nhu Nhu đi đến hắn liền lấy lại tinh thần mà nở nụ cười điễn trai.

Điềm Cảnh Nghi nói.

----Bảo bối ! Theo tôi thấy bây giờ em nên xuống làm vài món ăn cho ba mẹ mình thưởng thức thì hơn , nếu ở tròn phòng mãi thì có vẽ không ổn lắm đâu !----
Nghe hắn nhắc nhở chiếc đầu nhỏ của Nhu Nhu vận động liên tục khi hiểu được lời mà hắn nói thì sắc mặt cô liền gấp gắp nói.

----- Được ! Anh ở đây nghĩ một chút đi , tôi con phải làm buổi tối có gì chút nữa chúng ta nói chuyện sau !-----
Nói xong Mạn Nhu Nhu dự tính xoay người đi thì chợt bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô đã bị một thứ gì đó to lớn nắm chặt , khi Nhu Nhu xoay người lại thì thấy hắn đang nắm chặt tay mình ánh mắt lại có phần nhìn cô châm chú.

Mạn Nhu Nhu vội vã nói.

---- Anh có chuyện gì hay sao ? Nói ra xem tôi có giúp được hay không ?----
Điềm Cảnh Nghi liền nở nụ cười ma mị lấy ngón tay chỉ lên miệng của mình mà nhẹ nhàng nói.

----- Hôn vào đây một cái , tôi sẽ cho em đi xuống !----


Đọc truyện chữ Full