DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh! Chú Là Điều Thời Gian Nợ Em
Chương 21: Chương 21


A Tam đứng bên cạnh cũng cảm thấy sờ sợ vì chưa có một ai có thể làm lão đại của hắn cười tươi như vậy cả , lòng hắn như biết được rằng Lão đại của hắn thích Mạc Thiên Mộc rồi.

- " Chắc phải ôm chân phu nhân rồi !
___________________________
Trong căn phong yên tĩnh , một bóng người lấp ló lục lọi trong phòng.

Kệch
Nghe tiếng động người đó lấp ló liền trốn đi.

Bỗng cách cửa phòng mở ra , một thanh niên áo quần sộc sệt có vài chổ lại dính một ít máu người đó không ai khác lại là Mạc Thiên Mộc ,thì cơ thể vừa vận động mạnh nên cơ thể của cậu rất mệt mỏi cậu tiến đến giường nhưng không quên vất cặp lên bàn học rồi ngã người xuống giường.

" Có gì đó không đúng !"
Bất thình lình Thiên Mộc đột nhiên lại mở mắt , cậu nhìn ngó xung quanh một hồi lại mỉm cười lạnh lùng.

" Con chuột này đúng là không ngoan mà ! "
Cậu đứng dậy vào tủ lấy quần áo nhưng không quen quay lại nhìn vào chiếc giường của mình nói nhỏ.

- " Chuột thì mãi phải là chuột ! Không nên tự coi mình chủ!.

nếu! không có đến ngày! chết mà không biết !

Nói xong cậu đột nhiên đúng dậy đi vào phòng tắm khoá cửa lại.

Tiếng nước chạy trong phòng tắm vang lên nhưng muốn báo hiệu với người khác trong phòng rằng cơ hội trốn đã tới.

Bây giờ thân ảnh trốn ở dưới giường mới bò lên người đó không ai khác là người giúp việc trong nhà cậu Lăng Mạc.

Nhưng cơ thể không ngừng run rẩy vì câu nói của cậu dù Thiên Mộc nói nhỏ nhưng cô vẫn có thể nghe thấy nó rõ mồn một không lột một chữ nào.

Lăng Mạc liền liền nhìn vào phòng tắm đang đóng rồi thở vào nhẹ nhõm chạy nhanh ra khỏi phòng.

!
15 phút sau.

Cánh cửa phòng tắm vừa mở ra , một người phụ nữ xinh đẹp đang quấn khăn tắm đi ra nhưng tay vẫn còn lau tóc cười nói :
- " Ngu ngốc !"
! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !
Ngày hôm sau , tại trường.

Thiên Mộc vẫn như thường lệ đi trước và đuổi theo sau tất nhiên vẫn là người bạn thân của cậu An Hinh.

Vừa định bước vào lớp thì một cánh tay nắm lấy tay cậu kéo lại.

- " Mày định đi đâu ! "
Nghe câu nói hơi quên Thiên Mộc nhìn tới nơi phát ra nói thì liền thấy hai anh em cùng cha khác mẹ của cậu , cậu liền tỏ ra khó hiểu nói :
- " Sao trong trường lại có chó nhỉ ! Chắc là có con chó điên nào đó chạy vào trường rồi !"
Hai anh em họ nghe bị chửi liền tức giận , nói :
- " Cậu chửi ai thế hả !"
Thiên Mộc liền tỏ ra ngạc nhiên không biết gì nói , nói :
- " Tôi có nói hai cậu đâu ! Cậu tự nhột à ! "
Nghe ồn ào các học sinh xung quanh liền túm lại xôn xao bàn tán :
- " Đó không phải anh em nhà họ Mạc sao ! Lại muốn gây sự sao ! "
- " Tớ nghe nói Thiên Mạc là con của tiểu tam đó !"
- " Không thể nào ! Sao có thể chứ !"
Hai người bọn họ nghe các học sinh ồn ào cũng hơi nhức đầu nhưng khi nghe bọn họ nói xấu Thiên Mộc liền vui vẻ ra mặt.

Mạc Gia Long liền tiến tới nói vào tai cậu tỏ ý khiêu khích , nói :
- " Đúng là đồ con tiểu tam ! Nói mẹ mày kí giấy ly hôn đi ! Nếu không hai mẹ con bọn mày nhục lắm đó ! "

BỘP
Vừa nghe cậu ta chửi mẹ mình Thiên Mộc tức giận liền đánh vào bụng cậu ta , cậu ta ngã xuống đất liền lấy chân dẩm lên tay cậu ta khiến cậu ta đau muốn chết đi sống lại.

- " Mày nói ai là tiểu tam ! Mày nghĩ mẹ con bọn tao hiền thì liền lên mặt sao !"
- " Mày nên nhớ trên giấy tờ mẹ tao mới chính là vợ chính thức còn mẹ mày chỉ làm một con tiểu tam không hơn không kém thôi ! "
Mạc Hi từ sau thấy em trai mình bị đánh liền có ý tới đỡ nhưng chưa kịp liền bị cậu dẩm mạnh hơn , thấy vậy Mạc Hi liền tức giận mắng :
- " Mày nghĩ mẹ con mày là ai ! Trước sau gì cũng ly hôn mà thôi ! Đúng là thứ tạt chủng mà ! "
Hahahaaaa
Cô ta cười như điên nhưng không hề nghe thấy tiếng bàn tán xung quanh ngày càng lớn.

- " Sao cơ chứ ! Đúng là tin sốc nghe ! "
- " Thì ra anh em nhà họ Mạc là con của tiểu tam sao ! Rồi còn có ý định đánh con của vợ chính thức nữa chứ ! "
- " Đúng là không biết nhục mà ! Đồ như không biết trơ rẻn mà !"
- " Tội hottboy quá đi mất ! "
- " Đúng vậy ! Thiên Mộc đúng là đáng thương !"
Nói xong các học sinh lấy các thứ có thể được nén lên người của hai anh em họ nói :
- " Đồ không biết nhục nhã ! "
- " Con của thứ tiểu tam mà đòi chính thức à ! "
- " Đồ không biết nhục mà !"
Nghe tiếng ồn bây giờ cô ta mới để ý đến những người xung quanh nói , bị những người xung quanh nén vào người liền cảm thấy nhục nhã cố gắng phân minh , cô chỉ vào người cậu nói :
- " Không! không thể nào ! Bọn tôi không phải là nó! nó mới là con của tiểu tam !"
Thấy Mạc Hi bị người đời chế nhạo bị họ sỉ nhục Thiên Mộc liền thấy hả dạ trong lòng miệng cười chua chát.

" Em trên đó có thấy không ! Hai chị em họ cũng đã bị chế nhạo nhục mạ nhưng em đã chịu ! "
" Nhưng đó vẫn chưa đủ với những việc em phải chịu đâu ! Đó chỉ mới là khởi đầu ! "
Mạc Thiên Mộc liền tiến tới nói nhỏ vào tai Hai chị em nhà họ đủ để cho hai người nghe mà thôi.


- " Đồ ngu! ! Thứ súc sinh ! mãi là! súc sinh mà thôi ! "
- " Các người nghĩ có thể bay lên làm phưởng hoàng sao ! Đừng có mơ !"
- " Đây mới là khởi đầu cho những gì các người là với! "
Nghe câu sỉ nhục của Thiên Mộc bọn họ liền tức giận , Mạc Hi đường đường là hoa khôi mà lại vì chuyện này mà xấu mặt trước mọi người còn nghe thêm sự nhục mạ của Thiên Mộc dành cho mình thì xấu mặt , cô ta trong lúc không khống chế được mà khiêu khích cậu.

- " Thì sao chứ ! Dù sao thì trước sau gì ba mẹ mày cũng ly hôn mà thôi ! "
- " Đến lúc đó ai chính thất còn không biết !"
- " Cha sao có thể cần một đứa đội sổ như mày chứ !"
Thiên Mộc nhíu mày mỉm cười nhẹ , nói :
- " Được thôi ! Nếu tôi đứng hạng nhất của trường thì sao nhỉ ! "
Mạc Hi nghe câu nói của cậu liền chế nháo , nói :
- " Cậu nghĩ cậu là ai ! Một đứa đội lốt khối mà đòi vươn lên đứng hàng đầu à !"
- " Đúng là bốc phết ! Tao khinh !"
Mạc Thiên Mộc càng thêm sắc lạnh , nói to với cả trường như công bố trước mọi người sẽ đứng vị trí đó.

- " Nếu mọi người đã có mặt ở đây thì hãy là chắc có mình ! Kì thi này Mạc Thiên Mộc mình sẽ dành được hạng nhất !"
Nói xong cậu bỏ đi vào lớp , An Hinh đứng đằng sau chứng kiến toàn bộ mọi chuyện cũng khó tin với câu nói cuối cùng của cậu chủ mình.

- " Cậu chủ hình như thay đổi thật rồi !".


Đọc truyện chữ Full