DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh! Chú Là Điều Thời Gian Nợ Em
Chương 66: 66: Chương 65


Cô nhanh chân luồn vào lổ nhỏ đang chuẩn bị đóng lại để lại sự tức giận của anh phía sau.

Mạc Thiên Mộc thoát ra được thì chạy ra đường lớn gọi taxi rồi nhanh chân ngồi vào trong ,
- " Chú chạy nhanh nhanh đến tới khu X hộ cháu !"
Vừa nói cô vừa quay lui nhìn về phía sau sợ anh sẽ đuổi kịp được cô nên cô vừa nhìn vừa hối ,
- " Chạy nhanh nhanh hộ cháu ! cháu gấp lắm !"
Người lái taxi bị hối liền khó chịu nhìn cô ,
- " Xe này chỉ chạy từng đó được thôi !"
Mạc Thiên Mộc sợ anh bắt được mình liền lấy ra một sấp tiền dày cộp đưa ra ,
- " Chú chạy nhanh nhanh hộ cháu tiền này sẽ là của chú !"
Nhìn thấy sấp tiền người đó liền sáng mắt cần lấy xấp tiền mà tăng tốc.

Rất nhanh cô đã tới nơi cô bước xuống xe đi vào bên trong.

Vừa đi cô vừa quan sát xung quanh những ngôi nhà sập xẹt đầy những hư hỏng được sửa sang một cách thiếu tin tế.

Nhưng đóng rác vách lung tung khắp mọi nơi khiến cho không khí càng trở nên khó chịu khiến cô phải bịch mũi lại.


Càng đi vào trong những con chuột con dán từ đâu chạy ra khiến cô phải giật mình.

Nhưng cô vẫn cố bước đến sâu vào bên trong đến trước ngôi nhà lát ngói đổ sập sệt xung quanh được bao quanh bởi một hàng rào tre in như địa chỉ mà thuộc hạ đã đưa cho cô.

Cốc! cốc! cốc
Cô được vào bên trong gõ cửa thì một người đi ra ,
- " Cô gọi ai !"
Một người phụ nữ khuôn mặt đầy nét nhăn vì lớn tuổi nhìn vào người cậu chằm chằm ,
- " Cô có phải là cô Thu không ?"
Mạc Thiên Mộc cố gắng nhìn vào bên trong cố gắng tìm một điều gì đó người đó biết thế mời cậu vào nhà mời nước ,
- " Đúng là tôi ! Mà cháu cần gì sao !"
Cô Thu bộ váy cô đang mặc trên người cũng đã biết cô không phải người bình thường nhưng vẫn không biết mục đích cô đến để làm gì.

Mạc Thiên Mộc nhìn xung quanh cố gắng tìm kiếm hình bóng của ai đó nhưng lại không có ai cô chỉ dành hỏi bà ,
- " Bà có phải chính là y tá của bệnh viện A đã chăm sóc cho một cô bé con của Mạc gia lúc đó đúng không ?"
Bà ta nhìn cô sững sờ nhìn chằm chằm cô nhưng bà vẫn cố gắng chối bỏ ,
- " Không! không có !"

Mạc Thiên Mộc nhìn bà cố gắng hỏi được một manh mối gì đó ,
- " Tôi xin bà! bây giờ chỉ có bà mới có thể có tôi biết sự thật này mà thôi !"
Nhưng bà ta vẫn cố gắng chối bỏ ,
- " Không có ! cô mau đi đi! tôi không biết gì cả !"
Thiên Mộc nhìn bà không biết từ bao giờ nước mắt đã lăn dài trên má ,
- " Xin bà !.

tôi thật sự muốn biết sự thật! còn đứa bé gái bị bế đi nữa! tôi xin bà đó! !"
Cô níu lấy áo bà - " Tôi xin bà ! tôi thật sự muốn biết sự thật ! !"
Nhưng bà ta vẫn không nói nữa lời cố gắng kéo cậu ra khỏi nhà ,
- " Tôi đã nói tôi không biết gì cả ! Cô đi đi !"
Nhưng cô vẫn không bỏ cuộc vẫn đứng trước cửa ,
- " Xin bà đó ! tôi thật sự muốn biết sự thật ! tại sao tôi và đứa bé bị bế đi lại bị hoán đổi! còn tôi là ai !"
Nhưng nhận lại cậu chỉ là sự im lặng cô ngồi đó nước mắt không ngừng lăn dài trên má.

Thật ra là ai đã đứng sau điều này ! Còn đứa bé gái đó bây giờ còn sống hay đã chết ! Nếu còn sống thì đứa bé đó bây giờ đang ở đâu.

Ngồi được một lúc thì đứng dậy bước đi ra khỏi khu nhà này nhưng khi bước ra bên ngoài hàng loạt những những vệ sĩ không biết từ đâu chạy tới bao quanh lấy cô.

Bộp! bộp ! bộp
Tiếng vỗ tay không biết từ đầu vang lên làm cho không khí ngày càng căng thẳng ,
- " Còn giám chạy trốn sao ! em hay lắm !"


Đọc truyện chữ Full