DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ
Chương 69

CHƯƠNG 69

Đến tận bây giờ anh vẫn còn nhớ tới đêm đó, khi anh tới gần Tô Thư Nghi, dáng vẻ hoảng sợ của cô, sự chống cự đó của cô khiến anh rất khó chịu.

Tô Thư Nghi hơi xấu hổ nhìn Cố Mặc Ngôn: “Không trách, hành động của anh cũng là có nguyên nhân thôi mà.”

“Có nguyên nhân?” Cố Mặc Ngôn đột nhiên nhướng mày: “Nguyên nhân gì?”

“Hả?” Tô Thư Nghi không ngờ Cố Mặc Ngôn lại hỏi tiếp vấn đề này nên lại càng xấu hổ hơn, nhưng cô vẫn căng da dầu nói trước cái nhìn chăm chú của Cố Mặc Ngôn: “Bởi vì đêm hôm đó em khiến anh mất mặt, còn nhắc tới Cố Gia Huy nữa, anh tức giận cũng là điều bình thường thôi, dù sao thì em cũng là vợ của anh.”

Lông mày của Cố Mặc Ngôn càng nhướng cao hơn.

Tuy rằng lời Tô Thư Nghi nói mơ hồ không rõ, nhưng anh vẫn nghe hiểu.

Tô Thư Nghi tưởng rằng anh vì có dụng vọng chiếm hữu nên đêm đó mới làm chuyện đó với cô à?

Cố Mặc Ngôn đột nhiên không nhịn được mà khẽ cười thành tiếng.

“Sao vậy? Có gì buồn cười chứ?” Tô Thư Nghi tưởng rằng mình nói sai điều gì, hơi xấu hổ hỏi.

Cố Mặc Ngôn trầm ngâm nhìn Tô Thư Nghi.

Trước giờ anh không phải là người thích phủ nhận. Cho dù là trước đây quan tâm tới Tô Thư Nghi hay ghen tuông khi biết được chuyện Cố Gia Huy, đều khiến anh nhận ra được một chuyện…

Có vẻ anh đã thực sự rung động với người vợ mà mình cưới đại này rồi.

Nhiều năm như vậy, anh tưởng rằng mình đã không còn rung động với bất kì ai nữa, nhưng không ngờ rằng người này vẫn xuất hiện.

May mắn là, cô là vợ của anh.

Còn chuyện không may mắn, đó là hình như cô vẫn ngốc nghếch chưa hề nhận ra được.

Anh nên nói thẳng lòng mình ra rồi ăn sạch sẽ cô gái này luôn hay nên từ từ đoạt lấy trái tim của cô đây?

Cố Mặc Ngôn cười khổ trong lòng.

Thực sự đã quá lâu không rung động với một người phụ nữ rồi, lúc này anh lại cảm thấy, một Tô Thư Nghi còn khó giải quyết hơn hàng ngàn hàng vạn cuộc làm ăn.

Vẫn nên để từ từ đi vậy.

Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Cố Mặc Ngôn nhìn Tô Thư Nghi, khóe môi nở nụ cười rất nhạt: “Em cứ nghĩ như vậy đi.”

Tô Thư Nghi không hiểu ý trong câu nói này của Cố Mặc Ngôn, chỉ có thể lơ mơ gật đầu.

Cố Mặc Ngôn nhìn dáng vẻ ngây ngốc của cô, khóe môi lại cong lên, khẽ nói rằng: “Ngày mai thứ bảy, em có rảnh không? Một người bạn của tôi tới nhà ăn cơm.”

“Bạn á?” Tô Thư Nghi sững sờ.

“Ừm.” Cố Mặc Ngôn gật đầu: “Sao thế? Người nhà không thể gặp, nhưng bạn thì cũng có thể gặp chứ nhỉ?”

Tô Thư Nghi mỉm cười xấu khổ: “Đừng trêu em nữa. Ngày mai em rảnh mà.”

Ngày hôm sau, Tô Thư Nghi và má Trương bận rộn cả một buổi sáng trong phòng bếp, tới buổi trưa, cuối cùng khách cũng tới.

“Ui cha, Cố Mặc Ngôn, căn nhà này của cậu, sau khi có thêm một cô vợ đúng là nhìn trông có hơi người hơn rồi đấy.”

Đọc truyện chữ Full