DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ
Chương 93

CHƯƠNG 93

Vừa nghĩ đến cảnh tượng Tô Thư Nghi bị ông ta đè dưới người, Cố Mặc Ngôn cảm thấy lồ ng ngực mình như muốn nổ tung, anh từ từ đẩy xe lăn qua, vươn tay bóp cổ lão già đó!

“Nói.” Cố Mặc Ngôn trầm giọng nói, giọng điệu lạnh lẽo ngấm vào tận xương: “Hai năm trước, có phải ông đã từng xâm phạm một nữ sinh ở khách sạn Thế Kỷ đúng không.”

Hai năm trước?

Khách sạn Thế Kỷ?

Lão già hoảng sợ nhớ lại một hồi mới sực nhận ra là chuyện gì, toàn thân ông ta run rẩy, vội vàng nói: “Cố tổng, cậu, cậu hiểu lầm rồi! Chuyện vào hai năm trước, cuối cùng… cuối cùng tôi không ra tay!”

Không có ra tay?

Cố Mặc Ngôn ngẩn ra, thả lỏng sức lực trên tay của mình: “Ông nói vậy là sao?”

Hiện giờ lão già đó đã bị dọa đến mức suýt tè ra quần luôn rồi, vội vàng kể lại rành rọt chuyện năm đó.

“Hai năm trước thật sự có người giới thiệu mối làm ăn này với tôi, nói muốn tặng một cô em sinh viên còn trinh nguyên để tôi vui đùa. Nhưng sau đó khi tôi dùng bữa xong quay về phòng, còn chưa vào kiểm hàng thì đã có mấy người mặc đồ đen lao ra rồi đuổi tôi đi!”

“Người mặc đồ đen?” Cố Mặc Ngôn khẽ nheo mắt.

“Đúng vậy! Tôi cũng không biết mấy người đó có bối cảnh gì, chỉ biết hình như họ đang cần gấp một cô gái. Có vẻ là một người rất máu mặt, ra tay cực kỳ tàn nhẫn, lão già khú đế như tôi không dám đắc tội nên chỉ đành tặng lại cho họ.”

Cố Mặc Ngôn bỗng siết chặt tay, nhìn lão già bằng ánh mắt lạnh lẽo: “Những gì ông nói đều là thật sao?”

“Đương nhiên là thật! Ôi, cầu xin cậu đấy, tôi thật sự chưa từng chạm vào cô gái đó, tôi còn không biết cô ta trông như thế nào nữa kìa.”

Nghĩ tới việc lão già này cũng không dám gạt mình, cuối cùng Cố Mặc Ngôn mới thả tay ra.

“Dẫn ông ta đi.” Cố Mặc Ngôn lạnh lùng nói: “Điều tra xem ông ta nói thật hay không, còn nữa, phải thẩm vấn lão già này, hỏi xem ban đầu người giới thiệu Tô Thư Nghi cho ông ta là ai.”

“Vâng.” Dương Tùng Đức nhận lệnh ngay, bảo người dẫn lão già đó đi rồi mới nhìn Cố Mặc Ngôn và nói nhỏ: “Cậu Cố, tốt quá rồi, người xâm phạm mợ chủ năm đó không phải lão già cặn bã ghê tởm này.”

Nhưng trên mặt Cố Mặc Ngôn chẳng thể nào vui nổi, anh chỉ lạnh lùng liếc nhìn Dương Tùng Đức: “Cô ấy bị người đàn ông khác xâm phạm mà là chuyện tốt à?”

Sắc mặt Dương Tùng Đức tái mét: “Cậu Cố, tôi không có ý này.”

Cố Mặc Ngôn lười quan tâm đ ến Dương Tùng Đức, anh di chuyển xe lăn rời khỏi nhà kho.

Cố Mặc Ngôn vừa về đến nhà rồi bước vào phòng cũng đúng lúc Tô Thư Nghi vừa tắm xong, trùm khăn tắm ra ngoài, không ngờ lại chạm mặt với Cố Mặc Ngôn.

“A.” Tô Thư Nghi khẽ kêu lên một tiếng, vội vàng muốn quay về phòng tắm.

Nhưng Cố Mặc Ngôn đã hờ hững nói: “Không cần tránh đâu, dù sao anh cũng đã thấy hết rồi.”

Tô Thư Nghi bỗng cứng đờ người.

Đúng là thế thật. Tối mấy hôm trước, tuy cuối cùng không xảy ra chuyện gì nhưng những gì nên nhìn và cả không nên nhìn thì Cố Mặc Ngôn đều đã nhìn thấy hết rồi.

Mặt Tô Thư Nghi đỏ lựng lên, nhưng cô cũng không thể tiếp tục giả đò được nữa, chỉ đành lúng túng đi ra, nhanh chóng khoác chiếc váy ngủ bên ngoài rồi mới giật khăn tắm xuống.

Đọc truyện chữ Full