DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ
Chương 152

CHƯƠNG 152

Cô bị ngốc à, tự dưng lại nói tới cái này làm gì!

“Em, em không có ý đó…” Cô hoảng loạn nói, sợ Cố Mặc Ngôn hiểu lầm.

“Không có ý đó, vậy ý em là gì?” Cố Mặc Ngôn cười khẽ một tiếng, hơi thở lúc nói chuyện phả lên đầu mũi Tô Thư Nghi: “Lẽ nào em không biết buổi sáng là lúc đàn ông có nhu cầu nhất sao?”

Bây giờ mặt của Tô Thư Nghi đã đỏ như quả cà chua rồi, nói chuyện càng lắp bắp hơn: “Em, em thực sự không phải…”

Vốn dĩ Cố Mặc Ngôn chỉ đang đùa thôi, không ngờ cô gái trước mặt lại coi là thật, còn lộ ra vẻ mặt hoảng loạn như vậy, nụ cười nơi khóe miệng anh không khỏi sâu thêm.

“Anh đùa thôi.” Anh nói khẽ, Tô Thư Nghi nghe xong câu này, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì nửa câu sau của Cố Mặc Ngôn đã khiến thần kinh cả người cô căng chặt lần nữa: “Nhưng mà… nỗi băn khoăn của em cũng khá có lý đấy, cho nên, tốt nhất là chúng ta vẫn nên làm chút gì đó.”

“Hả?” Tô Thư Nghi hoảng luôn rồi, còn chưa kịp hỏi Cố Mặc Ngôn muốn làm gì thì Cố Mặc Ngôn đột nhiên khom người xuống, vùi đầu giữa cần cổ trắng nõn của Tô Thư Nghi.

“A!” Tô Thư Nghi nhảy dựng lên, muốn giãy dụa, nhưng Cố Mặc Ngôn như thể đã biết trước vậy, một tay đan chặt hai tay cô lại, khiến cả người cô bị đè trong chăn, không động đậy được: “Cố, Cố Mặc Ngôn… anh làm gì vậy! Anh, anh làm gì…”

Chỗ cổ truyền đến cảm giác ngứa ngáy ẩm ướt, Tô Thư Nghi bị dọa sợ, muốn kêu lên, nhưng cảm giác tê dại lan ra toàn thân, khi nói tới nửa câu sau, giọng nói của cô đã không nhịn được mà hơi run rẩy.

Mãi một lúc lâu sau, Cố Mặc Ngôn mới từ từ đứng thẳng người dậy, nhìn trên cổ trắng như tuyết của Tô Thư Nghi đã có dấu đỏ rõ ràng, khóe miệng nở nụ cười hài lòng.

“Chắc thế này là báo cáo được rồi.” Nhìn cô gái sắc mặt đỏ lựng trước mắt, Cố Mặc Ngôn nói khẽ.

Lúc này Tô Thư Nghi mới nhận ra điều gì, vội vàng đẩy Cố Mặc Ngôn ra, nhảy xuống khỏi giường, lao tới trước gương ở bên cạnh.

Nhìn bản thân trong giường, Tô Thư Nghi không khỏi sững sờ.

Cô thấy bản thân trong gương, sắc mặt đỏ bừng, đôi mắt sáng lấp lánh, mặt mày còn có vẻ quyến rũ xa lạ.

Đây… vẫn là cô đấy chứ?

Nhưng đây vẫn không phải chuyện quan trọng nhất.

Quan trọng nhất là trên cổ cô có dấu hickey không thể nào rõ ràng hơn được nữa!

“Cố Mặc Ngôn!” Cô không khỏi tức giận: “Anh… anh làm như vậy thì em ra ngoài gặp người khác kiểu gì đây!”

Lúc này Cố Mặc Ngôn cũng đi đã tới sau lưng Tô Thư Nghi, ôm lấy eo cô từ sau lưng rất tự nhiên, cười khẽ một tiếng: “Anh chỉ để lại dấu ấn của anh thôi mà.”

Tô Thư Nghi trừng Cố Mặc Ngôn một cái, nhưng lúc này cũng hết cách rồi, chỉ đành thay quần áo.

Tối qua lúc tới đây, má Vương có chuẩn bị quần áo quay về cho cô.

Thực ra sau khi gả cho Cố Mặc Ngôn, Cố Mặc Ngôn đã cho người mua thêm rất nhiều quần áo cho cô, nhưng những bộ quần áo kia quá đắt, Tô Thư Nghi thấy nổi bật quá nên cũng không dám mặc lắm.

Lần này quần áo về nhà mà má Vương chuẩn bị cho cô chính là một trong số đó, là một chiếc váy hai dây trông rất bình thường, nhưng đường may và chất liệu vô cùng tinh tế, mặc lên khiến cả người trông rất tự nhiên thoải mái.

Điều không tốt duy nhất chính là đây là một chiếc váy hai dây, cho nên dấu hôn trên cổ cô cũng lộ ra hết sạch.

Đọc truyện chữ Full