DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ
Chương 164

CHƯƠNG 164

Cố Mặc Ngôn im lặng một lúc, sau đó anh khẽ nhếch đôi môi mỏng. Tô Thư Nghi cho rằng anh lại định tra hỏi mình gì đó, lập tức căng thẳng không biết phải trả lời ra sao, lại bất ngờ nghe anh trầm giọng nói: “Em nghỉ ngơi cho khỏe đi, anh bảo má Vương hầm canh gà mang đến cho em.”

Tô Thư Nghi giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Mặc Ngôn, cô đang không hiểu vì sao anh bỗng dưng không ép hỏi mình nữa thì không ngờ anh đã đưa tay lên che mắt cô lại.

“Ngủ đi, có chuyện gì thức dậy rồi hẵng nói.”

Cố Mặc Ngôn nói rất khẽ, giống như lông ngỗng mềm mại lướt qua màng nhĩ.

Lúc nãy Tô Thư Nghi đã uống thuốc giảm đau, quả thật bây giờ có hơi buồn ngủ, cô bèn gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Cũng không biết vì sao, hình như mỗi lần ở cạnh Cố Mặc Ngôn, cô luôn chìm vào giấc ngủ một cách dễ dàng.

Lúc Tô Thư Nghi còn đang mơ mơ màng màng sắp chìm vào mộng đẹp thì đột nhiên cảm nhận được trên trán truyền đến cảm xúc mềm mại.

Sau đó, bên tai vang lên tiếng thở dài trầm ấm…

“Tô Thư Nghi, em muốn anh làm thế nào với em bây giờ?”

Tới khi Tô Thư Nghi ngủ thì Dương Tùng Đức đã đến bệnh viện, trong tay còn xách theo canh gà má Vương vừa mới hầm xong.

“Cố tổng, đây là….” Dương Tùng Đức đi vào phòng bệnh, vừa định lên tiếng đã bị Cố Mặc Ngôn làm động tác im lặng.

Dương Tùng Đức giật mình, lúc này mới chú ý tới Tô Thư Nghi đang ngủ say trên giường, nhanh chóng ngậm miệng đi theo Cố Mặc Ngôn ra ngoài.

“Nói đi.” Đi ra hành lang, Cố Mặc Ngôn mới hờ hững hỏi: “Điều tra ra chuyện Tô Thư Nghi bị thương rồi hả?”

“Vâng, đã hỏi nhóm bảo vệ của tòa nhà, rất nhiều người đều trông thấy.”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Tạp chí của họ vừa mới vạch trần một xưởng chế biến thực phẩm làm ăn thất đức mà. Xưởng chế biến đó đóng cửa rồi, lúc trước nợ lương của rất nhiều công nhân, giờ cũng không trả được. Cho nên có một công nhân cực đoan định tìm Cố Gia Huy trả thù, sau đó…” Dương Tùng Đức đang nói bỗng trở nên ngập ngừng, không dám nói tiếp.

Đôi mắt đen láy của Cố Mặc Ngôn hơi trầm xuống: “Nói.”

Dương Tùng Đức căng da đầu tiếp tục nói: “Người kia vốn dĩ tấn công Cố Gia Huy, nhưng mợ chủ vì bảo vệ Cố Gia Huy, nên… nên chạy tới ngăn lại, khiến tên côn đồ nổi giận rồi đâm mợ chủ bị thương.”

Khi Dương Tùng Đức nói ra câu này, còn cẩn thận quan sát biểu cảm của Cố Mặc Ngôn.

Nhưng biểu cảm của anh vẫn rất bình tĩnh.

Dương Tùng Đức không khỏi cảm thấy lạ.

Anh ta còn tưởng rằng cậu Cố rất để ý tới mợ chủ chứ, chẳng lẽ là ảo giác của anh ta à?

“Còn gì nữa không?” Cố Mặc Ngôn chỉ hờ hững hỏi.

“Còn… Còn nghe có người nói, có vẻ Cố Gia Huy rất quan tâm tới mợ chủ.” Dương Tùng Đức nói: “Anh ta tự mình bế mợ chủ tới bệnh viện…”

Ánh mắt Cố Mặc Ngôn bỗng trầm xuống.

Đọc truyện chữ Full