DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ
Chương 173

CHƯƠNG 173

Cố Mặc Ngôn chú ý thấy hình như bà có điều muốn nói với mình, bèn ngẩng đầu lên chủ động hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”

“Ờm, cậu chủ này…” Má Vương có hơi do dự, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ hơi tái nhợt của Tô Thư Nghi, bà vẫn không nhịn được nói: “Tuy rằng cậu mợ ân ái là chuyện tốt, nhưng dù sao mợ chủ vẫn còn đang bị thương mà, có phải cậu… có phải cậu vẫn nên nhẹ nhàng hơn chút không?”

Má Vương nói lời này hoàn toàn là ý tốt, chủ yếu là vì ban nãy Tô Thư Nghi kêu quá lớn tiếng, bây giờ sắc mặt cũng không tốt lắm, má Vương đang đau lòng thôi.

Cả Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghi đều sững sờ, nhưng dù sao cũng là người trưởng thành cả rồi, bọn họ nhanh chóng hiểu ra được gì đó từ khuôn mặt đỏ bừng và ánh mắt ám muội của má Vương và chú Trương.

Mặt Tô Thư Nghi chợt đỏ bừng lên.

Đòi mạng hả.

Có phải ban nãy lúc Cố Mặc Ngôn bôi thuốc cho cô, má Vương nghe thấy tiếng hét của cô nên mới hiểu lầm không?

“Má Vương, thực ra…” Da mặt cô mỏng, vội vàng muốn giải thích rõ với má Vương, nhưng không ngờ còn chưa nói ra đã bị Cố Mặc Ngôn ngắt đứt.

“Má Vương, má yên tâm đi.” Sắc mặt Cố Mặc Ngôn hờ hững: “Tôi biết Thư Nghi bị thương nên vẫn luôn cẩn thận mà, tôi làm là chính.”

Đôi mắt Tô Thư Nghi trợn tròn ngay lập tức!

Cái gì mà “tôi làm là chính”?

Cố Mặc Ngôn này, nói dối không đỏ mặt thì cũng thôi đi, còn là lời nói dối xấu hổ như vậy nữa!

Hiển nhiên chú Trương và má Vương cũng không ngờ Cố Mặc Ngôn trước giờ luôn lạnh nhạt lại nói ra lời tr@n trụi như vậy, đầu tiên là sững sờ, nhưng rất nhanh đã mỉm cười gật đầu: “Vậy thì tốt rồi, vẫn là cậu chủ chu đáo.”

Chu đáo cái đầu má á!

Bây giờ mặt Tô Thư Nghi đã có thể rỉ máu luôn được rồi, có vẻ cô muốn giải thích chút gì đó, nhưng bàn tay dưới bàn của Cố Mặc Ngôn lại nắm lấy cô rồi bóp lấy, rõ ràng là đang ngăn cản cô.

Thế là cô chỉ đành trưng cái mặt đỏ bừng này, ngoan ngoãn để Cố Mặc Ngôn dắt đi lên tầng.

Về tới phòng, cuối cùng Tô Thư Nghi mới không nhịn được mà bùng nổ.

Bàn tay trái không bị thương của cô cầm một cái gối lên, ném thẳng về phía Cố Mặc Ngôn: “Cố Mặc Ngôn! Ban nãy anh nói lung tung gì vậy! Gì mà tôi làm là chính. Đúng là… ăn nói bậy bạ!”

Gối của Tô Thư Nghi còn chưa rơi lên người Cố Mặc Ngôn thì Cố Mặc Ngôn đã tùy ý giơ tay lên, đón lấy chiếc gối một cách chính xác.

Nhìn cô gái trước mắt đang nổi nóng, Cố Mặc Ngôn bật cười khàn khàn.

Sợ là chính Tô Thư Nghi cũng không nhận ra cô ở trước mặt anh đã càng ngày càng “coi trời bằng vung” rồi, bây giờ đã dám “đánh” cả anh nữa luôn?

Nhưng không biết vì sao, Tô Thư Nghi như vậy lại bỗng dưng khiến tâm trạng anh thấy rất tốt.

Khóe miệng anh nở nụ cười khẽ đến mức không nhận ra, thấp giọng nói: “Sao thế? Không thích à? Chúng ta là vợ chồng danh chính ngôn thuận, có những chuyện giường chiếu như vậy cũng là bình thường thôi. Nếu không má Vương với chú Trương sẽ nói với ông nội như thế nào đây?”

Tô Thư Nghi sững sờ, lúc này mới bình tĩnh lại một chút, nhớ ra Cố Mặc Ngôn từng nói với mình, thực ra má Vương và chú Trương là tai mắt mà ông nội sắp xếp ở trong nhà, giám sát mình và Cố Mặc Ngôn.

Đọc truyện chữ Full