DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trời Ơi! Ông Xã Tôi Là Công Tử Bột
Chương 53: Lãnh Tử Sâm Khiến Người Tức Chết Không Đền Mạng



Ông cụ này chính là ông cụ Lãnh ông nội của Lãnh Tử Sâm, năm nay ông ấy đã hơn 80 tuổi, nhưng nhìn cơ thể vẫn còn khoẻ khoắn lắm.
Ngồi bên cạnh ông ấy là một bà cụ, tuổi tác bà cụ cũng khoảng chừng ông ấy, đó là bà nội của Lãnh Tử Sâm.
Mái tóc bạc của bà ấy được chải gọn gàng, tuy sắc mặt cũng hồng hào nhưng tinh thần lại kém hơn ông cụ nhiều, có lẽ vì chuyện của cháu trai cả khiến bà ấy không chịu nổi.
Hai bên trái phải của ông cụ và bà cụ có rất nhiều người, già trẻ lớn bé, đủ loại tuổi tác, trông rất náo nhiệt.
Sau khi Lãnh Trọng Quân vào đại sảnh, dẫn theo vợ con đi về phía ông bà cụ:"Ba mẹ, con về rồi."
Ông cụ không chú ý đến Lãnh Trọng Quân mà ánh mắt lại dừng trên Lãnh Tử Sâm đang ngồi trên xe lăn, ông cụ kinh ngạc: "Tử Sâm, chân cháu bị sao vậy?"
"Ông nội, gần đây cháu mới bị tai nạn xe, chân này của cháu tàn rồi." Lãnh Tử Sâm thản nhiên trả lời.

Ông cụ kinh ngạc đứng dậy: "Cái gì? Tàn rồi?"
Bà cụ ngồi bên cạnh ông ấy cũng sợ đến mức thay đổi sắc mặt.

Lãnh Trọng Quân lườm Lãnh Tử Sâm một cái: "Đừng có nói linh ta linh tinh, ba, ba yên tâm, chỉ là tạm thời thôi, nghỉ ngơi mấy tháng là khỏi."
Ông cụ nghe thấy vậy, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, ngón tay chỉ Lãnh Tử Sâm: "Cái tên nhóc thối này chỉ biết doạ ông nội thôi, cẩn thận ông dạy lại cháu đấy."
Lãnh Tử Sâm cười hì hì nói: "Ông nội, cháu thấy không khí trong phòng nặng nề quá nên mới thuận miệng nói đùa tí thôi.

Đúng rồi, giới thiệu với ông bà."
Lãnh Tử Sâm nắm tay Mộ Thi Hàm, hơi dùng sức kéo cô đứng bên cạnh mình, sau đấy nhìn về phía ông cụ và bà cụ nói: "Ông nội, bà nội, đây là cháu dâu của hai người Mộ Thi Hàm.

Thi Hàm, chào ông bà nội đi."
"Cháu chào ông bà nội." Mộ Thi Hàm rất nhanh nhẹn, sau khi Lãnh Tử Sâm nói xong, cô đã vội vàng chào hai ông bà cụ.
Bà cụ ngơ ngác nhìn Mộ Thi Hàm giống như đang tiêu hoá tin tức Lãnh Tử Sâm mới nói.
Sắc mặt ông cụ xanh mét, quát lớn: "Hỗn láo, cháu đang xằng bậy đấy."
Lãnh Tử Sâm vô tội chớp mắt: "Ông nội, sao cháu lại làm bậy được?"
"Sao có thể lấy hôn nhân ra làm trò đùa? Chuyện lớn như cháu kết hôn mà lại không thông báo cho bất cứ ai, cháu có còn để ông vào mắt nữa không hả?" Ông cụ hừ một tiếng.
Lãnh Tử Sâm nhún vai: "Ông nội, ông kích động làm gì? Ai không biết còn tưởng ông kết hôn đấy ạ."
"Cháu..." Ông cụ Lãnh tức giận đến nói không lên lời.
Bà cụ liếc nhìn Lãnh Tử Sâm: "Được rồi Tử Sâm, cơ thể ông nội cháu không tốt, cháu đừng chọc giận ông ấy."
"Bà nội, oan cho cháu quá, cháu có chọc giận ông đâu? Cháu đâu có làm sai gì ạ, sao ông lại thích tức giận thế? Ai không biết còn tưởng thời kỳ tiền mãn kinh của ông đến muộn đó."
Lãnh Trọng Quân thấy con trai càng nói lời kỳ cục, vội vàng ngăn anh lại: "Tử Sâm, đủ rồi, không được nói hươu nói vượn."
Sau khi Lãnh Trọng Quân quát bảo Lãnh Tử Sâm ngừng lại, ông chuyển hướng sang nói với ông cụ: "Ba, là do mấy năm nay con không dạy dỗ tốt con trai, thằng nhóc này bị con chiều hư rồi, danh tiếng ở thành phố A cũng rất kém, không có cô gái nào chịu gả cho nó.

Thi Hàm là đính hôn từ nhỏ với Tử Sâm, cũng may con bé không chê Tử Sâm nên bọn con cho hai đứa đi đăng ký kết hôn trước, lần này về vừa hay có thể danh chính ngôn thuận dắt Thi Hàm về.


Hôm qua hai đứa nó mới đăng ký kết hôn, không phải cố tình giấu diếm ba đâu."
Nghe xong lời này của Lãnh Trọng Quân, sắc mặt ông cụ mới hòa hoãn đi đôi chút, nhưng vẫn không chịu bỏ qua mà nhíu mày hỏi: "Đính hôn? Sao ba không biết?"
"Ba, ba không biết lúc trước con mới đến thành phố A, sự nghiệp phát triển không thuận lợi, ít nhiều gì cũng có ba của Thi Hàm giúp đỡ nên mới có thành tựu hôm nay.

Con với ba Thi Hàm là anh em thân thiết, lúc trước khi Tử Sâm và Thi Hàm còn nhỏ, con với ba con bé đã cho hai đứa đính hôn rồi."
"Mấy năm trước, ba Thi Hàm qua đời, đứa nhỏ Thi Hàm này cũng tốt bụng, biết rõ danh tiếng Tử Sâm như vậy mà vẫn tuân thủ lời hứa, đồng ý gả cho Tử Sâm.

Hơn nữa, có thể cưới được Thi Hàm là phúc của Tử Sâm."
Lãnh Trọng Quân cố gắng ôm hết trách nhiệm lên người mình, khen Mộ Thi Hàm với ba cô phải nói là ba hoa chích chòe.
Ông cụ nghe Lãnh Trọng Quân giải thích xong, cuối cùng sắc mặt cũng tốt hơn, nhưng vẫn lườm anh một cái: "Tên nhóc thối, chỉ biết ăn uống chơi bời, làm mất hết mặt mũi của ba cháu rồi, nếu đã đến thủ đô rồi thì nên nghiêm chỉnh đi."
Ông cụ nói rồi nhìn về phía Mộ Thi Hàm: "Nếu cháu đã gả cho Tử Sâm rồi thì nên quản nó cho tốt vào, bảo nó làm người tốt đi."
Mộ Thi Hàm vội vàng gật đầu: "Cháu biết rồi ạ, ông nội."
Bà cụ âm thầm quan sát Mộ Thi Hàm, chỉ thấy cô gái trước mặt cao quý đoan trang, đôi mắt sáng ngời sạch sẽ, mà dáng vẻ lạnh lùng kia lại càng khiến cô thêm phần xinh đẹp, nhìn cũng không tệ.

Trong lòng bà ấy rất hài lòng, nhìn thấy chồng không so đo nữa mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cửa của ông bà cụ đã qua được rồi, như này chứng tỏ Mộ Thi Hàm đã được người nhà họ Lãnh chấp nhận.

Lãnh Tử Sâm lại dẫn Mộ Thi Hàm đi gặp mấy người lớn khác, rồi đi chào hỏi những người ngang hàng là coi như đã hoàn thành ra mắt.
Bà cụ thấy mọi người đều đã quen mặt nhau, vội vàng bảo người dọn cơm.

Sau khi ăn tối xong, ông cụ bảo cả nhà Lãnh Trọng Quân về nghỉ ngơi, dù sao thì bọn họ ngồi xe suốt đoạn đường dài cũng rất mệt.
Trang viên nhà họ Lãnh có tổng cộng năm sân chính, đương nhiên nơi lớn nhất là nhà chính, cũng chính là sân Mẫu Đơn của ông bà cụ.

Còn có lầu gác Y Lan của bác cả Lãnh Tử Sâm ở, bác hai ở khu nhà Đào Nguyên, bác ba ở phủ Hoa Liên, nơi Lãnh Trọng Quân ở là vườn Kim Trà.
Vườn Kim Trà nằm ở mạn sườn Đông Bắc của nhà chính, khoảng cách đế nhà chính giống mấy sân khác.
Kiến trúc nơi này theo kiểu Trung Quốc, lấy màu đỏ sậm làm chủ, nhìn trang nghiêm khí thế, nhà chính của mỗi sân có ba tầng, chiếm diện tích khoảng 500 mét vuông, nơi có sân trước và sau.
Tuy Lãnh Trọng Quân không hay về đây, nhưng nơi này không bị bỏ hoang, hoa trà trong sân vẫn được người chăm sóc tỉ mỉ, kiến trúc ngoài tường không có vết loang lổ.
Cái này khiến Mộ Thi Hàm nhớ đến một khách sạn được xây ở công viên cô từng đi, phong cách của khách sạn kia cũng như này, nhưng sân nhà họ Lãnh còn cao cấp hơn khách sạn cô từng ở nhiều.
Tầng chính là phòng khách trang trí kiểu Trung Quốc cách tân, mỗi một món đồ trang trí trong này đều là đồ cao cấp, người hiểu việc liếc mắt cái đã nhìn ra trang trí trong phòng này vô giá.
"Mệt mỏi cả ngày rồi, ai về phòng người ấy nghỉ sớm chút đi." Diêu Mộng Phạn xua tay với Lãnh Tử Sâm và Mộ Thi Hàm, còn bà kéo cánh tay Lãnh Trọng Quân đi lên tầng.
Nơi này không có thang máy giống như Phạn Viên, Trần Húc và Trần Đức vội vàng đi tới, một người phụ trách cõng Lãnh Tử Sâm, một người dọn xe lăn.

Còn Mộ Thi Hàm đi theo sau bọn họ.
Phòng của Lãnh Tử Sâm rất rộng, nằm ở hướng Đông Nam, ánh sáng hay thông gió đều rất tốt.

Phòng được trang trí theo phong cách Trung Quốc cách tân, nhìn rất có khí thế lại không bị nặng nề quá..


Đọc truyện chữ Full