DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trời Ơi! Ông Xã Tôi Là Công Tử Bột
Chương 107: Bốp Bốp…



Hôm sau, Mộ Thi Hàm liền nhận được điện thoại của Tử Điệp, bởi vì Tử Điệp hiện tại rất cần đến tiền, mặc dù cô không biết có thể thuyết phục Mộ Thi Hàm cho cô ứng trước lương được hay không, nhưng vì mẹ cô không thể không thử một lần.
Mộ Thi Hàm liền gặp mặt cô: "Mời ngồi.

"
"Tổng giám đốc Mộ, em đồng ý gia nhập công ty chị, thành lập thương hiệu thời trang riêng của bản thân.

" Tử Điệp vừa gặp được Mộ Thi Hàm liền bày tỏ lập trường của mình.
"Tốt lắm, em có yêu cầu gì cứ việc nói.

"
Tử Điệp vân vê vạt áo của mình, hít sâu một hơi rồi mới nhỏ giọng nói: "Em…muốn mượn chị ít tiền trước.

"
"Em gặp phải việc gì khó khăn sao? "
"Mẹ em bị bệnh rồi.


"
"Được.

"
Tử Điệp hiển nhiên không ngờ đến Mộ Thi Hàm sẽ đồng ý nhanh như vậy, thậm trí cô còn chưa nói mình muốn mượn bao nhiêu nữa.
"Tổng giám đốc Mộ, chị còn chưa hỏi em muốn mượn bao nhiêu tiền mà đã đồng ý rồi sao? "
"Chị tin là sẽ nằm trong khả năng của chị.

"
Tử Điệp cười nói: "Tổng giám đốc Mộ, cảm ơn chị.

"
Mộ Thi Hàm lấy từ trong ngăn kéo ra một tờ ngân phiếu đưa cho cô: "Cho em.

"
Tử Điệp nhìn chi phiếu một cái, cột ghi số tiền vậy mà lại để trống, đây là muốn để cho cô tự mình điền sao? Vậy nên, chị ấy thật sự không quan tâm mình mượn bao nhiêu tiền? Có cần phải hào phóng vậy không?
"Tổng giám đốc Mộ, nếu như em một lần liền vay 300 triệu, thật sự được sao? "
"Đương nhiên rồi, Tử Điệp, em phải biết, giá trị của em còn cao hơn cả 300 triệu gấp nhiều lần, chỉ cần em làm tốt, chị tin trong tương lai không xa em nhất định sẽ trở nên nổi tiếng, còn Mộ Thị sẽ có một chỗ đứng trong giới thời trang.

"
"Cảm ơn chị đã tin tưởng em, em nhất định sẽ dốc hết sức mình làm thật tốt.

"
"Trước tiên cứ chữa bệnh cho mẹ em đi đã, mười lăm ngày sau lại đến tìm chị.

"
Tử Điệp kinh ngạc: "Mười lăm ngày, lâu vậy sao? "
"Em cũng biết đó, tập đoàn Mộ Thị trước mắt không có công ty thời trang, vậy nên bọn chị cần thời gian chuẩn bị.


"
"Em có thể đến giúp.

"
"Phần cứng em không giúp được đâu, vẫn là chăm sóc tốt cho mẹ em trước đi.

"
"Cảm ơn tổng giám đốc Mộ, mười lăm ngày sau em nhất định sẽ đến trình điện đúng giờ.

"
------
Từ Tử Điệp vừa mới đi ra khỏi Mộ Thị liền gặp trúng một người, chính là giám đốc Trương mà đã vứt bản thiết kế của cô vào thùng rác ở quán trà ngày hôm qua.
"Cô Từ, tôi nghĩ chúng ta còn có thể bàn bạc thêm.

" Giám đốc Trương đi đến trước mặt Từ Tử Điệp, dùng một loại giọng điệu ban ơn nói.
Vốn dĩ là cô không ưng thiết kế của Từ Tử Điệp đâu, nhưng ngày hôm qua sau khi quay lại công ty, phía tổng giám đốc gây áp lực cho bộ phận thiết kế bọn họ, nói bộ phận thiết kế bọn cô đã mấy tháng trời mà không thiết kế ra được tác phẩm ngoạn mục nào, đồ thiết kế ra quay đi quay lại vẫn chỉ là mấy mẫu cũ, doanh số của quý này đã bắt đầu trượt dốc rồi.
Tổng giám đốc nói với cô, bộ phận thiết kế bắt buộc phải tiêm máu mới, hơn nữa còn phải đưa ra một số thiết kế sáng tạo, nhưng tất cả nhà thiết kế trong bộ phận thiết kế đều có phong cách riêng của mình, hơn nữa cái phong cách đó đã ăn sâu vào rồi, rất khó để có không gian sáng tạo.
Gần đây giám đốc Trương đã phỏng vấn rất nhiều nhà thiết kế mới vào nghề, nhưng đều không ưng tác phẩm của họ, nếu như khong phải là tác phẩm có khuyết điểm thì lại là không có điểm sáng, căn bản là không gặp được tác phẩm nào đủ để lay động cô, nghĩ đến "đổi mới " mà tổng giám đốc nói, cô liền nghĩ đến Từ Tử Điệp.
Mặc dù cô không quá xem trọng tác phẩm của Từ Tử Điệp, nhưng nói đến đổi mới thì vẫn là tác phẩm của Từ Tử Điệp có nét mới, vậy nên cô muốn lấy bản vẽ thiết kế của Từ Tử Điệp mang về cho tổng giám đốc xem qua, nếu như tổng giám đốc vừa ý vậy thì để Từ Tử Diệp vào công ty của bọn họ.
Chỉ đáng tiếc, trời không chiều lòng người, Từ Tử Điệp đã gặp được Mộ Thi Hàm rồi, đối mặt với người đã vứt bản thiết kế của mình vào thùng rác, Từ Tử Điệp không còn tý hảo cảm gì với cô ta, cô lạnh nhạt nói: "Rất xin lỗi, tôi với cô không có gì để nói cả.

"
Giám đốc Trương trầm mặt: "Từ Tử Điệp, cô thái độ kiểu gì vậy? Cô phải biết đắc tội tôi rồi thì không có ích lợi gì cho tương lai của cô đâu.

"
"Tôi chỉ là không muốn bàn bạc gì với giám đốc Trương hết, đắc tội chỗ nào vậy? "
"Một ngày không gặp, cô ngược lại trở nên tự tin hơn nhiều.

" Giám đốc Trương nhìn một cái tập đoàn Mộ Thị, sau đó cười phì: "Cô không phải là muốn vào tập đoàn Mộ Thị đó chứ? Tôi thấy cô ngu rồi sao, dưới trướng Mộ Thị căn bản là không có sản nghiệp về thời trang, cô bệnh quá hóa rồ à? "
Từ Tử Điệp nghĩ đến câu nói "em đến thì sẽ có" của Mộ Thi Hàm, tâm trạng tức khắc liền rất tốt, cô cười nhẹ nói: "Đúng vậy, tôi chính là điên quá hóa rồ đó, nhưng mà có liên quan gì đến giám đốc Trương sao? "
"Đúng là không liên quan, nhưng Từ Tử Điệp cô đừng quên, bây giờ cô đang thiếu tiền, nơi duy nhất cô có thể cầu xin đó chính là tôi, bây giờ cô ngoan ngoãn xin lỗi tôi một câu, biết đâu tôi có thể suy xét để công ty cho cô ứng lương.


"
Từ Tử Điệp cười lạnh: "Xin lỗi cô? Tôi làm sai điều gì mà cần xin lỗi cô? Còn nữa, cô là cái thá gì mà tôi phải xin lỗi cô chứ? "
Câu nói này cuả Từ Tử Điệp đã chọc tức giám đốc Trương, cô ta giơ tay, hung ác giáng một cái tát xuống mặt của Từ Tử Điệp: "Đồ mất dạy, vậy mà dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với tao, mày chán sống rồi à? "
Từ Tử Điệp không tránh kịp, bị tát một cái thật mạnh, một khuôn mặt non nớt liền đỏ ửng lên một mảng.
Giám đốc Trương đó cao 1m7, hơn nữa người cũng khá to béo, Từ Tử Điệp đứng trước mặt cô ta càng thêm nhỏ bé, cho dù cô có muốn đánh trả thì cũng có chút lực bất tòng tâm.
Cô ôm mặt, tức đỏ cả mắt: "Giám đốc Trương, cô ức hiếp người quá đáng rồi đó, mặc dù tôi chỉ là một sinh viên đại học, tài lực không bằng cô, nhưng cũng không phải người mà cô có thể tùy tiện bắt nạt, tôi muốn cô xin lỗi tôi.

"
"Xin lỗi cô sao? Loại giun dế thấp hèn như cô mà cùng muốn tôi xin lỗi cô sao? Cô nằm mơ…"
"Bốp, bốp…"
Ngay giây sau, giám đốc Trương chỉ cảm thấy khuôn mặt của mình nóng rát, cô ta phẫn nỗ ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một khuôn mặt thanh lãnh đến cực điểm, khuôn mặt đó đẹp đến tột cùng, nhưng cũng lạnh lùng thấu xương.

"
Đối mặt mới mỹ nhân lạnh lùng đột nhiên xuất hiện, giám đốc Trương ngơ ra trong phút chốc, lúc này, cảm giác nóng rát trên mặt nhắc nhở cô ta vừa xảy ra chuyện gì, cô bị người phụ nữ trước mặt này tát vào mặt, hơn nữa còn là hai cái, hiện tại hai bên mặt của cô ta đều cân xứng luôn rồi.
"Cô là ai? Dựa vào đâu mà đánh tôi? " Giám đốc Trương phẫn nộ đến cùng cực, hận không thể trực tiếp xé Mộ Thi Hàm làm đôi, nhưng khi nhìn thấy bốn tên vệ sĩ cao lớn ở sau lưng Mộ Thi Hàm thì cô ta đã sợ rồi.
Mộ Thi Hàm nhìn cô ta, lạnh lùng mở miệng: "Ở trước của tập đoàn Mộ Thị đánh người của tôi, cô thấy tôi dễ ức hiếp lắm sao? "
"Người của cô? " Giám đốc Trương ngẩn ra: "Cái con bé này là người của cô? "
"Có vấn đề gì sao? " Giọng Mộ Thi Hàm rất nhẹ, nhưng hàn ý bên trong thì không ai không cảm nhận được.
"Cô là…" "Tống giám đốc tập đoàn Mộ Thị Mộ Thi Hàm, sao? Cô muốn đánh lại không? "
Giám đốc Trương nghe vậy, sau gáy lấm tấm toát ra mồ hôi, cô ta vội cúi đầu: "Không dám.

"
Nói xong lời này liền quay người muốn đi, Mộ Thi Hàm lại gọi cô ta lại: "Tôi cho cô đi rồi sao? ".


Đọc truyện chữ Full