DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lòng Người Như Rắn Rết Dụ Hoặc Phía Sau Tình Yêu Nam Nữ
Chương 57: Chương 57


Nghe tôi hỏi không ngừng, có vẻ Mặc U không muốn trả lời, trực tiếp vùi đầu vào lòng Doãn Liên.
Doãn Liên nhìn tôi, nói: "Có những chuyện nếu đã qua rồi thì đừng hỏi nữa, được ở bên nhau là tốt lắm rồi, tôi cũng từng trải qua chuyện tương tự, bây giờ không phải cũng rất ổn sao?"
Nhìn mèo đen trong lòng cô ấy, tôi đoán giữa cô ấy và Mặc U cũng có một câu chuyện.
Ý của Doãn Liên tôi hiểu, nhưng nghĩ đến chuyện của Mạc Thiệu Văn và nhà họ Lương, tôi vẫn không có cách nào chấp nhận được.
Không lâu sau, mẹ tôi đến gõ cửa, bảo chúng tôi sang phòng bên cạnh.
Khi chúng tôi qua thì thấy Lương Thiệu Văn đang ở đó.
Sáng sớm hôm qua lúc đến nhận xác ba mình hắn đã như người mất hồn, hôm nay gặp lại, hắn đã hoàn toàn suy sụp.
Mặt tái mét, râu xồm xoàm, trong mắt hằn những đường tơ máu u ám đến đáng sợ.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, chỉ trong một ngày, anh ta đã mất đi ba người thân liên tiếp.
Lương Thiệu Văn còn mang đến hai cái va li, một lớn một nhỏ, thấy tôi hắn liền lấy ra một cái hộp gỗ, nói: "Thứ này là của em."
Hắn mở ra, bên trong là chiếc vòng ngọc khắc hình rồng phượng.
Lương Thiệu Văn thật sự rất mệt mỏi, hắn nhìn tôi, nói: "Cái vòng này thật sự là của em."
Nói rồi hắn kể lại toàn bộ câu chuyện, đại khái không khác những gì Mặc U vừa kể, hơn nữa hắn cũng không tán đồng hành động của tổ tiên gia đình mình.
Con trai trưởng nhà họ Lương có tên phát âm giống nhau, trên thực tế là để thu hút quỷ núi chuyển thế.
Không biết việc này đúng hay không nhưng khi đó ở nhà hàng vì nghe có người gọi lớn cái tên "Thiệu Văn", tôi ma xui quỷ khiến quay đầu, trùng hợp bắt gặp Lương Thiệu Văn vừa bước vào cửa.
Bốn mắt nhìn hai, cả hai đều ngượng ngùng nhưng vẫn lịch sự gật đầu cười.
Hôm ấy tôi liên hoan với bạn, vẫn còn độc thân, nhóm bạn liền giở trò, cứ bảo tôi đi xin Wechat của Lương Thiệu Văn.
Lúc ấy hình như Lương Thiệu Văn đi bàn chuyện làm ăn, mọi người cười đùa ầm ĩ, hắn cứ thế thêm Wechat của tôi.
Bây giờ quay đầu nhìn lại, quá khứ đột nhiên trở nên khó chấp nhận.
Tục lệ phải đi tế bái mộ tổ tiên nhà họ Lương trong ngày tổ chức đám cưới thực chất là để nói với Mạc Thiệu Văn lại có câu dâu mới gả vào, nếu người này gần giống quỷ núi, di hài của quỷ núi sẽ oán hận, khiến một người trong nhà họ Lương ngất đi.

Đến tối, Mạc Thiệu Văn sẽ đến nhà họ kiểm chứng, xem thử cô dâu mới có phải quỷ núi chuyển kiếp không, cho nên cô dâu mới phải giữ linh đường cả đêm một mình.

Trước đây nhà họ cũng gặp hai trường hợp tương tự, nhưng đều không phải quỷ núi chuyển thế, bởi vậy sau khi xác nhận xong, Mạc Thiệu Văn liền cho người ngất đi sống lại, không làm gì khác.
Ma quỷ trước giờ rất tuân thủ quy tắc, cho nên Lương Thiệu Văn cho rằng đêm tân hôn đó cũng sẽ nhẹ nhàng lướt qua.
Nào ngờ tôi lại là...
Lương Thiệu Văn còn mang của hồi môn mẹ tôi nhét dưới va li cho tôi đến, bên trong va li nhỏ còn có bộ đồ thêu hình rồng phượng màu trắng tôi mặc đêm tân hôn.
"Đây là đồ của quỷ núi, còn chiếc vòng này nữa, là nhà anh..." Nói tới đây, Lương Thiệu Văn chua xót cười lạnh, "Lấy từ trên người cô ấy xuống."
Chiếc vòng có thể tháo xuống, nhưng bộ đồ ba lớp này là chuyện thế nào?
Lương Thiệu Văn không thấy Mạc Thiệu Văn, nhưng tôi có thể nhìn thấy, quay đầu nhìn anh, chỉ thấy trong mắt anh tràn ngập oán hận, có điều anh vẫn không lên tiếng.
Một lát sau, Mạc Thiệu Văn mới nói: "Em hỏi cậu ta có thể trả lại hoặc hủy hai bức tranh kia được không."
Tôi chuyển lời đến Lương Thiệu Văn, rồi hỏi: "Lần này tới đây, anh muốn làm gì?"
Cho dù trả lại, sợ là di hài của quỷ núi vẫn sẽ tìm nhà họ Lương báo thù.
"Mẹ em nói đã mời được một đại sư có thể giải quyết chuyện này, cho nên anh tới đây." Lương Thiệu Văn đưa tay xoa mặt, bất lực nói, "Dư Tâm, ba anh chết rồi, mẹ anh cũng chết rồi, ngay cả chú anh cũng chết, anh không biết người tiếp theo là ai.

Nhưng anh không muốn..." Hắn dụi hai mắt đỏ hoe, ngước mắt nhìn tôi, "Cũng không muốn em chết.

Tổ tiên nhà anh...! Chấp niệm trước khi chết của họ là muốn giữ em mãi ở mộ phần nhà họ Lương, họ sẽ không tha cho em.

Cho nên nếu muốn giải quyết thế nào thì cứ làm thế đó.

Chỉ cần không còn ai chết là được."
Nói xong, Lương Thiệu Văn mệt mỏi dựa ra sau sô pha.
Nhìn dáng vẻ này, hình như hắn đã phải hạ quyết tâm rất lớn.
Tôi nhìn Mặc U, hỏi: "Có cách gì không?"

Mẹ tôi cũng sốt ruột hỏi, em trai tôi kéo bà đi, nói: "Nếu đã là bạn của chị, người ta chắc chắn sẽ đứng về phía chị, mẹ đừng lo."
Rồi chỉ để lại ba tôi ngồi nghe.
Mặc U cũng không biết phải làm thế nào, đưa mắt nhìn Mạc Thiệu Văn, nói để tính toán một chút.
Kết quả một mèo một ma thảo luận hồi lâu, trong đó Mạc Thiệu Văn là người đưa ý kiến chính.
Cuối cùng, Mặc U lên tiếng: "Thật ra không khó để giải quyết, cậu đào mộ nhà cậu lên, đưa di hài của quỷ núi ra ngoài, sau đó giữa đêm để Dư Tâm và Mạc Thiệu Văn thành thân trước mặt di hài của quỷ núi, xua tan oán khí bao năm nhà cậu vây hãm cô ấy, cũng để hoàn thành tâm nguyện mấy kiếp của cô ấy."
Nghe xong tôi lập tức bật dậy nhìn Mạc Thiệu Văn.
Anh cũng nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm, không thể đoán được cảm xúc bên trong.
Tôi rối bời, vốn định từ chối, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt xuống.
Ba tôi nghe nói tôi phải kết hôn với một hồn ma cũng ngẩn người, lẩm bẩm không biết đang nói gì.
Lương Thiệu Văn thì đen mặt hỏi Mặc U: "Thành hôn xong thì sao?"
"Đương nhiên là siêu độ cho đám người trong mộ tổ tiên nhà cậu, chẳng lẽ lại để họ tới tìm Dư Tâm? Hơn nữa sau khi mất đi sự che chở của quỷ núi cho bị trấn, những thứ nhà cậu có được nhờ quỷ núi và Mạc Thiệu Văn đều phải từ từ trả lại cho họ, chắc chắn tổn hại đến nền móng nhà cậu xây dựng lâu nay." Mặc U nói giảm nói tránh, đại khái ám chỉ việc nhà họ Lương làm đã ảnh hưởng tới âm đức của họ.
"Nhà tan cửa nát, có mất thêm cũng chẳng đáng gì." Hình như Lương Thiệu Văn đã buông bỏ tất cả, hắn lại đưa tay lên xoa mặt, chua xót hỏi, "Cái tôi hỏi là Dư Tâm, cô ấy sẽ thế nào?"
Lúc hỏi, hắn bi thương nhìn tôi.
Thậm chí còn lầm bầm: "Chẳng lẽ cứ để cô ấy ở với một hồn ma cả đời?"
Mạc Thiệu Văn lập tức hừ lạnh, xoay người đi, vẫn không nói tiếng nào.
Tôi thở dài, nhẹ giọng: "Đây là chuyện của cá nhân tôi, anh không cần lo."
"Dư Tâm, trước đây những lời ba mẹ nói với anh không phải như vậy.

Anh tưởng Mạc Thiệu Văn dùng tính mạng của mọi người ép gia đình anh.

Dù bây giờ anh biết rồi, anh cũng không muốn em..."

Tôi ngắt lời, không để hắn nói thêm nữa: "Nhân lúc còn sớm, vậy tối nay đi.

Tôi không muốn gặp ma nữa, anh cũng không muốn gia đình lại gặp thêm chuyện đúng không? Vậy tôi với anh không cần thiết phải tiếp tục kéo dài chuyện này.
Cả người Lương Thiệu Văn tràn ngập nét tang thương: "Thế để anh nhờ người xử lý chuyện mộ phần, bộ đồ và chiếc vòng này em giữ đi."
Hắn hít sâu một hơi, chống tay đứng dậy, lảo đảo ra ngoài.
Mãi đến khi Lương Thiệu Văn đi rồi, ba tôi vẫn không chấp nhận cách giải quyết này: "Để con gả cho một hồn ma, tương lai con sẽ thế nào?"
Mạc Thiệu Văn đứng bên cạnh, nghe ba tôi hỏi vậy, sắc mặt cũng xám xịt.
Mặc U ngượng ngùng ho một tiếng, ánh mắt như muốn né tránh, nhưng khi nhìn Doãn Liên, cả gương mặt lại tràn ngập hạnh phúc.
Tôi thở dài: "Gả cho hồn ma vẫn tốt hơn chết mà, không lẽ ba muốn con chôn trong khu mộ của nhà họ Lương sao?"
"Sớm biết thế, con và Lương Thiệu Văn kia..." Ba tôi vỗ đùi, đứng dậy ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn mấy người chúng tôi, Mặc U ôm Doãn Liên, nói: "Chúng tôi cũng đi đây, hai người nói chuyện đi.
Bọn họ đi rồi, trong phòng cũng chỉ còn lại tôi và Mạc Thiệu Văn, anh đứng dưới cửa sổ đầy nắng, nhìn tôi nhẹ giọng: "Anh biết em là em, cô ấy là cô ấy.

Tối hôm đó anh không cố ý, do hương tê giác trộn với thuốc bôi trên người em có tác dụng k ích tình nên mới xảy ra chuyện như vậy.

Chúng ta chỉ bái đường, hoàn thành tâm nguyện của cô ấy thôi, tương lai em vẫn có thể sống một cuộc sống bình thường với người khác."
Thời điểm nói những lời này, Mạc Thiệu Văn quay mặt ra ngoài cửa sổ, nhưng sống lưng lại căng cứng, rõ ràng rất đớn đau.
Tôi nhìn tới nhìn lui vòng ngọc, hỏi: "Mặc U chỉ là một con mèo, làm sao lừa được gia đình Doãn Liên vậy?"
Nghe vậy, Mạc Thiệu Văn kích động quay đầu nhìn tôi, trên mặt lộ nét vui mừng.
Nhưng tôi chỉ chơi chơi đùa vòng ngọc, bất giác nói: "Tôi và Lương Thiệu Văn yêu nhau hơn ba năm rồi."
"Bao nhiêu năm cũng không sao cả." Mạc Thiệu Văn lập tức tiếp lời, "Bao nhiêu kiếp cũng thế."
Tôi đột nhiên nhớ tới chuyện Mạc Thiệu Văn và quỷ núi đã mấy kiếp không thành đôi.
Không ngờ đến kiếp này vẫn là một người một ma.
Có lẽ dù đợi bao lâu, đối với Mạc Thiệu Văn mà nói thật sự không phải vấn đề.
Đang định nói mình không có ý này thì mẹ tôi đã vội chạy vào, hai mắt ửng đỏ.
Nhưng khi nhìn tôi, bà chỉ cắn môi, ôm chầm lấy tôi, nói: "Không sao thì tốt, bây giờ người không cưới gả không sinh con nhiều lắm, con còn gia đình mà."

Tôi nghe mà hai mắt cũng đỏ lên, ôm lấy mẹ: "Không phải đang chờ gả đi sao?"
Mạc Thiệu Văn đứng cạnh hít sâu một hơi như đã có quyết định.
Rõ ràng mẹ không để lời tôi nói vào trong lòng, hơn nữa tâm lý bà có vẻ khá ổn định, ôm một lúc liền buông ra.
Mẹ kêu em trai gọi đêm người, gọi cả đám bạn bè không ra gì của nó, mọi người tối nay cùng đến mộ tổ tiên nhà họ Lương làm chỗ dựa cho tôi, phòng trường hợp nhà họ Lương lại muốn gây chuyện.
Sau đó mẹ bảo tôi ăn chút đồ lót dạ, rồi đến thẳng khu mộ nhà họ Lương.
Mạc Thiệu Văn đi trước, có lẽ anh cũng cần chuẩn bị.
Trên đường, Mặc U, Doãn Liên và tôi ngồi cùng xe, người lái là em trai, lý do là để bọn họ bảo vệ tôi.
Tôi ngồi ở ghế phụ, mấy lần quay đầu nhìn đều thấy Mặc U như xương mà vùi vào lòng Doãn Liên.
Thỉnh thoảng em trai tôi nhìn vào gương chiếu hậu, cũng bị dồn cẩu lương vào miệng.
Khi đến khu mộ tổ tiên nhà họ Lương, bạn bè em trai tôi đã có mặt đông đủ, trong đó quả thật có người họ đạo thuật, thấy em trai tôi cậu ta liền mặt mày hớn hở, bảo nó gọi tôi qua để vẽ cho tôi lá bùa.
Nhưng vừa thấy Mặc U, cậu ta chỉ ú ớ một tiếng rồi ngậm miệng, trốn sau lưng em trai không dám nói tiếp, chỉ ló đầu ra ngoài nhìn tôi.
Lúc Mạc Thiệu Văn từ phần mộ tổ tiên nhà họ Lương đáp xuống, đạo sĩ đó thiếu chút quỳ rạp xuống, kéo tay nài nỉ em trai tôi: "Anh em, tương lai nhớ che chở tôi nhé."
Em trai tôi chẳng hiểu gì, đá cậu ta một cái: "Đã nhờ tới giúp đỡ, cậu còn nói gặp quỷ đả tường (*) à!"
(*) Quỷ đả tường (鬼打墙) là hiện tượng ma đưa vào ban đêm hoặc ở vùng hẻo lánh.
Tiểu đạo sĩ luôn miệng kêu oan.

Buổi tối hôm xảy ra chuyện, cậu ta có tới nhà tôi, nhưng thang máy không hoạt động, cậu ta cảm giác trên lầu có xác chết nên đi thang bộ lên, kết quả gặp quỷ đả tường làm cho lạc đường, mệt đến ngất xỉu, cuối cùng nhờ một con mèo đen đánh thức.
Cậu ta vừa nói vừa nhìn Mặc U, sau đó quay sang chọt chọt em trai tôi mấy cái.
Em trai tôi vốn không biết Mặc U là một con mèo đen, tưởng cậu ta lên cơn điên khùng, lại đánh cậu ta một cái.
Tôi sững sờ, thảo nào khi Mặc U từ lối cầu thang thoát hiểm phóng ra, em trai tôi đứng ở hành lang kêu la lâu như vậy nhưng không một ai chạy lên, hóa ra là gặp quỷ đả tường.
Vì nhà họ Lương chưa chuẩn bị xong, chúng tôi đành ngồi chờ bên ngoài.
Tiểu đạo sĩ kia lại nói với em trai tôi: "Nhà họ Lương vốn không đồng ý chuyện đào mộ, anh rể trước của cậu phải chia hết tài sản cho họ, cũng xem như tán gia bại sản rồi.

Vì sự bình an của chị cậu, người ta đã bỏ hết vốn liếng đấy.".


Đọc truyện chữ Full