EDIT: BRANDY
Từ Thời Cẩm chậm rãi nói: “Những kẻ khác không nói làm gì, nhưng ta sao có thể làm tổn thương cô? Trên đời này nếu có người khiến ta do dự khi xuống tay, vậy cũng chỉ có thể là cô. Đừng tự coi nhẹ mình.”
Lời này Từ Thời Cẩm nói với Lưu Linh.
Ngôn từ dịu dàng, giọng điệu thắm thiết, Lưu Linh vẫn dửng dưng như không nghe thấy. Nàng hiểu rất rõ Từ Thời Cẩm, tuy là bạn thân nhưng nếu cần thiết, Từ Thời Cẩm sẽ không bao giờ nương tay, cùng lắm trả lại Lưu Linh một mạng mà thôi.
Lời của Từ Thời Cẩm không thể hoàn toàn coi là thật, nhưng trước mắt Cẩm Y Vệ dây dưa với Từ gia cũng không có gì tốt. Lục gia vừa vặn để lộ ra điểm yếu, bất đắc dĩ Từ gia chỉ có thể ngồi tọa sơn xem hổ đấu, vậy là được, hà tất gì phải dính vào mớ bòng bong này? Cho nên tạm thời cứ coi như tin lời Từ Thời Cẩm.
Tuy vậy, Cẩm Y Vệ vẫn quyết định lưu lại, tra xét thêm 1 lần nữa. Trong lúc Thẩm Yến bận rộn đến độ chân không chạm đất, Lưu Linh lại dường như cực kỳ thích thôn nhỏ hai người cùng đến trước kia, cứ cách dăm ba ngày lại tới chơi. Quận chúa muốn làm gì, nào ai dám lên tiếng cấm cản. Qua mấy ngày chuyện bên Trữ Châu cũng xem như sắp xếp ổn thỏa, chúng Cẩm Y Vệ từ biệt Từ lão tướng quân chuẩn bị lên đường hồi kinh.
Sau khi lễ mừng thọ ông nội kết thúc, Từ Thời Cẩm cũng phải rời đi. Nàng quả nhiên là cô nương tâm tư hoạt bát, nhạy bén, sợ hành động của mình có điểm khiến Thẩm Yến sinh hoài nghi, vì thế chủ động đến chào hỏi Cẩm Y Vệ, sau đó dẫn đầu cả đoàn người trở về Nghiệp Kinh đầu tiên.
Ngồi trên xe ngựa, nàng vén rèm châu nhìn Trữ Châu xa dần, thị nữ cung kính bưng một chén trà đến. Từ cô nương vuốt nắp trà, đột nhiên khẽ bật cười.
“Cô nương, người cười gì vậy?” Thị nữ Noãn Hương của nàng hiếu kỳ lên tiếng.
Từ Thời Cẩm tựa vào đệm mềm, thanh âm lười biếng lại mang theo chút suy tư, “Ám sát Cẩm Y vệ? Nhọc công Lục gia nghĩ được hạ sách đó. Một lần không thành công còn muốn ám sát lần thứ 2, thứ 3. Đương gia hiện tại của nhà họ Lục đúng là không có đầu óc. Chờ Thẩm Yến trở lại Nghiệp Kinh, người Cẩm Y Vệ đối phó đầu tiên chính là người nhà họ Lục. Lục gia ỷ vào việc mình là đại thế gia hơn trăm năm, dám khiêu chiến với quyền lực của Cẩm Y Vệ…. Tên ngu, bọn họ không biết hiện tại tân sủng của bệ hạ là ai sao? Một lần không rõ còn có thể không biết, lặp đi lặp lại mấy lần như thiêu thân lao vào lửa, đúng là ngu xuẩn. Ta thật sự tức cười.”
“Lục gia đương nhiên không thể so sánh được với cô nương rồi. Người từng là ngự tiền nữ quan của bệ hạ, có cái gì cô nương không biết? Phương diện này, đám người Lục gia đầu óc trì độn, ngu muội, đương nhiên không nghĩ đến, mắc sai lầm là tất yếu.” Noãn Hương khéo léo tâng bốc tiểu thư nhà mình.
Từ Thời Cẩm không phải kiểu người được thổi phồng là dễ dàng mất lý trí, nàng xoa xoa đầu thị nữ, ôn nhu nói: “Không, hành động ngu xuẩn lần này của Lục gia, hoàn toàn là bởi vì kẻ hạ lệnh là một tên không não, tầm nhìn hạn hẹp. Nếu Lục Minh Sơn làm chủ, hắn chắc chắn sẽ không ra lệnh tiếp tục truy giết Thẩm Yến… Hiện tại vị đang phụ trách việc này có lẽ là Lục Minh An đệ đệ của Lục Minh Sơn? So với thủ đoạn của Lục Minh Sơn, tên não tàn này kém hơn rất nhiều.”
“Tóm lại, Lục gia hiện giờ đã rơi vào thế bị động.” Noãn Hương nói.
“Ừ.Nghiệp Kinh mà biết hành động lần này của Lục Minh An, chắc chắn sẽ tức điên lên cho mà xem. Lục Minh Sơn… hắn ta, chờ chút, ta phải ngẫm lại đã.” Từ Thời Cẩm đột nhiên ngồi thẳng người, thu lại nụ cười, con ngươi sáng bừng. Sau một hồi lâu, nàng mới trầm giọng: “Ta thật sự coi thường Lục Minh Sơn. Hắn rời Nghiệp Kinh nửa năm, ta vẫn cho rằng hắn bị gia tộc xa lánh, ghét bỏ, phái đi chấp hành nhiệm vụ ở nơi khỉ ho cò gáy nào đó. Hắn chậm chạp không về, ta còn tưởng rằng chuyến đi này của hắn không thuận lợi. Nhưng giờ ngẫm lại, hắn nhất định biết Vân Dịch bị Cẩm Y Vệ truy nã, nhất định muốn nhân cơ hội này, dạy cho tên đệ đệ tâm tính hấp tấp, vội vàng luôn muốn hơn thua, tranh giành quyền lực với hắn ta một bài học.”
“Hắn muốn trở nên thật nổi bật tại Lục gia, muốn lọt vào mắt các trưởng bối nhà họ Lục. Vốn sống sót một cách khó khăn dưới mí mắt của nhà ngoại, muốn tìm cơ hội để tạo ấn tượng rất khó khăn. Mà việc đắc tội Cẩm Y Vệ thế này, chỉ có kẻ ngu mới làm hết lần này đến lần khác.”
“Vậy tức là, dù Cẩm Y Vệ có thuận lợi hồi kinh trước, Lục công tử cũng sẽ không xuất hiện?” Noãn Hương kinh ngạc, dù sao theo tính toán của cô nương, hẳn là trên đường tới đây nhóm người Lục công tử sẽ bị thân vệ của quận chúa ngăn trở.
“Không hắn ta nhất định sẽ xuất hiện.” Từ Thời Cẩm lần nữa khôi phục vẻ trấn định, thản nhiên, nụ cười nhàn nhạt, ung dung lại hiện lên bên môi nàng. Nàng tựa lưng vào đệm mềm, lim dim nghỉ ngơi.
Xe ngựa khẽ lắc lư, vài ánh sáng xuyên qua khe hở của rèm che lọt vào trong xe ngựa, phản chiếu lên khuôn mặt mỹ lệ như băng tuyết, thanh khiết, lạnh lùng của nàng: “Lục gia trêu chọc Cẩm Y vệ, tạo ra cục diện bế tắc như thế đương nhiên phải có người xuất hiện thu thập mớ rối ren này. Lục Minh Sơn không phải chỉ chờ cơ hội này hay sao? Còn nữa Nhạc cô nương và A Linh đã gặp nhau, hắn đương nhiên đứng ngồi không yên, chỉ sợ không chờ nổi muốn xuất hiện càng nhanh càng tốt giải quyết chuyện này.”
“Cô nương ngươi thật là tâm tư kín kẽ, tính toán không sót nước đi nào.” Noãn Hương thực tình tán thưởng, lại có chút chần chờ: “Nhưng tiểu tỳ xem chừng, quận chúa hiện tại hình như có quan hệ không rõ ràng với Thẩm đại nhân. Quận chúa dù sao cũng là bạn bè tốt lâu năm với cô nương, cô nương vẫn muốn tính kế quận chúa sao?”
“Ta nào dám?” Từ Thời Cẩm cười: “Có Thẩm đại nhân ở đó, ta nào dám nhắm vào A Linh? Thủ đoạn của Thẩm Yến, ta cũng không dám nếm thử đâu.”
Noãn Hương thoáng yên tâm. Trong lòng nàng, tiểu thư nhà mình là kiểu người vì lợi ích có thể hy sinh tất thảy mọi thứ. Những năm gần đây, cô nương sống không hạnh phúc gì cho cam, nhưng vẫn cố chấp, cứng đầu đến cùng. Cô nương càng đi càng xa, là hạ nhân thân cận của cô nương, các nàng đều lo lắng: Sợ lúc cô nương quay đầu lại đã không còn đường để trở về nữa.
Những mấy điều này là thị nữ thiếp thân hầu hạ cô nương, các nàng chỉ dám nghĩ, nào dám nói ra, chung quy Trường Nhạc quận chúa cũng đã ngầm thừa nhận, không để tâm đến.
Noãn Hương chỉ hy vọng, thế nhân lãnh bạc, kẻ đến người đi, nhưng Trường Nhạc quận chúa sẽ mãi mãi ở cạnh cô nương, bầu bạn với người đến cuối cùng.
Quận chúa tuy ngoài miệng nói: “Tùy cô. Thích thì tự đi mà chết, cầu ta cũng vô ích.”
Nhưng nếu cô nương thực sự gặp nạn, quận chúa nhất định sẽ không ngần ngại giơ tay ra kéo cô nương lại.
Đó chính là lý do cho đến hôm nay cô nương vẫn gìn giữ tình bạn giữa hai người, giấu trong nơi sâu nhất, mềm mại nhất đáy lòng, không cho bất kể kẻ nào đụng chạm tới.
Đó là hi vọng, là tình cảm thuần khiết còn duy nhất trong nội tâm nàng ấy, nàng ấy không muốn từ bỏ, càng không muốn khiến nó tổn thương.
Noãn Hương hy vọng cô nương vĩnh viễn không buông bỏ tình bạn đó. Thời điểm cô nương không còn gì để trận trọng, gìn giữ, cũng chính là lúc nàng ấy không thể quay đầu được nữa, vạn kiếp bất phục.
Đúng lúc này Từ Thời Cẩm chậm rãi lên tiếng: “Noãn Hương, em không biết, sau khi trở về Nghiệp Kinh sẽ có bao nhiêu kẻ muốn chia cắt A Linh và Thẩm Yến. Hiện tại em đại khái cảm thấy ta là người được lợi nhiều nhất, cho dù ta quả thực đạt được lợi ích không nhỏ từ việc này, mặc dù ta cũng làm A Linh tổn thương, nhưng tuyệt đối sẽ không cắm đao lên tim A Linh. Nhưng người kia lại không giống thế… Trên đời này nếu có một người thực tình chúc phúc cho A Linh và Thẩm Yến, hy vọng 2 người có thể đến với nhau, ở bên nhau đến cùng, thì người đó nhất định là ta.”
“Ta không phải kẻ lương thiện, nhưng cũng chẳng phải thứ vô tình.”
Đời vốn là thế. Một khi bị cuốn vào cái vòng tròn mang tên lợi ích, quyền lực, liền trở thành kẻ thân bất do kỷ.
Bọn họ đều lăn lộn chém giết, giật dây, mưu tính trong vòng tròn đó, chỉ có Lưu Linh tự do, ung dung đứng tại mép vòng tròn.
Nàng tùy thời đều có thể tham gia, cũng tùy ý có thể rút ra. Nàng ấy giống như một linh hồn du đãng, tự do tự tại, không ai có thể khống chế, giam cầm.
Từ Thời Cẩm có đôi khi rất hâm mộ Lưu Linh: Vị quận chúa này rõ ràng sinh ra trong trung tâm bàn cờ chính trị, nhưng thế giới tinh thần của nàng lại cách nơi này rất xa. Nói chuyện lợi ích với nàng, là ý nghĩ hão huyền nhất trần đời. Bởi vì nàng ấy chẳng quan tâm, trừ khi ngươi đạp trúng nỗi đau của nàng, nhưng như thế cũng không có tác dụng lớn, chung quy cũng chẳng thẳng nổi suy nghĩ không bình thường của nàng ấy. Lưu Linh vẫn sẽ đạm mạc nhìn ngươi, như thể ngươi vĩnh viễn không đủ tư cách bước vào thế giới của nàng.
Lúc nào, Từ Thời Cẩm mới có thể sống tiêu sái như Lưu Linh đây?
Lưu Linh hiện tại thì sống rất không ‘tiêu sái’.
Cẩm Y Vệ muốn truy tìm tung tích của đám thích khách bỏ chạy, đuổi một đường tới thẳng một trấn nhỏ. Cẩm Y Vệ đến từng nhà cầm theo chân dung hỏi người dân có từng thấy qua những người này không.
Có người nói có, có người nói không, toàn bộ thông tin thu thập được sắp xếp cẩn thận, cặn kẽ, nhưng việc điều tra cũng chưa có tiến triển gì.
Cái này không có gì để nói, điều khiến Lưu Linh buồn bực chính là, cái trấn nhỏ này quá nghèo nàn, đám nam nhân cường tráng đều ra ngoài làm công, cả trấn chỉ còn lại người già, trẻ còn và một đám phụ nữ. Trên đường, tùy ý phóng tầm mắt nhìn qua, từng hàng từng hàng người liễu yếu đào tơ, chẳng khác nào ‘Nữ nhi quốc’.
Cẩm Y vệ người người đều là thiếu niên anh tuấn, uy vũ, xuất hiện ở nơi này chẳng khác nào khối thịt mỡ hảo hạng đặt trước mặt một bày mèo đang đói. Cả đám nữ nhân hai mắt sáng quắc không chút ngại ngùng nhào đến như sói đói hổ vồ, quây thành một vòng chặn Cẩm Y Vệ lại giữa phố.
Mà Cẩm Y Vệ lại chẳng thể phát cáu được, vì còn đang cần người cung cấp thông tin.
Tình hình bên phía Thẩm Yến cũng không khả quan hơn là bao.
Vẻ ngoài của chàng quá thu hút, tùy tiện đứng một chỗ cũng khiến không ít nữ nhân vây quanh. Nhưng Thẩm Đại nhân quá lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, lạnh lẽo, u ám, trong nháy mắt các cô nương lập tức tản ra, chỉ dám nhìn lén theo chàng, không ai đủ can đảm tiến tới gần.
Thấy cảnh này, đám thị nữ lập tức cảm thấy quận chúa nhà mình vẫn có thể đứng vững trước đôi mắt có lực sát thương ghê gớm của Thẩm đại nhân quả thực định lực thâm hậu, anh dũng, can trường.
Lưu Linh nghĩ lại: Thẩm Yến quả thực thường xuyên dùng ánh mắt vô cảm, lăng lệ kia liếc nhìn nàng… nhưng mà… Lưu Linh chẳng quan tâm.
Linh Bích vỗ tay, cười: “Thẩm đại nhân đúng là nam nhân phong độ, quang minh chính đại, không giống đám đàn ông xấu xa khác, thấy nữ nhân sấn tới là không kìm được. Người nhìn kia… á…”
Lưu Linh quay đầu về phía Linh Bích chỉ, thần sắc lạnh đạm. Thẩm Yến cầm tờ da trâu vẽ chân dung tội phạm, nhìn quanh bốn phía, cuối cùng đi về phía nữ tử xinh đẹp nhất.
Từ hướng này của Lưu Linh chỉ nhìn thấy hai người kia trò chuyện vui vẻ. Nữ tử kia rõ ràng đã gả cho người khác, cử chỉ thùy mị, duyên dáng, là loại dáng điệu Lưu Linh không có.
Ánh mắt nàng ta như keo da chó dính chặt trên thân Thẩm Yến. Lưu Linh không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng giọng nàng ta có bao nhiêu ướt át, kiều mị.
Một nữ tử xinh đẹp khác do dự chốc lát cũng đi tới bắt chuyện, Thẩm Yến cũng không cự tuyệt…
Tròng mắt Linh Tê sắp bốc hỏa, tức giận đến đấm ngực---- gào thét trong lòng --- Thẩm đại nhân sao có thể như thế!
Lưu Linh vẫn một mực lãnh đạm quan sát thân hình Thẩm Yến, chàng ta làm gì nàng đều không có phản ứng, cứ như vậy hờ hững quan sát mọi vật như thể chẳng liên quan đến mình.
Trong nội tâm nàng trào phúng nghĩ: Chỉ trách mắt nhìn người của ta quá tốt, chọn đúng nam nhân đẹp đẽ, mị hoặc như thế, ai gặp cũng say mê. Tướng mạo và tính tình của Thẩm Yến quả thực rất hấp dẫn phái nữ, nhưng chàng ta vì sao vẫn chưa thành thân?
Mặc dù nàng không hiểu rõ xuất thân của Thẩm Yến, nhưng từng chút, từng chút dấu vết đều nói với nàng rằng: Xuất thân của chàng mặc dù kém Từ Gia, Lục gia, nhưng tuyệt đối không tầm thường.
Nhân vật như vậy, từ trước đến nay hẳn sẽ thành đối tượng bị săn đón hàng đầu của nhóm quý nữ kinh thành mới đúng. Thẩm Yến vì sao vẫn chưa được định thân?
Chàng ta… chắc sẽ không vì sự nghiệp Cẩm Y vệ mà định cống hiến cả tuổi xuân chứ?
Khi Thẩm Yến trở về phát hiện ánh mắt Lưu Linh nhìn mình vô cùng kỳ quặc.
Chàng tưởng rằng vừa rồi nàng nhìn thấy mình nói chuyện với mấy cô nương khác nên tức giận. Chàng trước nay sẽ không giải thích với người khác hành vi của mình, nhưng ánh mắt Lưu Linh quá cổ quái, vì thế chàng đột nhiên nhiều lời, thanh minh một câu: “Đừng suy nghĩ nhiều. Bình thường mấy nữ nhân xinh đẹp đều dễ dàng thu hút được sự chú ý của người khác, thông tin các nàng biết cũng sẽ nhiều hơn so với người bình thường. Ta chỉ làm chính sự, nàng không cần nghĩ nhiều.”
“Được một đám mỹ nữ vây quanh, chắc huynh cảm thấy hưởng thụ lắm nhỉ?” Lưu Linh quả nhiên nghiêm mặt hỏi.
Thẩm Yến bật cười, nhận ra nàng không hề buồn bực chút nào, lập tức khôi phục ngữ điệu nhàn nhạt ngày thường: “Ta sinh ra đã mang sứ mệnh làm quan, không hưởng thụ nổi ân tình của mỹ nhân.”
Lưu Linh gật đầu, không nói.
Thấy nàng không còn tức giận, Thẩm Yến mới tiếp tục đi làm việc của mình.
Lưu Linh cùng đám thị nữ đứng ở ven đường nhìn Thẩm đại nhân tiếp tục đi về hướng một mỹ nhân khác.
Linh Tê nhỏ giọng nói thầm với quận chúa: “Quận chúa, người nên để tâm một chút. Khéo không lại giống như ai…” Nàng hất cằm về phía Nhạc Linh tiều tụy, nhợt nhạt đứng gật đó, ý vị không cần nói, cũng đoán được, “Dù Thẩm đại nhân không vì sắc đẹp mà thay lòng, quận chúa cũng phải nói cho những người này biết, Thẩm đại nhân là của người, không lại bị kẻ khác có tâm cơ đoạt mất.”
“Cô nói có lý đó.” Nhạc Linh vẫn một mực trầm mặc, đột nhiên mở miệng châm chọc: “Nhưng mà Thẩm đại nhân đang làm chính sự, quận chúa sao có thể vô duyên vô cớ, làm phiền ngài ấy được chứ? Hành động như vậy lỡ khiến Thẩm đại nhân phản cảm thì sao? Quận chúa có thể khiến Thẩm đại nhân cam tâm tình nguyện bỏ bê công vụ, chạy đến chỗ nàng ấy sao?”
Thẩm đại nhân lãnh huyết, vô tình, tiểu cô nương như quận chúa, sao có thể muốn gì được lấy, đòi hỏi vô lý được?
Lưu Linh nhướng mày, “Ta đương nhiên có thể.”
Thị nữ hoài nghi nhìn quận chúa nhà mình.
Sắc mặt Nhạc Linh trắng bệnh, cặn chặt cắn môi: Người khác nói chuyện, Lưu Linh không rên một tiếng, để mặc họ xì xào nói hươu nói vượn, Mình chỉ mới nói một câu, nàng ta lập tức tiếp lời…
Nhạc Linh nói: “Ta không tin Thẩm đại nhân sẽ vì yêu cô mà để công việc dang dở.Đã đến nước này, nàng ta cũng lười ngụy trang.
Lưu Linh khẽ cười lạnh: “Y không cần yêu ta sâu đậm vô cùng, ta cũng có thể khiến y quay đầu, chạy về bên ta. Ngươi chống mắt lên mà xem.”
Nàng đi về phía trước một bước.
Gió thổi. Tà váy bay bay. Chung quanh người đi kẻ lại tấp nập, náo nhiệt. Giữa thế gian xô bồ, đông đúc, giữa vách ngăn của thiên địa, tại nhân gian đô hội, phồn hoa chỉ mình nàng ở đó… đơn độc.
Trời xanh mây trắng, tiếng chim ríu rít, gió thổi rì rào. Ánh nắng xuyên qua ngàn lớp mây bồng bềnh chiếu lên người nàng, Lưu Linh trời sinh khác người, linh hồn nàng mãi mãi vẫn bôn ba giữa thế tục một cách lặng lẽ, cô độc, không thể tìm được người đồng điệu, cho nên cứ khép mình trong thế giới của riêng mình.
Lưu Linh bước nhanh, vận tốc càng lúc càng lớn, bỏ xa những người sau lưng, ánh mắt hướng thẳng về phía Thẩm Yến.
Thân ảnh chàng cao ráo, đang cúi đầu xem xét nhưng tư liệu thu thập được, không hề quay đầu lại.
Trong đám người một thân cao lớn, vững chãi như tùng bách. Khí chất của chàng cao ngạo, lãnh đạm, khi nói chuyện cùng người khác ngữ khí xa cách, hờ hững. Linh hồn của chàng cũng thế, không giống những người xung quanh, đó là một tâm hồn nghiêm cẩn lại tự do tự tại, không muốn bị bất kỳ kẻ nào ràng buộc, không chế.
Một con chim sẻ nhẹ nhàng đậu trên vai chàng, vung vẩy nhảy nhót. Thẩm Yến nhàn nhạt liếc một cái, rồi lại quay đầu chăm chú với công việc, không thèm để ý đến nó.
Lưu Linh nhìn chàng, giờ phút này, chợt thấy mình như chú chim nhỏ kia. Bị mưa làm ướt cánh, chỉ muốn dừng chân tại vai chàng nghỉ ngơi trong phút chốc ngắn ngủi. Nhưng Thẩm Yến lại như một bí mật đầy sức cám dỗ, hấp dẫn nàng như hoa anh túc, khiến Lưu Linh càng lúc càng trầm mê.
Bản thân nàng thích nhất những thứ khó có thể khống chế trong tay, cho nên từ ý định dừng chân chốc lát, lại lề mề nán lại không muốn rời đi, cứ muốn ở lại trên vai chàng, chờ nghỉ đủ mới lại bay đi.
Sau lưng dường như có xe ngựa chạy đến, Lưu Linh lại như không nghe thấy, nàng vẫn chăm chú nhìn Thẩm Yến. Giờ khắc này cái gì nàng cũng không nghe thấy, hai mắt chỉ chăm chú nhìn người nam nhân trước mặt.
Thẩm Yến như có linh tính, lơ đãng quay đầu. Lần ngoái đầu này khiến mặt mày chàng thất sắc, hàng mày chau lại.
Bốn phía dòng người nhao nhao tránh ra hai bên, chỉ có Lưu Linh vẫn đứng yên giữa đường, sau lưng xe ngựa vun vụt lao tới. Cỗ xe bị mất khống chế, mã phu ko lắng hét to, hô hào mọi người nhường đường. Nhưng Lưu Linh lại dường như chẳng nghe thấy.
Nàng nhìn Thẩm Yến, đôi con ngươi đen nhánh, trầm tĩnh.
Cả người Thẩm Yến như rơi vào hầm băng, máu toàn thân đông lại, người lạnh buốt.
Nàng đứng giữa thế gian náo nhiệt, nhưng chàng lại như thấy nàng đứng trong bóng đêm đen đặc vô tận.
“Quận chúa.” Thẩm Yến hoảng hốt kêu một tiếng.
“Quận chúa!” Thời điểm chàng hô lên tiếng thứ hai, cả người đã thần tốc lao đến.
Chàng nhìn thấy Lưu Linh khẽ cong môi cười với mình.
Nàng đột nhiên mở miệng lẩm bẩm hát ---
“Hỡi chàng ơi, chàng như mũ nhung bị gió thổi lay, tựa như quả mơ chín về mua về còn xanh.”
Giai điệu này vừa cất lên, tất cả mọi người đều cảm thấy kinh sợ, cảm thấy thiếu nữ này điên rồi.
Thật sự là một cảnh tượng vô cùng quỷ dị.
Mặc cho tiếng hát ngọt ngào, em dịu, tràn đầy sức sống đến đâu, mặc cho lời bài hát tình tứ, dễ nghe thế nào, cũng không thể át đi tiếng vó ngựa hung hăng đang đuổi tới phía sau.
Đám người chỉ sợ tránh không kịp, còn nàng lại có tâm trạng nhàn tản ca hát.
“Hỡi chàng ơi, chàng giống như cảnh đẹp nơi hậu viên, muôn hoa đua nhau nở rộ chờ ta tới.”
“Hỡi chàng ơi…”
“Chàng như sương trăng bao phủ nghìn dặm, ta bên khung cửa thao thức tương tư chàng.”
Lưu Linh bị Thẩm Yến đẩy ngã nhào xuống đất, tại thời điểm xe ngựa chuẩn bị đè lên thân hai người, Thẩm Yến ôm nàng lăn sang một bên, mới may mắn tránh khỏi bị thương.
Cũng chính khoảnh khắc đó, cuối cùng Thẩm Yến cũng nghe rõ câu hát cuối cùng - Chàng như sương trăng bao phủ nghìn dặm, ta bên khung cửa thao thức tương tư chàng.
Trán Thẩm Yến ướt đẫm mồ hôi, khóe miệng, gò má, cơ bắp vì cảm xúc bị bóc trần mà trở nên vặn vẹo
Chàng kéo Lưu Linh đứng dậy, lực tay mạnh đến mức sắp vò nát tay Lưu Linh. Chàng đè thấp ánh mắt, rõ ràng không nén được mà lộ ra cảm xúc muốn đánh nàng một trận.
Lưu Linh bị chàng kéo mạnh đến độ toàn thân đau nhức, lại nghe được chàng giận dữ mắng mỏ: “Tên điên này.”
Một ánh mắt chàng cũng không thèm nhìn nàng, sau khi nàng thoát khỏi nguy hiểm, chàng lập tức xoay người, muốn rời đi. Nhưng Thẩm Yến mới bước được 2 bước, đã nghe thấy sau lưng truyền đến một thanh âm nhỏ bé, yếu ớt: “Thẩm Yến…”
Cuối cùng chàng vẫn dừng lại. Khẽ nguyền rủa bản thân một tiếng, nhìn đám tì nữ bối rối ôm Lưu Linh mặt cắt không còn giọt máu đã hôn mê bất tỉnh.
Thẩm Yến không nói một lời, trở lại bên cạnh nàng, bế Lưu Linh lên: “Nhìn cái gì mà nhìn? Mời đại phu đến.”
Trấn nhỏ này, Thẩm Yên ban đầu vốn không định ở lại, nhưng do tình huống bất ngờ phát sinh, chàng đành sắp xếp Cẩm Y Vệ nghỉ tại đây 2 ngày, đi nghe ngóng thêm tin tức.
Sau khi tìm được một nhà dân sạch sẽ, bố trí ổn thỏa chỗ ăn ở, Thẩm Yến lẳng lặng đứng trong viện hồi lâu, chờ thời gian không sai biệt lắm, mới đi vào, liếc người đang nằm trên giường bệnh, nhỏ giọng hỏi đại phu: “Nàng thế nào rồi?”
“À, không có việc gì, vị cô nương này chỉ vì quá kinh sợ nên ngất đi, trên người nàng ấy không có vết thương nào đáng ngại. Lão phu đã để lại chút thuốc thoa cho cô nương ấy là được.”
Thẩm Yến gật đầu, cho người tiễn đại phu ra ngoài.
Chàng đứng ngoài cổng, bất ngờ ra lệnh: “Đưa Linh Tê, Linh Bích đến đây.”
Hai thị nữ thấp thỏm vấn an Thẩm đại nhân. Nhìn bóng lưng trầm tĩnh đang quay người về phía bọn họ của đại nhân, trong lòng 2 nàng đều vô cùng lo lắng, không biết Thẩm đại nhân muốn hỏi điều gì.
Thẩm Yến trầm mặc hồi lâu nhàn nhạt lên tiếng: “Nàng có bệnh gì à?”
Giọng điệu này không giống muốn mắng người.
Nhưng mà,,,
“Không có ạ. Quận chúa nhà chúng tôi đôi khi tính tình cổ quái vậy đó, đa phần người đều không được bình thường cho lắm. Chuyện ngày hôm nay… hẳn… hẳn là ngẫu nhiên bốc đồng…”
“Lần trước nàng ấy như thế này là lúc nào?”
“A… Thẩm đại nhân, câu hỏi của ngài kỳ quái quá. Quận chúa nhà chúng ta không phải vẫn luôn như thế sao?” Hai thị nữ gượng cười, không hiểu Thẩm đại nhân có ý gì.
Thẩm Yến lãnh đạm gật đầu, không hỏi nữa: Xem ra thị nữ của nàng thật sự cũng không biết vấn đề của nàng.
Lần trước nàng có suy nghĩ muốn tự tử có thể là bất chợt nghĩ quẩn. Nhưng tình huống hôm nay, rõ ràng suy nghĩ của nàng không được bình thường. Nàng không phải bồng bột nổi cơn tùy ý, nàng còn hát cho chàng nghe. Từ đây có thể thấy tâm tình nàng không tệ… nhưng cũng chính vì vậy, mới có thể nhìn ra được tinh thần nàng không bình thường.
Ý nghĩ muốn chết đã bám sâu vào suy nghĩ của nàng, thâm căn cố đế đến độ chính nàng cũng không kiểm soát nổi.
Ánh mắt Thẩm Yến càng lúc càng nặng nề, mi mắt buông xuống, lẳng lặng nhìn màn đêm dần buông xuống. Chàng giống như lần nữa nghe thấy tiếng ca êm dịu và nụ cười tươi tắn của nàng khi ấy--- “Chàng như sương trăng bao phủ nghìn dặm, ta bên khung cửa thao thức tương tư chàng.”
Tim chàng nhói lên, giống như bị một đao đâm thẳng vào l0ng nguc.
“Thẩm đại nhân, quận chúa tỉnh lại rồi.” Không biết đứng bao lâu, mới nghe thấy thị nữ vội vàng tới báo.
Người chàng phủ một lớp sương lạnh, đi vào bên trong. Chờ thị nữ ra ngoài, chàng mới đến cạnh giường, nhìn Lưu Linh ngồi tựa lưng vào đầu giường, bình thần hàn huyên mấy câu vô thưởng vô phạt, lại dặn dò nàng nhớ giữ gìn thân thể.
Giống như trước lúc nàng hôn mê, Thẩm Yến mắng nàng chuyện như ban sáng nhất định không thể để phát sinh lần nữa. Nhưng Lưu Linh có vẻ không tập trung, tâm tình thấp thỏm, nàng sợ hãi chàng tức giận. Dù Thẩm Yến không nổi giận với nàng, nhưng nàng vẫn lo sợ.
Chàng thấy được tâm tư này. Sẽ không cần nàng nữa, phải không?
Xưa nay nàng luôn giấu tâm tư mình rất kỹ, không dám để người khác thấy được khía cạnh này của bản thân mình, vì sợ sẽ dọa họ, vì sợ sẽ có người giả vờ tốt bụng muốn làm ánh sáng soi đường cho nàng.
Lưu Linh đã thỉnh giáo qua rất nhiều danh y, ai cũng nói như nhau, chỉ biết khuyên bảo nàng, nói sinh mệnh là thứ trân quý --- nếu như nàng có thể làm theo lời khuyên đó, thì đã chẳng sống lay lắt như thế này?
Cho dù là vô tình hay cố ý, âm kém dương sai, Thẩm Yến cứ hết lần này đến lần khác nhìn ra được mặt này của nàng.
“Được rồi, nghỉ ngơi đi.” Thẩm Yến đứng dậy, định rời đi. Nhưng đi được vài bước, chàng lại dừng bước chân, quay đầu nhìn nàng, ánh mắt nghi hoặc, lại như đã chắc chắn.
Lưu Linh an tĩnh, rũ mắt, không nói: Tới. Lại tới rồi.
Chàng sẽ giống như những người kia, hoặc sẽ nói “Người thật đáng sợ, chúng ta không hợp ở bên nhau.”, hoặc sẽ nói “Người cứ khư khư ôm ác ý với trần thế như vậy, sao không thể suy nghĩ lý trí lên, sống tốt hơn.”
Những lời nhàm chán đó, nàng đã sớm nghe đến thuộc lòng.
Thẩm Yến đi tới bên cạnh nàng, bàn tay ấm áp đặt lên đầu Lưu Linh, nhẹ nhàng xoa xoa, chàng cân nhắc câu từ hồi lâu mới chậm rãi lên tiếng, “Đừng sợ, lần sau lại gặp chuyện như thế ta sẽ vẫn che chở nàng, bảo vệ nàng.”
“... Làm sao biết lần sau huynh còn ở bên ta hay không?”
“Ồ, ra nàng định bội tình bạc nghĩa, bỏ rơi ta?” Thẩm Yến lạnh lùng hỏi lại.
Lưu Linh giương mắt nhìn chàng, không nói lời nào.
Thẩm Yến không thể hiện quá nhiều cảm xúc trên mặt, chàng chỉ dịu dàng xoa đầu nàng, âm điệu bình thản như thường ngày: “Nàng có thể thử ném vấn đề nan giải của nàng cho ta.”
Lưu Linh lặng lẽ nhìn chàng, trong lòng trào lên sự xúc động khó tả.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau hồi lâu.
Lưu Linh vươn tay ra, bàn tay nàng đang run rẩy, đốt tay trắng bệch, lạnh buốt, có thể nhìn ra sâu trong nội tâm cô thiếu nữ này vô cùng rằng xé và sợ hãi.
Nhưng ngữ khí nàng vẫn bình tĩnh, thản nhiên, dễ dàng đánh lừa người khác nàng vẫn là cô quận chúa cao ngạo, tùy ý, bất cận nhân tình, khiến người ta không đoán được nàng đang coi trọng ngươi hay chẳng để ngươi vào mắt: “Vậy sinh tử của ta đành giao cho Thẩm đại nhân.”
Thẩm Yến cúi người, nâng khuôn mặt nàng lên, nhẹ nhàng đặt lên trán nàng một nụ hôn: “Cô nương tốt.”
Tất cả lời nói trước đó, Lưu Linh đều không để lại trong nàng quá nhiều cảm xúc kịch liệt, Nhưng chỉ một cái hôn này lại khiến nàng gần như rơi lệ. Nàng cảm thấy bản thân được trân trọng. Dù phát hiện ra con người nàng nhiều vấn đề như thế, dù nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lý Thẩm Yến sẽ buông tay. Nhưng cuối cùng chàng gì cũng không làm, còn tình nguyện muốn tiếp tục đi cùng nàng, tiếp tục ở bên nàng.
Nàng cùng lắm chỉ vì chút hứng thú mà trêu chọc chàng hết lần này đến lần khác, còn chàng lại lấy chân tình hồi đáp lại.
Tình cảm này quá quý giá, nàng phải cẩn thận trân trọng, giữ gìn.
Lưu Linh mới nghỉ ngơi nửa ngày, đã nói không thích nơi đây, chỗ này quá cũ nát, cũng không có người đẹp, sinh hoạt đơn điệu, nghèo nàn, đơn giản không phải không gian thích hợp để lưu lại, cho nên phải nhanh chóng rời đi.
Mọi người đều lo cho quận chúa, muốn nàng ở lại nghỉ ngơi 2 ngày, nàng nhìn cũng chẳng thèm nhìn tâm ý của họ, khăng khăng quyết định theo ý mình.
Biểu hiện này khiến không chỉ Cẩm Y Vệ mà dân bản xứ cũng cảm thấy vị cô nương xinh đẹp kia tính tình thực sự quá kỳ quái, nhưng Thẩm Yến lại hiểu dụng ý của Lưu Linh, nàng không muốn chậm trễ thời gian của chàng.
Lại có người nói Lưu Linh chảnh chọe, phách lối.
Nhưng Thẩm Yến hoàn toàn để ngoài tai. Nàng là cô nương tốt, chỉ cần chàng biết là được rồi.
Lần này khởi hành tốc độ di chuyển tăng hơn so với những lần trước, chỉ cần qua mấy dịch trạm là có thể trở về Nghiệp Kinh. Càng gần kinh thành, Cẩm Y Vệ càng cẩn thận, nâng cao cảnh giác, chỉ sợ phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Mà quả thật những vụ ám sát xảy đến càng lúc càng dồn dập. Đi đường thêm mấy ngày, buổi chiều mưa to tầm tã, đoàn người đành dừng chân tại một sơn miếu bỏ hoang.
Thẩm Yến dẫn theo Cẩm Y Vệ xuống thẩm vấn Vân Dịch và đám thích khách, Lưu Linh nhìn đám người đang vội vã nấu cơm, lại gần hỏi La Phàm.
“Thẩm đại nhân ăn chưa?”
La Phàm mặt ủ, mày chau: “Thẩm đại nhân bận bịu công việc mới uống một ngụm canh còn lại chưa ăn uống gì.”
Lưu Linh trầm mặc.
La Phàm như tìm được tri kỷ, nhỏ giọng phàn nàn: “Công việc quá nhiều, Thẩm đại nhân cứ như vậy, tham công, tiếc việc, không chú ý đến sức khỏe của mình gì cả. Huynh ấy còn ăn chay, khẩu vị không giống mọi người. Còn thường xuyên bỏ bữa. Quận chúa, người…” Cậu ta chần chờ một lát, ánh mắt mong đợi nói: “hay người đi khuyên Thẩm đại nhân một tiếng đi?”
“Ta có thể khuyên nổi sao?” Lưu Linh hỏi ngược lại.
“...”
La Phàm cũng không tin Lưu Linh có thể thay đổi được tính cố chấp của đại nhân nhà mình. Trước đó Lưu Linh thấy Thẩm Yến làm việc không ăn, không ngủ cũng đã khuyên nhủ 2 lần. Nhưng tính cách Lưu Linh đã nói rồi không muốn nhắc đi nhắc lại, đã hai lần lên tiếng mà không hiệu quả, vì thế cũng lười mở miệng lần nữa.
Thế nhưng Thẩm Yến không ăn không uống, hùng hục giải quyết sự vụ như thế này cũng không được.
Thêm nữa, mấy ngày trước phát sinh vụ xe ngựa tại trấn nhỏ, Lưu Linh cảm cảm thấy có lỗi với Thẩm Yến.
Nàng trầm ngâm một lát, mới nhỏ giọng: “Đi nói với Thẩm đại nhân, ta đích thân vào bếp nấu ăn, mời huynh ấy nể mặt đến thưởng thức.”
“Hả? Quận chúa đích thân nấu?” La Phàm kinh ngạc đến mức không ngậm miệng lại được. Nhìn Trường Nhạc quận chúa thực sự không có chút nào liên tưởng được với 4 chữ “Hiền thê lương mẫu”.
Lưu Linh lườm cậu ta một cái, đi thẳng về phía chiếc nồi đang sôi ùng ục.
Chờ một lúc sau ---
“Đến hỏi Thẩm đại nhân, làm sao để đốt lửa?’
“Hỏi thử Thẩm đại nhân, tại sao lửa cháy lớn thế này?”
“Đi hỏi Thẩm Yến vì sao ta vừa đổ thức ăn vào lửa lại bùng lên lớn vậy?”
“Thẩm Yến…”
“Thẩm Yến đang ở ngay sau lưng nàng, nàng muốn hỏi gì cứ hỏi đi.”
Bên tai truyền đến tiếng nói quen thuộc.
Vành tai Lưu Linh nóng lên, quay đầu, vừa vặn thấy Thẩm Yến ngồi xổm sau lưng nàng, không biết đã nhìn mình bao lâu.
Có lẽ vì nàng năm lần bảy lượt sai người đi gọi chàng, cho nên Thẩm Yến cảm thấy quá phiền phức, dứt khoát qua đây xem sao.
“Ta đang nấu cơm cho huynh…” Lưu Linh mặt dày mày dạn đáp.
Thẩm Yến cười 1 tiếng, giơ tay lau giúp nàng vệt than trên má: “Ta biết, không phải ta đang ngồi chờ thưởng thức tài nấu nướng của quận chúa đây sao?”
Ngữ khí trêu chọc, còn mang theo chút bất đắc dĩ, rõ ràng không tín nhiệm tay nghề của nàng.
Lưu Linh xụ mặt, đang muốn tranh luận với chàng, cằm đã bị Thẩm Yến xoay về phía nồi: “Đồ ăn của nàng sắp cháy thành than rồi kìa.”
Sau đó là một tràng các động tác liên hoàn: Đổ nước, dập lửa, tìm nắp nồi…
Lưu Linh hoàn toàn luống cuống tay chân, mặt mày đen nhẻm, y phục lếch thếch như vừa trải qua một trận chiến.
“Thẩm đại nhân, có một đoàn người vừa tới, hình như cũng muốn tránh mưa trong miếu.” Có Cẩm Y Vệ đi tới thông tri.
Thẩm Yến dìu Lưu Linh đứng dậy, thời thời khắc khắc chú ý đến nàng, sợ nàng giày vò bản thân, nghe thế cũng chỉ đơn giản gật đầu.
Sơn miếu này không phải nhà chàng, người khác đến tránh mưa, chẳng phải chuyện của Thẩm Yến, chàng không rảnh quan tâm.
Thẩm Yến nhìn bãi chiến trường sau lưng Lưu Linh, khẽ trách mắng: “Nàng thực sự biết nấu ăn?”
“Đương nhiên, ta đã đọc qua không ít sách hướng dẫn nấu ăn đó nhé.”
“... Xin hỏi quận chúa, đây là lần đầu tiên thực hành đúng không?” Thẩm Yến đột nhiên có dự cảm không lành.
“Ừ.” Nàng nhanh chóng phát hiện sắc mặt Thẩm đại nhân đang tối đi với tốc độ chóng mặt, vì thế vội vàng bổ cứu: “Lần đầu tiên ta xuống bếp, đương nhiên phải dành cho người đáng giá như Thẩm đại nhân. Người ngoài sao có được phúc lợi này.”
Thẩm Yến lạnh mặt, cầm muôi lên, đẩy Lưu Linh về phía sau: “Để ta tự làm.”
“Không được. Đây là tấm lòng thành của ta! Thẩm đại nhân huynh tránh sang một bên. Không được làm loạn ở đây.” Lưu Linh bổ nhào qua, tranh chức đầu bếp trường với Thẩm Yến.
Hai người đang ầm ầm ĩ ĩ chợt nghe thấy một tiếng cười trầm ấm êm tai vang lên.
Lưu Linh như bị sét đánh, chiếc muôi trong tay loảng xoảng rơi xuống.
Nàng chậm rãi xoay người.
Trước cửa sơn miếu, một đám nam nhân xa lạ đi tới, đi đầu là một nam tử áo tím tao nhã, dáng vẻ quý khí, hắn buông dù xuống để lộ cái cằm ưu nhã, trơn bóng, cùng đôi mắt ôn nhu, dịu dàng: “A Linh, từ biệt nhiều ngày, ta không biết nàng đã trở nên hoạt bát như thế.”
Lưu Linh ngơ ngác nhìn hắn, quên cả thở.
Nàng quên đi tất cả, chỉ còn nhìn thấy người đối diện này.
Thanh âm Lưu Linh lạnh buốt, cứng ngắc: “Ngươi đương nhiên không biết. Đã rất lâu, ngươi đâu còn đặt ta trong lòng nữa.”
Lục Minh Sơn.
Nam tử đã từng khiến nàng đặt vô vàn kỳ vọng, cũng như tất cả yêu thương còn sót lại trong cuộc đời u ám, lạnh lẽo của nàng.
Tại thời điểm nàng từ bỏ, hắn lại đột nhiên xuất hiện.
“A Linh, nàng hiểu lầm ta rồi.” Lục Minh Sơn mỉm cười, khóe mắt như có như không liếc nhìn người nam nhân bên cạnh nàng, sắc mặt tức thời cứng lại.
Thẩm Yến.
Đôi con ngươi Lục Minh Sơn hơi nhíu, đáy mắt lạnh đi.
- -----oOo------
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chúc Khanh Hảo
Chương 35
Chương 35