DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Em Từ Bao Giờ
Chương 89: 89: Vạch Trần


- Trạch Dương, anh sao vậy?
Vẻ mặt ngượng nghịu của cô khiến hắn bật cười.
- Chỉ là em đẹp quá nên muốn ngắm lâu một chút...không một lát nữa sẽ...bị đánh dấu.
- Anh không nói được gì cho sáng sủa chút sao?
Cảnh Nghi rướn người kéo chăn muốn che đi cơ thể mình nhưng hắn nhanh tay gạt nó xuống đất.

Hắn gặm vành tai cô nhẹ giọng.
- Vì cơ thể em khiến tôi luôn trong trạng thái thèm muốn, lúc này em còn muốn nghe lời trong sáng sao?
Vành tai đến mặt thậm chí cả người cô bắt đầu đỏ lên vì lời hắn nói.

Hắn bắt đầu phiêu du nụ hôn trên cơ thể cô, hai tay Cảnh Nghi đặt trên ngực hắn, hơi thở cả hai dường như bị đứt quãng chìm trong nụ hôn sâu mê muội.
Người bên trên như muốn đem cơ thể cô hòa vào mình, từng động tác tuy nhẹ nhàng nhưng lại mang đầy khoái cảm.

Đôi môi quấn quýt rời nhau, hắn trượt nụ hôn xuống cổ vấn vít để lại những cánh hoa đỏ sậm.
Trái tim cô đập điên cuồng, mắt nhắm chặt lại cảm nhận sự cọ xát của hắn.

Chẳng mấy chốc, cô cảm nhận được cơ thể ấm nóng của hắn phủ lên người mình.

Cô khẽ rùng mình...!bàn tay bị hắn nắm chặt đưa lên miệng, chậm rãi hôn lên từng ngón tay, động tác thuần thục đảo điên làm cơ thể cô rung động mãnh liệt, hơi thở trở nên yếu ớt.
Tự nhiên sự thân mật của hắn lại làm cô rùng mình nghĩ đến những người phụ nữ trước kia.

Dù cố quên đi nhưng cô vẫn không khỏi khó chịu.
Dường như hắn nhìn thấu tâm tư trong lòng cô mà thì thầm.

- Tôi chưa từng hôn ai khi trên giường cả, trừ em.
Dường như câu nói của hắn dội đi sự bức bối trong lòng cô, nhìn thấy cô giãn cơ mặt thì hắn hài lòng.

Trong lòng như có đợt sóng ngầm âm ỉ hôm nay được trào lên.
Trạch Dương nhắm các điểm nhạy cảm của cô mà đưa tay chạm tới không ngừng vuốt ve, x oa nắn khiến Cảnh Nghi không ngừng giãy giụa, đem cơ thể mềm mại của mình áp sát vào cơ thể cường tráng của hắn.
Cảnh Nghi cứng người, những ngón tay kết hợp với đôi môi mỏng nhưng nóng rực của hắn như có ma lực khủng khiếp khiến cơ thể cô trở nên ướt át, lơ lửng trong hoan lạc.

Cảnh Nghi không thể cất giấu cảm xúc của mình nữa, toàn thân như bị lửa đốt, đôi môi đỏ hồng không ngừng run lên.
- Đủ rồi, em...Trạch Dương, buông tay đi.
- Thả lỏng người đi em, cứng như vậy em sẽ không cảm nhận được gì đâu.
Sự trấn an của hắn nhẹ nhàng khiến cô ngượng mà khẽ thở nhẹ ra, để thân mình thả lỏng hoàn toàn.
- Em có biết mình rất đẹp không?
Cô chỉ khẽ đáp nhẹ một tiếng, nhắm mắt thả trôi cảm xúc.

Trạch Dương nhìn cô kích động khẽ cười, cảm giác này, hắn đã đánh mất và không ngờ có thể tìm lại được.

Cô tình nguyện dây dưa ở trên giường cùng hắn.

Hai tay rời khỏi các điểm nhạy cảm, di chuyển nhẹ nhàng nhấc chân cô mở rộng, mang thân mình đặt giữa hai đùi, giọng nói khàn trầm ấm.
- Em có thấy cơ thể mình rất phù hợp với anh?
Bị lời nói của hắn làm cho kích động, cô vô thức ghìm chặt làm hắn nhăn nhó.
- Đừng làm vậy, em sẽ giết anh đấy.
Một lần nhẹ nhàng rồi từ từ mạnh mẽ tiến sâu vào trong cơ thể cô.

Hơi thể ướt át quẩn quanh trong phòng, quần áo tùy tiện rơi trên sàn nhà.
Hậu quả của một đêm say tình là mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, người đàn ông thức giấc nhìn người bên cạnh vẫn say ngủ.

Không muốn đánh thức cô nên Trạch Dương lặng lẽ rời khỏi giường, đắp lại chăn cho cô.
Xuống dưới phòng khách, hắn thấy bác Lam và Cảnh Anh đang chuẩn bị đồ ăn sáng thì ngồi xuống bàn.
- Cảnh Nghi mệt nên bác cứ để cô ấy ngủ muộn một chút nhé!
- Vâng cậu chủ.
Hắn ngồi xuống bàn ăn, không nói với Cảnh Anh một lời.

Ăn xong, hắn ngồi về phía đàn dương cầm nhẹ tấu lên bản nhạc nhẹ.

Khi hắn chỉ mặc bộ đồ trắng đơn giản ở nhà cũng khiến người khác nhìn không chớp mắt.

Hắn đúng là kiểu đàn ông khiến phụ nữ hồn siêu phách lạc.
Chơi đàn xong, Trạch Dương đứng dậy thì Cảnh Anh lăn xe lại gần bắt chuyện:
- Nếu đã muốn quan tâm tới em tôi thì mong anh đừng làm nó đau lòng nữa.

Còn không, anh hãy trả tự do cho Cảnh Nghi đi.
Trạch Dương nhìn cô ta khó tin nhưng không nhân nhượng mà thả ra câu khiến Cảnh Anh chết điếng.
- Cô thôi trò giả dối trước mặt người khác đi.

Cô hãy nghĩ đến việc mình chỉ có một người em gái, hãy biết nghĩ cho cô ấy mà sống cho tử tế.

Còn quan hệ của tôi và cô ấy, không cần cô can thiệp.

Đừng trở thành tiểu tam của chính em mình.
Cảnh Anh tái mặt, cả người như bị rơi xuống hố sâu tăm tối.
- Anh đang nói gì vậy?
- Những việc cô làm chỉ che được mắt Cảnh Nghi thôi chứ đừng cố che mắt tôi.

Năm lần bảy lượt đẩy em gái vào chỗ chết, cô không thấy thẹn với lòng mình sao? Việc cô đã đi được có cần tôi nói với Cảnh Nghi không hay để tôi giúp cô tiếp tục ngồi xe lăn cả đời.
Lời hắn nói ngữ điệu vô cùng bình thản nhưng lại mang sự uy hiếp như một quả bom chờ phát nổ.

Cảnh Anh nước mắt lã chã rơi, cố thanh minh.
- Anh luôn đặt sự nghi ngờ lên tôi.

Tôi là chị gái Cảnh Nghi nên sẽ luôn nghĩ cho nó nên không có chuyện....
Trạch Dương cười lạnh, vẫn không thèm nhìn Cảnh Anh cắt lời:
- Cô luôn mật báo mọi chuyện của Cảnh Nghi với Khánh Phi không phải sao? Cô biết em mình có thai cũng báo với hắn ta, nếu không bị cô bán đứng thì Cảnh Nghi có tai nạn?
Hắn liếc Cảnh Anh với cái nhìn sắc lạnh.
- Cô cho hắn ta biết chúng tôi đi Maldives, cô cố tình gây hiểu lầm giữa tôi và Cảnh Nghi, mục đích của cô là gì thì trẻ con cũng nhìn ra.
- Vì Khánh Phi yêu Cảnh Nghi nên tôi chỉ muốn tốt cho con bé?
- Thật nực cười, muốn tốt cho em mình sao? Chẳng phải chính cô là người đẩy em mình đến với tôi sao? Tôi đã để cô ấy đi nhưng ai là người đã cấu kết với Nhật Huy và Nhã Thi để bắt em gái mình hạ mình cầu xin về bên tôi? Cuối cùng thì cô muốn gì?
Trạch Dương liếc thấy Cảnh Nghi đang đứng ở cửa phòng nhưng vẫn vờ như không thấy.


Cảnh Anh không hay biết gì nên đẩy xe đến sát bên Trạch Dương.
Cảnh Anh trong mắt hiện lên vẻ bi thương, cuối cùng thì Trạch Dương vì sao lại đối xử với cảnh Nghi đến như vậy? Anh ta yêu con bé vì cái gì? Cô ta muốn tranh thủ hỏi cho rõ.
- Tại sao Cảnh Nghi đã không nhìn thấy mà anh vẫn xem trọng nó?
Trạch Dương nhìn cô ta trong bộ đồ ở nhà, cố ý không cài hết cúc để lấp ló khe ngực, trong mắt không giấu được sự khinh thường chán ghét.
- Cô mặc như này là muốn thu hút sự chú ý của tôi?
- Trạch Dương, tôi đâu có thua kém Cảnh Nghi?
Ánh mắt hắn nhìn Cảnh Anh chăm chú, tia nhìn sắc lạnh dừng nơi chân cô ta thật lâu nhưng không thể đoán được người đàn ông này đang nghĩ gì? Mặc dù hắn đẹp nhưng khi mặt lạnh như đắp lớp băng lên thì khiến người đối diện không rét mà run.

Cảnh Anh bất giác hiện lên nỗi sợ vô hình.
- Tốt hơn cô diễn cho tròn vai, đừng để một ngày nào đó em gái cô biết đã nhìn sai cô.

Còn tôi nhìn trúng ai thì trúng người đó.

Thân hình cô không tệ, khuôn mặt cũng khả ái nhưng lòng cô thì nhuốm đen.

Có những thứ chỉ liếc qua đã không bao giờ lựa chọn thì cô có cởi hết trước mặt tôi cũng chỉ là thứ hàng rẻ tiền mà thôi.
Sắc mặt Cảnh Anh xám xịt như ngọn lửa vừa bừng lên lập tức bị cháy rụi.
- Trạch Dương, nếu tôi có thể đi lại thì anh có nghĩ khác không?
- Cô vẫn muốn câu dẫn người đàn ông của em mình?
- Anh và nó chỉ là....
Trạch Dương ngán ngẩm cắt lời khi thấy mặt Cảnh Nghi đẫm nước.
- Tôi và cô ấy sắp kết hôn..


Đọc truyện chữ Full