DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ma Phi Khó Tán Tỉnh
Chương 25



Coi như con vật nhỏ này cũng thức thời! Tô Linh Phong nhếch mép hài lòng, muốn ký khế ước với ma long cần phải có được sự phối hợp của ma thú mới được, nếu không thì nàng việc gì phải dụ dỗ uy hiếp con rồng nhỏ này chứ.
Thần chú khế ước của ma long là một câu vô cùng thông thường, mặc dù tiền thân của Tô Linh Phong thuộc loại phế vật vô học nhưng có vẻ như ai nghe câu thần chú này xong cũng hiểu hiểu một chút.
Tô Linh Phong cắt rách ngón tay mình, cạy cái miệng nhỏ của long thi kia ra, sau đó nhỏ vào trong miệng nó hai giọt máu, còn chưa đọc thần chú, linh hồn rồng con ở một bên đã bày ra vẻ mặt ghét bỏ vừa nhổ nước miếng vừa càm ràm: Xùy xùy, bẩn quá bẩn quá! Ọe! Bẩn quá đi mất!
Câm miệng! Tô Linh Phong sầm mặt lại, nghiến răng nói: Tập trung tinh thần phối hợp với ta!
...!Rồng con tủi thân lập tức ngậm miệng lại.

Chương 25: Có hơi biế n thái...
Coi như con vật nhỏ này cũng thức thời! Tô Linh Phong nhếch mép hài lòng, muốn ký khế ước với ma long cần phải có được sự phối hợp của ma thú mới được, nếu không thì nàng việc gì phải dụ dỗ uy hiếp con rồng nhỏ này chứ.
Thần chú khế ước của ma long là một câu vô cùng thông thường, mặc dù tiền thân của Tô Linh Phong thuộc loại phế vật vô học nhưng có vẻ như ai nghe câu thần chú này xong cũng hiểu hiểu một chút.
Tô Linh Phong cắt rách ngón tay mình, cạy cái miệng nhỏ của long thi kia ra, sau đó nhỏ vào trong miệng nó hai giọt máu, còn chưa đọc thần chú, linh hồn rồng con ở một bên đã bày ra vẻ mặt ghét bỏ vừa nhổ nước miếng vừa càm ràm: Xùy xùy, bẩn quá bẩn quá! Ọe! Bẩn quá đi mất!
Câm miệng! Tô Linh Phong sầm mặt lại, nghiến răng nói: Tập trung tinh thần phối hợp với ta!
...!Rồng con tủi thân lập tức ngậm miệng lại.
Tô Linh Phong thi chú, một lát sau, long thim linh hồn rồng con và trên người nàng bỗng xuất hiện một trận pháp vừa phức tạp vừa thần bí, trận pháp ngày càng sáng và nhỏ, cuối cùng biến thành một ký hiệu huyền ảo chui vào trong đầu bọn họ, biến mất không thấy đâu nữa.
Tô Linh Phong có cảm giác mối quan hệ giữa mình và con rồng nhỏ bên trong ý thức của mình càng thêm kỳ diệu, lúc này nàng mới biết việc ký kết giữa bọn họ đã thành công.
Nhìn long thi trên mặt đất, đột nhiên Tô Linh Phong lại cau mày hỏi: Có biện pháp nào giữ cho thể xác ngươi được tươi không?
Con rồng nhỏ lườm Tô Linh Phong, giọng điệu non nớt của nó có pha chút khinh bỉ: Nữ nhân ngu đần! Thân thể của cự long lại dễ dàng bị thối rữa vậy sao? Cho dù không có vỏ trứng bảo vệ thì trong vòng chục năm, thân thể ta cũng không hư hại được đâu!
Chú ý dùng từ, sau này phải gọi ta là chủ nhân! Tô Linh Phong lạnh mặt, nói, sau đó nàng cầm long thi lên nhét vào túi đựng ma long.
Túi đựng ma long là một chỗ được mở riêng ra trong ngăn ý thức sau khi ký kết khế ước với ma thú, là hệ thống không gian cho ma thú nghỉ ngơi, nói theo cách phổ thông thì đó chính là một cái ổ cho ma long chuyển động, sinh hoạt.

Cái này, cái này, còn cái này nữa, mau thu dọn mau thu dọn ngay.

Đôi cánh của rồng con khẽ run rẩy, nó vây lấy xung quanh cái vỏ trứng.
Tô Linh Phong không hỏi nó cái vỏ trứng đó có tác dụng gì, nàng bắt nó lên rồi nhét vào túi đựng ma long.

Sau đó, nàng lườm linh hồn rồng nhỏ một cái, lạnh lùng nói: Có phải ngươi cũng muốn vào không?
Ta không vào, ta không muốn vào! Rồng nhỏ lắc đầu nguầy nguậy: Linh hồn có thể ẩn thân, sau khi ẩn thân, ngoại trừ chủ nhân ra thì không ai có thể trông thấy ta.

Bị nhốt trong vỏ trứng rồng lâu như vậy, giờ khó khăn lắm mới chui được ra ngoài, nó không muốn quay trở lại không gian nhàm chán đó nữa.
Ở bên ngoài cũng được, nhưng tốt nhất ngươi nên im lặng một chút, còn nữa, đừng có gây rắc rối cho ta!
Ta là tộc Cự Long dũng mãnh nhất, khôn ngoan nhất, sao lại gây rắc rối được? Rồng con bĩu môi.
...!Tên nhóc tự mãn này, Tô Linh Phong thật muốn đánh cho nó một trận.

Nhoáng một cái đã năm ngày trôi qua, ngoại trừ việc rồng con vì ẩn thân không bị ai nhìn thấy nên đã tò mò đi thăm thú khắp nơi, thì nó cũng chẳng gây ra chuyện gì, đương nhiên, cuộc sống của nó cũng bị giới hạn trong Tô phủ mà thôi.
Có điều, rồng nhỏ vừa nhìn thấy thứ sáng loáng kia bèn lập tức thèm thuồng chảy nước miếng, hai con mắt biến thành hình tiền đô-la, trông rất hám tiền, khiến Tô Linh Phong cạn lời.

Xem ra trong sách nói không sai, giống cự long này vô cùng si mê, cố chấp với những đồ vật sáng loáng, và nó có một chứng nghiện sưu tập mạnh đến không thể tưởng tượng được.
Liễu Nhi rất khó hiểu về sự biến mất đột ngột của quả trứng rồng, nhưng cô ta không dám hỏi Tô Linh Phong, Tô Linh Phong cũng không giải thích cho cô ta, căn bản là vì nàng thấy chuyện đó không cần thiết.
Lúc này, đấu khí của Tô Linh Phong đã thành công đột phá cấp một, nàng không khỏi có chút kinh ngạc, dù là một người có trình độ tốt cũng phải mất một hoặc hai năm mới có thể đột phá cấp một, thậm chí là một người thuộc cấp độ thiên tài.

Vậy mà, chỉ trong vài tháng, nàng đã thực sự đột phá chỉ sau năm ngày luyện tập? Có hơi biến thái không?
"Tô Linh Phong! Đồ đần nhà tỷ, mau thả muội ra, hôm nay muội sẽ dạy cho tỷ một bài học!" Tô Dục Mẫn cầm pháp trượng thuật sĩ màu xanh lam, hung hăng đá vào cánh cửa..


Đọc truyện chữ Full