DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ma Phi Khó Tán Tỉnh
Chương 72-74

Chương 72:


Chóp mũi đại tráng bắt đầu đổ mồ hôi, hắn ta nghiến răng, lại hung hăng cắt xuống vị trí một phần ba khối nguyên thạch.

Gạt bỏ lớp phế liệu, cắt một mắt ngoài, ngay lập tức, một luồng ánh sáng âm u màu xanh lam hiện ra!
Bảo vật xuất hiện rồi, bảo vật xuất hiện rồi! Mau tới mà xem, bảo vật xuất hiện rồi!
Màu xanh lam ư? Mặc Vấn Trần nhướng mày, nếu là bảo thạch Tụ Linh hoặc bảo thạch giúp tăng tốc độ thì quả thật vận khí của khối thạch này không tồi chút nào.

Đại tráng, ta trả tám trăm đồng tiền vàng, bán cho ta đi.

Có người hét lên.


Ta trả tám trăm rưỡi, bán cho ta!
Thông tin về bảo vật còn quá mơ hồ, không thể nào dùng lực tinh thần thám thính thuộc tính của bảo thạch, cũng không có cách nào biết được chất lượng hay hình dáng của bảo thạch bên trong, có người vừa lộ bảo vật đã chọn cách bán ra, người mua phải loại nguyên thạch đã từng qua tay người khác, chính là kiểu đánh cược một nửa.

" Mặc Vấn Trần giải thích cho Tô Linh Phong.

Ồ.

Tô Linh Phong gật gù, nàng hiểu cái này, kiểu đánh cược bảo thạch thời hiện đại cũng giống như đánh cược một nửa.

Không bán! Lão tử muốn giải được toàn bộ bảo vật! Đại tráng cười nhe răng tít cả mắt, xoay người mở máng ma thạch của thạch khí ra rồi cẩn thận mài lên.

Nếu là một khối bảo thạch chất lượng tốt, thuộc tính không tệ thì hắn ta thật sự phát tài rồi!
Một lúc lâu sau, lại có tiếng người kinh hô: Ơ, chỉ có một tầng thôi à! Là bảo vật da mỏng!
Thôi xong, không đáng tiền rồi, thật đáng tiếc!
Đại tráng, còn nửa khối nguyên thạch hay là bán cho ta đi, năm mươi đồng tiền vàng! Lần ra giá này, rớt xuống tận mười mấy lần so với lúc đầu!
Sao có thể là bảo vật da mỏng chứ! Không bán! Lão tử không tin! Đại tráng quát to một tiếng, không nhụt chí tiếp tục mài, kết quả cuối cùng ngay cả một tầng bảo vật mỏng dính kia cũng bị mài nhẵn thín rồi!
Hai con mắt của đại hán đỏ đọc, hắn ta cố định nửa khối nguyên thạch còn lại, sau đó lại bổ xuống một nhát!
Bên trong đều là đá trắng lóa!
Đại tráng không bỏ cuộc, lại cắt tiếp! Lần cắt tiếp theo, cũng là đá!
Cắt tiếp! Vẫn là đá!
Haizz, thua cược rồi!
Lần này đại hán thua thảm luôn rồi!

Cứ cắt mãi cắt mãi, cho tới khi khối nguyên thạch chỉ còn tầm bằng nắm tay, không có ai ra giá nữa, toàn thân đại hán chảy đầy mồ hôi, bả vai vô lực mà trùng xuống!
Đó là khối nguyên thạch mà hắn ta đã mua bằng tất cả của cải vốn liếng trên người mình.

Ta trả giá một đồng tiền vàng, có bán hay không? Tô Linh Phong chìa bàn tay trắng trẻo ra, chỉ vào một hồn đá lớn chừng bằng nắm tay đang nằm trên máy cắt đá, từ tốn nói.

Bên cạnh mỗi tảng đá lớn đều có một máy giải thạch, có những thạch đài người chọn mua nguyên thạch nhiều, người đi giải bảo cũng nhiều, có những thạch đài thì khá vắng vẻ, những người không muốn đứng xếp hàng chờ sẽ lựa chọn đến thạch đài ít người để giải bảo, người đàn ông cao lớn này chính là một người muốn giải bảo đã tuyển nguyên thạch ở một thạch đài cao cấp, chạy đến thạch đài cấp thấp để tranh máy giải thạch.

Mặc Vấn Trần nhìn người đàn ông kia, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ nhàng tao nhã, trong con ngươi lại có một tia sắc lạnh, “Anh trai này, anh như vậy là có chút không phúc hậu nhé……”
“Như thế nào?” Người đàn ông kia khinh thường liếc mắt nhìn Mặc Vấn Trần một cái, miệng rộng một phiết, vỗ lê khối nguyên thạch nói: “Đây chính là nguyên thạch do ông đây tốn rất nhiều tiền mua, ông đây phải giải bảo trước, mày có ý kiến gì?”
“Cho ông ấy giải trước đi, các cậu chỉ có hai khối nguyên thạch nhỏ như vậy, từ từ giải cũng được, cần gì vội vàng thế.


“Đúng vậy, nguyên thạch của thạch đài cấp thấp thì có thể là hàng tốt gì, cùng với người ta tranh đoạt làm cái gì vậy!”
“Hàng tồi của một thạch đài thấp kém, ông đây xem còn không muốn xem một lần, còn làm như bảo vật, đòi đi tranh máy giải thạch với nguyên thạch loại một của người ta, chậc chậc! ”
“! ”
Xung quanh rất nhanh tụ lại thành một đám người, đều đến xem người đàn ông giải bảo, mọi người tôi một câu anh một câu, vô cùng ồn ào.

“Làm cho ông ta giải trước đi.

” Tô Linh Phong nhẹ giọng nói.


Mặc Vấn Trần thu hồi sự sắc bén trong mắt lại, hơi hơi mỉm cười: “Nếu Phong Nhi nói như vậy, vậy cho ông giải trước đi.


“Vẫn là cô bé này sống biết điều…”
“Lúc này mới giống lời nói nên nói à…”
Mặc Vấn Trần không để ý đến những người xung quanh mình, nhìn về phía Tô Linh Phong, ánh mắt rất dịu dàng đầy yêu chiều, đáng tiếc, lại bị Tô Linh Phong làm lơ…
Người đàn ông đặt nguyên thạch cố định trên máy giải thạch, kéo răng cưa của máy giải thạch, đặt ở một vị trí bên mép nguyên thạch, cẩn thận cắt xuống!
Mọi người xem náo nhiệt duỗi dài cổ, nhìn chằm chằm vào chỗ cắt, người đàn ông càng khẩn trương đến thở mạnh cũng không dám thở!
“Ôi… Là cục đá, không ra bảo…” Sau khi một mặt của nguyên thạch bị cắt xuống, có người thở dài.

“Tiếp tục cắt đi, lúc này mới dùng một đao mà thôi, nói không chừng bên trong có đồ tốt!” Có người cổ vũ.

Người đàn ông xoay xoay nguyên thạch một chút, lại cắt một đao.

“Vẫn không gặp bảo á! Như thế nào sẽ như vậy, các dấu hiệu trên khối nguyên thạch đều nhìn tốt như vậy…” Có người lắc đầu.

.

Chương 73:

Tiểu cô nương, không phải cô cảm thấy đại tráng này đáng thương đấy chứ? Đánh cược mà, đánh cược mở ra rồi, thắng bại là chuyện bình thường.


"Ha ha, tiểu cô nương, cô thật là biết cảm thông với người khác, nhưng mà một đồng tiền vàng này, cũng quá hàn sầm nhân đi..."


Mọi người nghe Tô Linh Phong ra giá, thì không thể nhịn được cười.


Đồng cảm ư? Mặc Vấn Trần lắc đầu cảm thấy buồn cười, tiểu nha đầu máu lạnh này, có lòng đồng cảm ư? Trò đùa này không hài hước chút nào! Nhưng hắn cũng có hơi tò mò, Tô Linh Phong mua cục phế liệu này làm gì? Chắc chắn không phải là có quá nhiều tiền mà không có chỗ nào để tiêu được…




"Có bán không?" Tô Linh Phong không hề để ý tới ánh mắt của những người xung quanh, nhìn và hỏi lại đại tráng một lần nữa.


"Bán!" Đại tráng nặn ra một chữ từ trong kẽ răng. Nếu như hắn ta không bán thì ngay cả cơm ngày mai hắn ta cũng không ăn được…


Tô Linh Phong cũng không nói lời thừa thãi, ném cho đại tráng một đồng tiền vàng, rồi đi tới trước dụng cụ cắt đá, nhanh chóng cầm lấy một cục nguyên thạch và đánh bóng nó một cách cẩn thận.


Nhìn thấy động tác của Tô Linh Phong, mọi người đều nhìn nàng giống như đang nhìn một kẻ ngốc.


Một lúc sau, “Phế liệu” ở trong tay Tô Linh Phong bỗng nhiên phát ra tia sáng màu xanh lam! So với cái mà đại tráng cắt ra lúc trước còn sáng hơn nhiều!


"Không phải chứ? Đây là tình huống gì?"


“Đá quý… xuất hiện đá quý rồi sao??”


"Ôi trời, một cục phế liệu nhỏ như vậy mà cũng có thể xuất hiện đá quý?"




"..."


Mọi người kinh ngạc hét lên.


Gương mặt tuấn tú của Mặc Vấn Trần cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, có phải tiểu nha đầu này vận khí quá tốt không? Hay là … nàng đã sớm biết cục nguyên thạch kia sẽ cho ra đá quý?


Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh không có biểu hiện gì khác của Tô Linh Phong, Mặc Vấn Trần phát hiện nàng là người rất có năng lực…


Đám đông nghển cổ và mở to mắt nhìn Tô Linh Phong tách đá quý.


Đại tráng gắt gao nắm chặt đồng tiền vàng mà Tô Linh Phong ném cho hắn ta, trên khuôn mặt ửng đỏ lộ ra màu tím bầm, biểu cảm của hắn rất thú vị.


Động tác của Tô Linh Phong rất thành thạo, căn bản không giống như người lần đầu tiên tách đá quý. Một lát sau, nàng đã tách được một viên trứng ngỗng lớn màu xanh lam sáng lấp lánh từ cục nguyên thạch!


Một người hầu ở bên cạnh vội vàng bưng một chậu nước trong tới, Tô Linh Phong bỏ viên đá quý sáng long lanh vào trong nước để cọ rửa. Viên đá quý lập tức trở nên tinh khiết sáng lấp lánh, đẹp rực rỡ.


“Oa oa oa… Đá quý…” Tiểu Bạch phấn khích đến mức xoay vòng vòng xung quanh Tô Linh Phong: “Chủ nhân, tôi không lừa gạt cô chứ, thật sự có đá quý, viên đá quý thật đẹp…”


Khi đại tráng bổ nhát dao đầu tiên xuống, Tiểu Bạch đã chui vào bên trong khoáng thạch thô để nhìn tình hình một lát. Nếu như đại tráng chọn cắt ở đầu kia của viên nguyên thạch thô hoặc là một miếng nhỏ ở phần cuối cùng thì chắc chắn viên đá quý sáng lấp lánh này sẽ không rơi vào tay Tô Linh Phong.


Chỉ có thể nói, hắn ta không có cái số hưởng viên đá quý này!





"Không có hoa văn, không phải đá phòng ngự!” Có người thấp giọng hô.


“Phía trên không có hơi nước và vụn băng, cũng không phải Thủy hệ, Tụ linh thạch hệ Băng! Có người nói tiếp.


"A! Là đá tăng tốc sao?”


Tô Linh Phong nắm viên đá quý dự đoán, ngưng thần dùng năng lượng tinh thần để cảm nhận thuộc tính của viên đá quý. Một lát sau, đôi môi của nàng hơi cong lên, nhàn nhạt nói: “Rất tốt, đó là đá tăng tốc, có độ tinh khiết bảy phần.”


"Tiểu cô nương, cô là người thật may mắn!"


"A! Độ tinh khiết bảy phần, chất lượng khá tốt.”


“Một viên này có thể luyện chế được mấy đôi giày gia tốc!”


"Tiểu cô nương, cô có bán đá quý này không?”


“Bán cho ta đi, bán cho ta đi, hai ngàn đồng tiền vàng.”


"Không bán." Tô Linh Phong dứt khoát từ chối.


Nếu như là đá phòng ngự, thì bán nó cũng không sao, nhưng thuộc tính của viên đá quý này cũng khá tốt, Tô Linh Phong định giữ lại để dùng. Nàng muốn làm một nhà luyện kim chuyên nghiệp, làm sao trên tay nàng lại không có mấy cục nguyên liệu không ra dáng nguyên liệu.


"Đá quý này là của ta! Của ta!! Cho ta, trả lại cho ta!!" Đại tráng bỗng nhiên như phát điên, xông về phía Tô Linh Phong, đưa tay muốn cướp đoạt viên đá quý sáng lấp lánh trong tay nàng!


Chương 74:


Tô Linh Phong ở bên cạnh hắn ta nhẹ nhàng lóe lên, khéo léo tránh né khỏi động tác của đại tráng, ngay cả vạt áo cũng không để cho hắn ta đụng vào!


Mục Vấn Trần thu nguyên thạch trên tay vào nhẫn không gian, tiến lên một bước, bắt được cổ tay đại tráng, khuôn mặt tuấn tú mang theo nụ cười mê người: “Người anh em, đồ đã rời khỏi tay rồi, thì coi như không còn thuộc về ngươi nữa.” Dứt lời, trên tay hơi dùng lực, chỉ nghe tiếng "Rắc rắc ――" giòn dã vang lên, cánh tay của đại tráng vang lên tiếng vỡ vụn!


"A..cánh tay của ta! Aaa…!" Miệng đại tráng há to, không ngừng hét thảm.


Mặc Vấn Trần tùy tiện hất lên, ném đại tráng ra ngoài.


Mọi người xung quanh bị tình huống bất ngờ này làm cho choáng váng, ai cũng trợn mắt hoảng sợ nhìn Tô Linh Phong và Mặc Vấn Trần, không biết nên phản ứng như thế nào.




Tốc độ của cô bé mặc đồ trắng này quả thật kinh người! Khoảng cách gần như vậy lại có thể tránh thoát đòn xung kích của đại tráng!


Sức mạnh của người đàn ông áo đen này cũng rất mạnh! Đại tráng là một võ sĩ cấp trung, hắn thậm chí còn không dùng đấu khí, chỉ bóp nhẹ như vậy mà có thể bóp nát xương cánh tay của đại tráng!


Trên mặt của mọi người đã không còn nhìn thấy vẻ coi thường lúc trước, cũng không dám khinh thường hai người trẻ tuổi này.


Những người khác ở phía trước quầy nguyên thạch nghe thấy động tĩnh ở bên này, cũng lần lượt tụ họp lại. Phần bên dưới của quầy nguyên thạch, càng ngày càng có nhiều người vây xem xung quanh.


"Chuyện gì vậy?" Một người đứng đầu đội tuần tra chen lấn vào đám đông với một vài tên côn đồ khỏe mạnh và cau mày nói.


Người hầu phục vụ và bảo vệ quầy nguyên thạch này vội vàng đi tới, nói ngắn gọn với người đứng đầu đội tuần tra chuyện vừa xảy ra.


"Ném ra ngoài!" Người đứng đội đầu tuần tra liếc nhìn đại tráng đang tê liệt nằm trên mặt đất, nói với hai người thủ hạ ở phía sau lưng. Sau đó như có điều suy nghĩ nhìn Tô Linh Phong và Mặc Vấn Trần, không nói gì thêm mà xoay người rời đi.


Đại tráng đã bị bắt đi, nhưng người ở xung quanh vẫn không tản đi. Bọn họ vẫn đang tò mò nhìn về phía đôi nam nữ trẻ tuổi vẻ mặt lạnh lùng, nhàn nhã đứng ở trong sân.


Tô Linh Phong thu viên đá tăng tốc vào bên trong nhẫn không gian, bàn tay nhỏ bé vươn về phía Mặc Vấn Trần: “Ngươi cầm lấy rồi.”


"Ừ?"


“Hai cục nguyên thạch kia, chẳng lẽ ngươi muốn nuốt làm của riêng?”


"..." Khóe miệng Mặc Vấn Trần hơi giật một cái, hắn lấy ra hai khối nguyên thạch mà mình đã thu vào bên trong không gian giới chỉ khi tình thế cấp bách, bỏ vào cạnh công cụ cắt đá.




Trên người bọn họ vậy mà đều mang theo nhẫn không gian quý giá! Mọi người càng trố mắt ra nhìn, xem ra bọn họ lúc nãy thật sự đã nhìn lầm, thân phận của hai người trẻ tuổi này sợ là không đơn giản!




Tô Linh Phong đem khối nguyên thạch thứ nhất cố định ở trên dụng cụ cắt đá, dựa theo vị trí mà Tiểu Bạch ra dấu bắt đầu mở đá quý.


Bề ngoài của khối nguyên thạch này quả thật quá kém! Có rất nhiều người âm thầm lắc đầu, xem ra tiểu cô nương này mở được đá quý trước đó hoàn toàn là dựa vào vận khí, chiếm được tiện nghi từ chỗ đại tráng…


Nhưng chẳng mấy chốc, mắt của mọi người lại mở lớn!


"Trời ơi! Xuất hiện đá quý rồi!!!"


“Một khối đá vụn như vậy mà cũng có thể xuất hiện đá quý???”


"Màu xanh! Không biết bây giờ là đá quý gì..."


"Cô nàng này vận khí thật tốt..."


Mặc Vấn Trần sờ cằm, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh của Tô Linh Phong như có điều suy nghĩ, vận khí tốt? Có thật là vận khí tốt không?


"Tiểu cô nương, nửa này cô có bán không?” Có người lên tiếng hỏi.


"Không bán, ta tách toàn bộ.” Tô Linh Phong bình tĩnh nói.


Rất nhanh, viên đá dự đoán được Tô Linh Phong lấy ra, rửa sạch sẽ, chỉ thấy bên trong lộ ra một ít hoa văn phức tạp, là đá phòng ngự.


Tô Linh Phong sử dụng tinh thần lực để dò xét thuộc tính và chất lượng của viên đá quý, nhàn nhạt nói: “Đá phòng ngự trì trệ, độ thuần khiết 6 phần.”


“Khối đá dự đoán này có bán không? Ba trăm đồng vàng!”


"Ta ra giá ba trăm ba, bán cho ta đi!"


Hầu hết những người đang trả giá để thu mua đá dự đoán đều là những người buôn bán đá quý. Mặc dù đá dự đoán có thuộc tính như vậy, nhưng to bằng miệng bát thì có thể chế tạo ra rất nhiều sản phẩm đá quý!


“Người nào trả giá cao thì được.” Đá phòng ngự, nàng không có hứng thú để giữ lại quá nhiều, nếu như giá tiền khiến cô hài lòng thì bán cũng được.


"Ba trăm rưỡi!"


"Bốn trăm!"


"Bốn trăm hai..."





"..."


Cuối cùng viên đá quý phòng ngự trì trệ này được đổi trác thành công với mức giá mười đồng tiền vàng.


“Thật nhiều vàng......... A ha ha ha...... Miệng nhỏ của Tiểu Bạch cười ngoác đến tận lỗ tai.


Tô Linh Phong cất tiền đi, đem khối nguyên thạch cuối cùng cố định lên dụng cụ cắt đá, bắt đầu thành thạo mở đá.


Mọi người ngừng thở, nhìn chằm chằm động tác của Tô Linh Phong, chờ kỳ tích xuất hiện một lần nữa.


Tô Linh Phong chỉ cắt một nhát, ở phía trong nguyên thạch lộ ra ánh sáng màu vàng chói mắt!


Ánh sáng màu vàng! Vậy mà lại có ánh sáng màu vàng đó, đó chính là màu vàng.


"Chửi thề một tiếng! Là đá tấn công!"


"Không phải đâu, loại nguyên thạch có vẻ ngoài xấu xí như này, làm sao có thể là đá tấn công được!!!”


Những người xung quanh đều lộ ra vẻ mặt khó tin.


Ngoại trừ một số viên đá quý hiếm có kỹ năng hiếm hoi thì đá quý tấn công là loại đá quý nhất, coi như vẻ ngoài của nguyên thạch tốt nhất, cũng rất khó giải quyết được đòn tấn công của viên đá quý này!


"Có bán không? Có bán không?" Có người vội vàng hỏi.


"Không bán." Tô Phong Linh lắc đầu, loại đá quý có thuộc tính tốt như vậy, bản thân nàng cũng muốn tích trữ chúng.


Sau khi nguyên thạch được mở ra, Tô Phong Linh nắm viên đá dự đoán có độ tinh khiết khoảng chừng chín phần, hài lòng gật đầu.


Mắt mọi người đều đỏ lên, không biết ai là người bắt đầu, giống như một tổ ong xông về phía quầy nguyên thạch cấp thấp, giống như được tiêm máu gà, điên cuồng cướp đoạt mua nguyên thạch.


Mặc Vấn Trần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh đến mức người và thần đều phẫn nộ của Tô Linh Phong, thở dài một hơi: “Chắc chắn mặt bị bệnh tê liệt!”


Tô Linh Phong liếc nhìn đám người đang giành mua nguyên thạch, nhấc chân đi tới chỗ quầy nguyên thạch cao cấp: "Tiểu Bạch, đổi chỗ."


“Được thôi, aaa… Đá quý, ta tới đây..."


Đọc truyện chữ Full