Thẩm Hề không đuổi kịp, đứng giữa cầu thang dõi theo bóng lưng thấp thoáng của Phó Đồng Văn qua cửa sổ cạnh cửa. Đi theo anh vẫn là mấy người đàn ông như hình với bóng. Trong bóng tối Thẩm Hề lần mò vào nhà bếp, khép hờ cửa lại mới bật đèn tường. Trong bồn rửa bát bằng nhôm bạc chất đầy bát đũa hôm qua, bình thường Vạn An sẽ không để qua đêm, nhưng vì phải thu dọn sô pha trong phòng khách ở tầng một, chuẩn bị chăn chiếu tạm thời cho cô sáu dùng nên bát đũa mới chất lại.
Thẩm Hề nhẩm tính thời gian, Vạn An sắp dậy rồi.
Cô cho nước lạnh vào ấm đồng, bật gas lên đun nước nóng tráng bát đũa. Ngọn lửa bập bùng dưới đáy ẩm, làn khói lơ lửng bốc lên. Cành lá giàn nho bên ngoài cửa sổ che kín tấm kính, nhẹ nhàng đung đưa trong làn gió sớm mai.
"Cô Thẩm?" Vạn An khoác áo ngắn, đứng bên cửa ngáp một cái, vì nóng nên cậu thiếu niên để trần cánh tay, "Cô đói à? Hay cậu ba đói? Ở đây không có giá trị, tôi ra ngoài mua đồ ăn cho hai người nhé? Chỉ có điều không được sạch sẽ cho lắm... vằn thắn lạc đà và bánh tổ1 sườn được không?"
1Hay còn gọi là niên cao, món bánh thường được người Trung Quốc ăn trong Tết âm lịch. Ý nghĩa của bánh chỉ sự phát triển, đi lên, thịnh vượng.
Cậu thiếu niên mới ngần ấy tuổi, đi theo Phó Đồng Văn nhiều năm thành ra không khác gì ông cụ non, dông dài xong mới thấy Thẩm Hề đang cười tít mắt, cầm miếng ức vịt nướng hôm qua lên gặm, quanh miệng lập tức đầy dầu mỡ.
"Ôi chao, sao cô lại ăn thứ này?" Vạn An mặt ủ mày dột, cướp miếng vịt trên tay cô, "Mùa hè thức ăn để qua đêm không thể ăn được, tôi để lại ăn cho đỡ thèm thôi."
"Cậu ăn được, sao tôi không ăn được?" Thẩm Hề làu bàu đùa cậu ta.
Vạn An rầu rĩ: "Một cậu ba thôi đã đủ làm người ta bận tâm rồi." Cậu ta khẽ thở dài, tiếp tục lẩm bẩm: "Cô cũng không làm người khác bớt lo hơn."
Thẩm Hề cười vui vẻ.
Có lẽ được ảnh hưởng bởi cảm xúc của Phó Đồng Văn, tâm trạng cũng tốt hơn.
"Vạn An này, tên thật của cậu là gì vậy?" Cô thích trêu chọc cậu ta bằng cách này.
"Cô đừng hỏi nữa, cả đời này cô không biết được đâu." Vạn An ngáp một cái, "Tôi tên là Vạn An, mong cho cậu ba nhà chúng ta muôn việc bình an."
Trời chuyển từ nhá nhem cho tới khi sáng hẳn, Phó Đồng Văn vẫn chưa về.
Đàm Khánh Hạng thức dậy trước, Vạn An thành chân chạy vặt trong nhà bếp, đưa hết món nọ đến đồ kia cho anh ta. Thẩm Hề không có việc gì làm bèn chuyển một chiếc ghế nhỏ, vớ lấy quyển sách đặt bên cửa sổ rồi ngồi dưới giàn nho chống cằm chờ anh. Đâu đâu trong căn nhà cũng đều có thể nhìn thấy sách, nhất là phòng khách ở tầng một chất đầy sách vở và báo chí các nước, quyển sách đặt trên bệ cửa sổ vốn là tạp chí về kỹ thuật. Lật được mười mấy trang, cô nhìn thấy một chiếc kẹp sách, bên trên có dòng chữ viết tay "Cố gia lão lục, công trình học." Cố Nghĩa Nhân ư? Anh ta từng nói trong nhà mình xếp thứ sáu và bản thân cũng là dân kỹ thuật.
Ngày trước Phó Đồng Văn đọc tạp chí y học vì cậu tư học y... Quyển sách trong tay cô chắc hẳn anh đã đọc rồi, có lẽ nhớ tới cậu sinh viên mình từng giúp đỡ học cùng một chuyên ngành nên mới cầm bút máy viết thêm dòng chú thích này lên chiếc kẹp sách.
Anh là người có nội tâm mâu thuẫn, cô luôn biết điều đó.
Trước mắt xuất hiện chiếc quần âu và đôi giày da quen thuộc.
Thẩm Hề cố tình không ngẩn đầu lên, cúi người kéo góc quần anh: "Lúc ra ngoài trời mưa ư? Vạn An lại cằn nhằn anh làm hỏng một chiếc quần đắt tiền cho xem."
Phó Đồng Văn đưa một tay kéo cô lên, đặt lại quyển sách lên bệ cửa sổ: "Trời không mưa, nhưng bị hàng xóm hắt nước vào người."
"Thảm vậy sao?" Cô cười.
Cô thấy tay kia anh ôm hai bọc giấy căng phồng.
"Lên tầng hãy nói tiếp." Anh nói.
Phó Đồng Văn dắt tay cô đi thẳng vào trong, để lại một câu với người trong bếp: "Rửa sạch tay đi, lát nữa tôi gọi hai người thì lập tức lên."
"Cậu không ăn sáng à?" Đàm Khánh Hạng chuyển nghề từ bác sĩ riêng sang quản gia riêng.
"Làm việc chính trước đã." Anh trả lời.
Rèm trúc rũ bên cửa sổ vẫn chưa kịp cuốn lên, ánh nắng xuyên qua rèm trúc rọi xuống mặt đất tạo thành những mắt lưới màu trắng dày đặc. Anh đứng ngược sáng trên sàn nhà, bước đến bên bàn sách.
Mở bọc giấy thứ nhất ra, là bút lông và nghiên mực mới tính: "Có ngại giúp anh mài mực không?" Thẩm Hề lắc đầu, dùng tách trà để đựng nước sạch, nhỏ vài giọt nước vào nghiêng, chầm chậm mài mực cho anh.
Phó Đồng Văn rất hiếm khi dùng bút lông, có lẽ anh chỉ dùng khi còn bé, cô không có cơ hội được nhìn. Và ngược lại, anh chưa bao giờ thấy cô mài mực, bởi vậy không kìm lòng được mà ngắm cô thêm một lát.
"Xong rồi." Cô đặt nghiêng xuống, bắt chéo hai tay sau lưng nhìn anh, lòng chờ mong con chữ anh viết.
Phó Đồng Văn rất hiếm khi chuẩn bị trước khi mở lời, anh vẫy tay với cô: "Đến đây gần hơn nào."
Cô cười đứng bên cạnh anh.
"Anh là người tai tiếng rất xấu, làm liên lụy đến cả em, ở bên anh em không thể làm gì một cách rình rang." Anh mở bọc giấy thứ hai ra, bên trong là ống giấy dài hình trụ, mặt bên ống giấy ghi "Lương duyên bền lâu".
Đây là...
Anh lại mở một xấp mấy tờ giấy lụa, phía trên mỗi tờ đều có những hình vẽ khác nhau, bốn mép xung quanh có tờ vẽ hoa văn rồng và đám mây cát tường, có tờ vẽ hoa đào và chim hỉ thước đậu trên cành, có tờ vẽ cả chim uyên ương, đều để trắng ở giữa, dưới mỗi bức vẽ đều có con dấu của họa sĩ.
"Đây là vài tấm hôn thư đẹp nhất, những bức vẽ này đều của họa sĩ nổi tiếng." Giọng Phó Đồng Văn rất nhỏ, "Anh nóng ruột nên không chọn kỹ, đành phải mua mỗi loại một tấm, em thích tấm nào thì ta dùng tấm đó."
Cô chưa bao giờ nhìn thấy nhưng cũng đoán được nó là hôn thư.
Rèm trúc rung rinh trong làn gió sớm mai làm ánh nắng chập chờn theo, đung đưa khiến mắt cô hoa lên.
...
"Mực khô rồi." Anh nhìn nghiêng mực bắt đầu khô lại.
Thẩm Hề cứng nhắc chớp mắt, dù lúc trước anh đã nói sẽ đính hôn, nhưng vì bệnh tình cha anh ngày một thêm nặng nên cô không thể nghe lời anh bày tiệc rượu đãi khách ở nhà. Thế mà cậu ấm phong lưu như anh lại nóng lòng kết hôn hơn cả cô, hôm nay còn vội vội vàng vàng đi mua những món đồ này về.
Âm thanh bên tai cô ù ù, cô cảm thấy nhìn như mình không còn nghe thấy gì nữa rồi, xa xa gần gần, trên tầng dưới tầng đều ồn ã vô cùng.
Trên đường Hà Phi tấp nập náo nhiệt, tiếng xe điện vang lên leng keng.
"Nửa tháng nay đã xảy ra rất nhiều chuyện." Anh lên tiếng, "Tuổi tác anh ba cũng không còn trẻ trung gì, không thể để thời gian trôi qua vô ích thêm nữa."
Đuôi rèm trúc bị gió thổi lên vỗ vào bệ cửa sổ, như đang gõ theo tiết tấu của trái tim cô.
"Uyển Ương, anh yêu em thật lòng." Anh thổ lộ.
Giọng anh thấp xuống: "Hôm nay yêu, sau này không đổi."
Phó Đồng Văn nâng cằm cô lên, để đôi mắt cô đối diện với anh. Trong một thoáng tĩnh mịch, họ như quay về ngõ Yên Chi. Trong ánh nắng nhợt nhạt của ngày đông, tiếng pháo vang vọng bốn phía, át cả nhịp tim của anh, làn khói trắng dày đặc giúp anh che giấu quyến luyến nơi đáy mắt.
Những tháng ngày trôi qua trong vô ích, một đời người sống qua được mấy năm.
"Em đừng nghĩ anh vẫn còn say, uống nhiều hơn nữa cũng không say đến giờ phút này." Giọng anh rất nhẹ, Hay em không thích những mẫu hôn thư ở đây, nếu không thích, anh lại ra ngoài mua tiếp."
Cô lắc đầu, lệ thấp thoáng trong đáy mắt, thốt nhiên nở nụ cười: "Em thích lắm, em thích hết... những gì anh mua em đều thích."
Vừa rồi, cổ họng nghẹn lại, nói không thành câu.
Nhưng khi có thể mở miệng nói rồi, cứ lặp đi lặp lại mở miệng nói từ "thích".
"Thế thì tốt quá." Anh nói.
"Anh không ngại viết thêm mấy tờ." Tâm trạng anh nhẹ nhõm, "Chỉ sợ người chứng hôn phải ký thêm mấy lần. Em cũng biết mồm miệng Khánh Hạng không tha ai mà, em mà bắt cậu ta ký thêm mấy lần nữa, cậu ta lấy chuyện này trêu chọc em cả đời." Anh nhìn ra cửa, "Đúng không hả? Người chứng hôn của chúng tôi?"
"Này, bây giờ là lúc tôi dễ tính nhất đấy." Đàm Khánh Hạng đang tựa người bên khung cửa, không hề cảm thấy xấu hổ khi bị phát hiện nghe trộm, ngược lại còn vô tư cho Thẩm Hề lời khuyên: "Cô bắt cậu ta viết thêm mấy tờ nữa đi, chữ của cậu ba Phó cũng nổi tiếng lắm đấy, tiếc rằng chưa ai có được. Hôn này gồm hai tờ đúng không? Cho người chứng hôn một tờ nhé, sau này tôi sa cơ lỡ vận cũng có một thứ đáng giá."
"Cậu ba, để Vạn An mài mực cho." Vạn An xắn tay áo lên, bắt đầu cặm cụi.
Thẩm Hề hoàn toàn không chú ý Đàm Khánh Hạng, Vạn An và Virtue lên đây từ lúc nào.
Nhưng nhìn nụ cười của họ, có lẽ đã nghe thấy kha khá rồi.
Phó Đồng Văn kéo cô đến bên cạnh: "Chọn tấm em thích nhất đi."
Thẩm Hề lật tới lật lui, cuối cùng rút hai tờ vẽ đôi én cùng bay ra, nhìn anh tựa như không chắc lắm, vẫn cần một cái gật đầu của anh. "Vậy lấy tấm này." Anh nói, "Tự tay trải giấy lên bàn, "Em cứ chọn tiếp đi, anh đã định bụng mua giấy đỏ về viết rồi."
Khi vui vẻ anh rất thích bông đùa cô, câu nọ nối tiếp câu kia.
Thẩm Hề chắp hai tay sau lưng, ngón tay co chặt lại, nhìn anh hạ bút mà không rời mắt.
Thẩm Uyển Ương, Phó Đồng Văn.
Sao anh lại viết tên cô trước... đây là quy củ ở rể mà? Cô hoang mang nhìn anh. Phó Đồng Văn không nhận ra bất thường chỗ nào, tiếp tục viết: Ước định ký kết cả đời, cho đến khi đầu bạc răng long.
Tim cô tưởng chừng như ngừng đập, con lắc đồng hồ trong căn phòng dường như cũng dừng lại.
Đầu bút lông đen tuyền lướt trên hôn thư, bỗng nhiên anh hỏi: "Còn muốn viết gì nữa không?"
Không hề bông đùa, không hề trêu ghẹo, hiếm hoi lắm anh mới trưng cầu ý kiến của cô.
Phó Đồng Văn đưa bút lông cho cô, Thẩm Hề nhẹ nhàng đẩy trả về, thì thầm: "Chữ của em viết kém xa chữ anh."
Sau mười một tuổi cô không đụng tới bút lông, sao có thể viết được.
"Em cứ nghĩ thêm đi, vẫn phải thêm một câu nữa, hôn thư không thể để mình anh viết được." anh nói.
Làm khó cô quá rồi, học thuật cổ đại của cô đâu có giỏi bằng anh.
Thẩm Hề chần chừ, nhìn Đàm Khánh Hạng đứng nhìn cười nói: "Hôn thư của hai người, cô còn sợ gì nữa?"
"Cổ văn em không giỏi lắm." Cô thẳng thắn.
"Tôi mới là người không giỏi, hồi bé bị bắt học, sau này du học nước ngoài về thì toàn đi theo Đồng Văn học nói, còn học câu từ thì tìm sách trong mấy sạp sách cũ ở Lưu Ly Xưởng1." Đàm Khánh Hạng an ủi cô.
1Một trong những con phố thương nghiệp xưa ở Bắc Kinh, nổi tiếng về kinh doanh tranh chữ cổ, văn phòng tứ bảo, trang sức bằng ngọc...
Cô cũng không khác là bao, không có cơ hội để học.
Thẩm Hề ngẫm nghĩ, cân nhắc dò hỏi anh: "Non nước thái bình, câu này được không anh?"
Đây là tâm nguyện của anh, viết vào hôn thư như một kỷ niệm.
Phó Đồng Văn cong ngón tay cốc nhẹ lên trán cô: "Được."
Sau đó anh đặt bút, viết nắn nót đoạn cuối:
Nguyện cho non nước thái bình, nghĩa tình trăm năm."
Anh viết xong một tờ thì nghiêng đầu cười với cô: "Viết đẹp không?"
Thẩm Hề hiếm khi bẽn lẽn, cô khẽ đáp "vâng", nhìn anh cười rạng rỡ như tên mình được để trên bảng vàng, đêm động phòng hoa chúc... nếu như trên bàn đặt đôi nến đỏ, chỉ còn thiếu vén khăn trùm đầu thôi là cùng giường chung mộng rồi.
Phó Đồng Văn cầm tờ hôn thư để trống lên, chép lại y hệt.
Anh viết tên mình trước, rồi đến lượt Thẩm Hề, cô căng thẳng nắm chặt cán bút, lòng bàn tay mướt mồ hôi, dè dặt nắn nót viết Thẩm Uyển Ương, cái tên xa lạ được cha mẹ đặt cho, hơn mười năm nay cô chưa từng dùng nó để làm lạc khoản.
"Lần này trở thành mợ ba thật rồi." anh thỏ thẻ bên tai cô.
Sau đó anh đưa bút cho Đàm Khánh Hạng: "Đến lượt người chứng hôn."
"Cuối cùng cũng đến lượt tôi." Đàm Khánh Hạng đón lấy cây bút, ra bộ múa bút gảy mực, nhúng ngòi bút vào nghiêng mực: "Thẩm Hề đừng sợ, cổ văn tôi chẳng ra sao, nhưng tên mình vẫn phải nghiêm túc luyện viết."
Đàm Khánh Hạng cười tủm tỉm viết xong tên mình.
"Vạn An, cậu tới đây."
"Hả?" Vạn An đang lén gạt lệ ngẩn người, "Tới làm gì hả cậu ba? Muốn tôi mang đi đóng khung ư?"
"Người làm chứng phải có hai người, cậu là người còn lại."
"Không được đâu cậu ba ơi, chuyện này không được đâu."
"Cậu ba nói được là được, cậu cứ làm theo đi." Phó Đồng Văn kéo tay phải Vạn An lên, nhét cây bút cho cậu ta.
Vạn An nghĩ Phó Đồng Văn chỉ trêu mình thôi, nhưng khi anh chỉ vào khoảng trống trên trang giấy, còn tự tay đẩy hai tấm hôn thư đến trước mặt cậu ta, thậm chí đích thân mài mực như một thư đồng, Vạn An mới biết anh không nói đùa. Tay cậu ta run run, đầu cúi thấp, nước mắt rơi lã chã xuống đôi giày vải, đi theo Phó Đồng Văn từ lúc nhỏ, cậu ta hiểu cậu ba coi trọng tình nghĩa cỡ nào... chỉ cần đối xử với anh thật tốt, anh sẽ trả lại gấp bội, nhưng dẫu sao cũng là hôn thư của cậu ba, sao có thể để một người hầu như cậu ta ký tên lên.
Cậu ta khóc một hồi, Phó Đồng Văn không chờ nổi nữa, bèn đe dọa kèm thúc giục: "Khó khăn lắm cậu ba mới làm cô Thẩm gật đầu đồng ý, nếu cậu cứ lần lữa, cô Thẩm không kiên nhẫn được nữa, đến lúc đó..."
"Cô Thẩm, cô không được hối hận." Vạn An lấy mu bàn tay lau nước mắt, hấp tấp gào lên: "Cậu ba thật lòng với cô, chúng tôi đều nhìn thấy hết, nếu cô bỏ đi lần nữa cậu ba sẽ không chịu nổi đâu."
Thẩm Hề nghẹn lời, tức giận thúc cùi chỏ vào eo anh rồi lấy khăn tay ra lau nước mắt cho Vạn An: "Cậu làm chứng cho chúng tôi, tôi sẽ không đi nữa, anh Đàm không có vinh hạnh này đâu."
"Xem đi, đúng là cô không có lương tâm." Đàm Khánh Hạng cười rộ.
Chữ của Vạn An học theo Phó Đồng Văn từ nhỏ, không hề xấu, nhưng cậu vẫn lo mình viết sai, liền viết ra nháp mấy lần lên tờ báo bên cạnh, sau đó mới nghiêm túc viết ba chữ Phó Vạn An vào vị trí người chứng hôn cuối cùng.
Virtue không hiểu họ làm gì, tưởng rằng mỗi người phải ký tên lên trên nên chờ đến lượt mình, có bé còn cẩn thận vén mái tóc dài ra sau lưng rồi vấn thành một búi tóc tròn, cuối cùng thì phát hiện Phó Đồng Văn đã đi hong khô tấm hôn thư. Đến khi Đàm Khánh Hạng dùng tiếng Đức giải thích cho cô ấy về hôn thu, Virtue mới ngạc nhiên ồ lên, hai tay che miệng, lập tức nắm lấy tay Thẩm Hề liên tục hôn lên má trái và má phải của cô. Trước sự nhiệt tình của Virtue, Thẩm Hề cũng thơm lên má cô ấy: "Cảm ơn."
Phó Đồng Văn bảo Đàm Khánh Hạng gọi điện thoại mời mấy người bạn của họ ở Thượng Hải tới, chuẩn bị bữa tiệc gia đình tối nay.
Trong tiếng cười nói vui vẻ của mọi người, cô sáu Phó Thanh Hòa lên tầng, biệt tiệc vui của Phó Đồng Văn và Thẩm Hề được tổ chức vào đêm nay, đôi mắt tiều tụy ánh lên niềm vui sướng, cô ấy bước nhanh tới, đột nhiên nắm chặt hai tay Thẩm Hề, nước mắt trào ra: "Chị dâu."
Nghẹn ngào rất lâu mà không thốt ra lời, cô ấy lại nắm tay Phó Đồng Văn: "Anh ba, chúc mừng anh."
"Nên chúc mừng." Phó Đồng Văn cười nói, "Cuối cùng anh em cũng có gia đình rồi."
Phó Thanh Hòa nhìn chằm chằm khuôn mặt Thẩm Hề, trăm mối cảm xúc ngổn ngang rối bời, năm xưa Thẩm Hề làm dâu nhà họ Phó, chỉ mình cô ấy lặng lẽ đến thăm cô "chị dâu" này, cũng vì nghe thấy mấy tin đồn khắp đầu xóm cuối ngõ về cuộc hôn nhân ấy. Khi đó cô nghe mẹ nói chuyện, tuổi còn nhỏ nên không hiểu được mấy, chỉ đoán Thẩm Hề là "hồng nhan họa thủy", sẽ làm hại đến anh ba trăng hoa nhất trong nhà.
Đêm qua họ nhắc đến chuyện Thẩm Hề cứu anh năm, cô nhìn ra anh ba say đắm cô gái ấy rồi.
Hôm nay...
"Chị dâu." Cô sáu mở lời, "Năm xưa em còn nhỏ, lời của em..."
Thẩm Hề ngầm hiểu: "Ừ, bây giờ có thể nói thật rồi. Anh ba em không giết chồng chị, chị cũng không làm quả phụ." Cô nhìn Phó Đồng Văn, pha trò, "Nhưng anh ấy đưa chị vào làm dâu, có phải vì để ngày ngày được gặp chị hay không thì phải hỏi anh ấy nhé."
"Đương nhiên." Phó Đồng Văn tiếp lời, "Chữ "Vừa gặp đã thương" anh viết cho em đều là thật lòng."
"Khi đó rõ ràng vẫn chưa có gì." Cô thanh minh.
"Khó nói lắm, nỗi lòng của anh người bình thường không nhìn ra đâu." Anh cười trả lời.
Mọi người đều cười rộ.
Việc vui tới cửa, căn nhà náo nhiệt hẳn lên, tất cả bắt tay chuẩn bị bữa tiệc gia đình tối nay.
Đàm Khánh Hạng và Virtue đến chợ Hồng Khẩu, Vạn An gọi đám tôi tớ đứng bên ngoài cửa vào nhà, mọi người nghĩ cách chuyển chiếc bàn lớn trên sân thượng xuống, cô sáu không có gì để làm, bèn học theo Vạn An dọn dẹp phòng ốc.
Ai ai cũng ý tứ để không gian riêng cho đôi vợ chồng mới cưới.
Thẩm Hề đứng bên cửa sổ nhìn tấm hôn thư đang hong khô. Chữ viết của Phó Đồng Văn phóng khóng tự nhiên, có điều vì tính ràng buộc trong hôn thư nên vận bút rất quy củ.
Hai cánh tay Phó Đồng Văn ôm choàng lấy cô, "nhốt" cô bên giá sách.
"Chữ anh viết trên tường, không có cơ hội nhìn đúng là quá đáng tiếc." Cô cảm khái.
Hơi thở của anh làm tai cô bị nhột, cô liền rụt cổ tránh né.
Anh nói: "Biết vậy anh đã chẳng viết, để em nắm thóp. Em muốn đọc, anh viết cho em xem." Thẩm Hề ngứa ngáy, bật cười giơ tay che lỗ tai lại, toan giãy khỏi hơi thở nóng hổi của anh. Môi Phó Đồng Văn rơi trên ngón tay cô, cẩn trọng đặt một nụ hôn lên đấy, hơi nóng nhanh chóng lướt qua hõm cổ: "Anh ba là của em rồi, còn từ nào khó nói ư?"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mười Hai Năm Kịch Cố Nhân
Chương 53
Chương 53