"Anh đứng dậy trước đã, sao lại quỳ nửa Tây nửa Tàu thế này?" Cô khẽ nhắc nhở.
Phó Đồng Văn cởi áo sơmi ra, không quỳ nữa mà nghiêng người đè cô lên chăn bông trải kín giường.
"Trời nóng nhường này, nhìn chăn đệm thôi đã thấy khó chịu rồi." Phó Đồng Văn trở tay ném áo sơ mi xuống đất, sau đó cởi đến váy của cô, "Vạn An cũng không tinh ý gì hết, chỉ chăm chăm tạo bầu không khí."
Đâu chỉ nóng thôi.
Buổi chiều Vạn An còn cất công đi tìm trầm hương và quả phật thủ cỡ lớn, vùi trong lò xông hương bằng đồng thau, ủ trong chăn để hun. Lúc này nằm trên giường cô chỉ cảm thấy một mùi hương kỳ lạ xông vào mũi, chưa cần cởi áo nới đai, người đã rơi vào chốn mất hồn rồi.
"Trước đây anh không dạy cậu ta được thứ gì đứng đắn đúng không..." Cô nghiêng đầu đi, muốn tìm cách để thở dễ hơn.
"Đổ oan cho anh hả?" Anh rủ rỉ, "Trong nhà họ Phó có bao nhiêu viện, từ trên xuống dưới có bao nhiêu bà bé, mấy người làm lén nói chuyện với nhau, cậu ta tự học được."
Cũng có lý.
"Ngày mai hỏi cậu ấy xem còn học được gì nữa không." Cô chợt thấy hứng thú.
"Một cậu nhóc thì hiểu gì, chỉ học được sơ sơ thôi." Anh nắm chặt tay cô, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay ấy, khẽ cười: "Nếu Ương Ương muốn học, trước mắt em chính là thầy giáo sẵn có."
"Em đâu nói thế."
"Ồ?" Anh cố ý giả vờ khó hiểu.
"Anh cứ nói vậy, thành ra không nghiêm túc..."
Anh cười: "Ở đây không có người ngoài, muốn anh ba nghiêm túc cho ai xem?"
Nghiêm túc là anh, cà lơ phất phơ cũng là anh.
Phó Đồng Văn cũng cảm thấy hương xông lên quá nồng, không thoải mái lắm, may mà đang trong đêm hè, không có chăn đệm cũng không bị lạnh. Anh lấy áo sơ mi quấn Thẩm Hề lại, bế cô xuống sô pha. Khăn trải giường màu đỏ lựu phủ lên sô pha màu nâu đậm, kéo dài đến tận dưới chân. Đêm yên tĩnh sâu dần, thường ngày ve sầu vẫn hòa ca, hôm nay lại vô cùng kỳ lạ, ngay cả đám côn trùng cũng hẹn nhau im hơi lặng tiếng.
Chỉ còn tiếng rèm trúc bên cửa sổ vấn vít bên tai, vang lên từng tiếng "lạch cạch".
Phó Đồng Văn hôn lên môi cô, cô cũng đáp trả lại anh. Trong bầu không khí tĩnh mịch, hơi thở của anh níu giữ trái tim cô.
"Hình như thiếu dây pháo rồi, không đủ vui mừng." Anh thầm thì.
"Muộn thế này rồi..." Câu nói chợt ngừng lại, tiếng "a" nối tiếp tiếng "ưm" bật khỏi cổ họng cô.
Vốn tưởng anh bỗng giở tính thiếu gia cố chấp đòi đốt pháo giữa nửa đêm canh ba, cô toan khuyên anh đừng làm phiền tới người khác, nào ngờ anh lại đang chìm trong thú vui chốn khuê phòng. Anh giúp cô phân tâm, nuốt trọn linh hồn cô, cú tấn công làm tâm trí cô hoàn toàn rệu rã.
Tất cả âm thanh đều bị phóng đại vô hạn. Chân sô pha cọ vào sàn nhà tạo nên từng chuỗi âm thanh có tiết tấu.
Giờ đây vẫn thoang thoảng mùi hương kỳ lạ, nhưng không phải mùi trầm hương, mà thay bằng hương ân ái mặn nồng.
Đôi mắt cô vô định rã rời, vầng sáng tỏa ra từ ánh đèn tường và ánh nến đan xen vào nhau, luân phiên phóng to trước mắt cô. Cô nghiêng đầu lướt mắt qua bộ trà cụ chạm khắc khảm vàng bày trong góc phải trên giá sách phía xa xa, chợt xa chợt gần, lúc nhòa lúc rõ... Bỗng nhiên không kiềm chế nổi tiếng rên trong cổ họng, cô vội vã cắn chặt mu bàn tay, nhìn anh đầy trách móc.
Phó Đồng Văn hôn lên đôi mắt cô.
"Quay lưng qua đây, tiếng động sẽ nhỏ hơn chút." Anh nói.
...
Trong căn phòng dưới tầng một, có bảy, tám người đàn ông nằm la liệt.
Chẳng bao lâu sau, một người tỉnh giấc, hai người lại nôn, Vạn An và Virtue luống cuống chân tay phục vụ họ, một người nói tiếng Trung một người nói tiếng Đức, Đàm Khánh Hạng là người duy nhất tỉnh táo thông ngôn cho hai người. Cuối cùng cô sáu cũng gia nhận vào hàng ngũ chăm sóc cho đám cậu ấm say khướt, luôn miệng than phiền, tiện thể còn khen mấy câu anh ba nhà mình uống rượu nhưng vẫn giữ được phong độ.
Đêm lặng lẽ trôi qua trong cảnh xuân động phòng hoa chúc và tiếng ỗn ã dưới tầng.
Cuối cùng Thẩm Hề co người ngủ thiếp đi trong vòng tay anh, lấy khăn trải giường làm chăn tạm che đi non nửa người. Ngón tay Phó Đồng Văn không lúc nào ngừng lướt nhẹ qua bờ vai cô, anh lặng ngắm gương mặt cô lúc say ngủ. Tiếng chim sẻ tiếng ve sầu, tiếng leng keng khi xe điện chạy qua ngoài cửa sổ, dần dần chỉ còn là tiếng vẳng xa xa. Anh khép hờ mắt, trong bóng tối thính giác càng thêm nhạy cảm.
Bên ngoài có tiếng trẻ con nô đùa vui vẻ.
Lòng ngón tay men theo xương quai xanh của cô, âu yếm vu0t ve...
Cổ Thẩm hề tê rần, cô tỉnh lại vị tư thế ngủ không thoải mái, khi ngẩng đầu lên cánh môi vô tình chạm vào l0ng ngục anh, chóp mũi vẫn còn mùi hương nồng nàn chưa tan hết. Cô mở choàng mắt, bắt gặp khoét môi anh cong cong.
Anh sờ cằm cô, giao tiếp bằng im lặng, dường như đang hỏi rằng: Em dậy rồi à.
Cô hôn lên ngón tay anh, tựa như trả lời lại: Vâng.
Anh nâng cằm cô lên, giữ lấy gương mặt cô, cúi đầu trao cho cô một nụ hôn say đắm, lần này không mang theo bao nhiêu dục v0ng, là một nụ hôn theo thói quen.
Anh không lên tiếng, vẫn vu0t ve bờ vai cô, hết lần này đến lần khác mà không biết chán.
"Anh đang nghĩ gì thế?"
"Anh ư?" Anh ngừng lại giây lát rồi dịu dàng trả lời: "Nghĩ rất nhiều chuyện, trăm mối bận tâm."
"Anh thấy em có cần đến gặp mẹ anh không?" Cô hỏi.
Cha anh đã qua đời, nhưng mẹ anh vẫn còn khỏe mạnh. Dựng vợ gả chồng là chuyện lớn, không báo cho cha mẹ biết một tiếng chính là bất hiếu. Nếu sau khi kết hôn mà không chính thức gặp mặt mẹ anh, dù thế nào cũng khó nói.
"Phải gặp chứ." Anh đáp, "Chờ qua bốn chín ngày của cha anh đã."
"Vâng."
Yên lặng trong phút chốc, anh bỗng hỏi: "Nhà Phật có câu, thượng báo tứ trọng ân1, em đã nghe thấy chưa?"
1Theo đạo Phật, có bốn ơn lớn nhất của đời người cần phải báo đáp: Ơn cha mẹ, ơn Tam Bảo (Tam Bảo là ba ngôi báu Phật-Pháp-Tăng), ơn quốc gia, ơn chúng sinh.
Cô lắc đầu.
"Con người sống trên thế giới này, cần cha mẹ sinh dưỡng, cần non sông xã tắc dạy dỗ, cần dựa vào chúng sinh giúp đỡ để ăn, mặc, đi, ở. Đó chính là ơn cha mẹ, ơn quốc gia và ơn chúng sinh. Ơn nặng thứ tư là ơn Tam Bảo, nhưng không liên quan gì đến người không theo Phật giáo."
Anh tiếp tục: "Thượng báo tứ trọng ân, ơn cha mẹ đứng đầu. Nhưng với ơn nặng này, mình anh ba..."
Ai phải ai trái, ai đúng ai sai?
Thẩm Hề vẫn chờ anh nói tiếp. Anh dang rộng tay bế cô khỏi sô pha, đặt cô nằm trên giường.
Thẩm Hề vùi mặt trong gối, nhắm mắt lại, nghe tiếng bước chân của anh đi lại trong căn phòng. Mở cửa, ra ngoài, rồi lại về.
"Dỏng tai không ngủ được, nghe trộm được gì rồi?" Anh chống hai tay bên người cô, cúi người hỏi.
"Sao anh biết em chưa ngủ?" Rõ ràng cô không cử động lấy một cái.
Anh vuốt nhẹ hàng lông mày của cô: "Khi em giả vờ ngủ, lông mày sẽ không được tự nhiên, cứ căng ra."
Còn thế nữa à? Thẩm Hề sờ lông mày mình.
Lúc này Phó Đồng Văn đã thay áo sơ mi và quần âu sạch sẽ khác, anh cuốn rèm trúc trước cửa sổ lên, ngắm phong cảnh phố xá bên ngoài.
"Hôm nay em muốn tới bệnh viện." Thẩm Hề mở lời, "Đến thăm Đồng Lâm, anh muốn đi không?"
Tính ra vừa mới nghỉ hai ngày.
Tuy tình trạng vết thương của cậu năm ổn định, cũng có bác sĩ chăm sóc, nhưng cô vẫn không yên tâm lắm.
"Được, chiều nay đưa Thanh Hòa đi." Anh dựa lưng vào bệ cửa sổ, đứng cách cô mấy mét, "Nhiều nhất sau ba ngày nữa, em ấy phải lên phía Bắc, cũng nên để hai em ấy gặp nhau một lần."
Họ đến bệnh viện, Thẩm Hề thay quần áo bác sĩ vào, dặn Phó Đồng Văn và cô sáu chờ mình trong phòng làm việc. Cô cũng cảnh giác không muốn để lộ thân phận của Phó Thanh Hòa, trước đó phải đưa tất cả bác sĩ và y tá trong phòng bệnh ra ngoài.
Cuối cùng, trong phòng chỉ còn lại cô và cậu năm, cô mới úp úp mở mở: "Hôm nay tặng em một bất ngờ."
Cậu năm cười hỏi: "Anh ba đến rồi ư?"
"Đúng, anh ba đến rồi, còn một người khác nữa."
"Người khác nữa ư?" Cậu mơ màng.
Chỉ trong vòng hai ngày, Phó Đồng Văn đã giúp cô sáu "ve sầu thoát xác", cũng sắp xếp cho cô ấy một cuộc sống mới trong tương lai hai mươi năm. Người bình thường chắc chắn sẽ không ngờ tới được.
Thẩm Hề nhờ y tá đi gọi Phó Đồng Văn, không bao lâu sau, cửa phòng được đẩy ra.
Cô và cậu năm cùng đưa mắt nhìn. Cô sáu đứng trước cửa phòng bệnh không còn là tiểu thư quyền quý như lúc còn mặc áo dài kiểu xưa, quấn khăn da cáo đắt đỏ, đứng trên sảnh kịch cười đùa vui vẻ, ném Viên đại đầu trong khay xuống bên dưới.
Nhưng giây phút gặp lại cậu năm, đôi mắt cô long lanh đầy xúc động, vẫn hệt như em gái bẻ nhỏ trước kia: "Anh năm."
Cậu năm nằm trên giường không còn là thiếu niên sĩ quan hăng hái hăm hở vừa mới tốt nghiệp trường quân sự năm xưa, quân trang giờ đã đổi thành bộ đồ bệnh nhân màu trắng xám, vì vừa trải qua cuộc đại phẫu cắt chân nên sắc mặt tái nhợt. Vậy mà khi thấy em gái vẫn bình yên vô sự, trong đôi mắt màu nâu của cậu tràn ngập niềm vui sướng: "Thanh Hòa, mau lên, mau đến bên giường."
Mí mắt cô sáu khẽ run lên, từng giọt nước mắt lăn xuống gò má, chỉ mấy bước chân là đến bên giường, cậu năm chưa kịp nắm tay cô, cô đã nức nở quỳ hai gối xuống: "Hổi ấy nếu không phải vì em, anh năm đã không bị đưa tới tiến tuyến... hôm nay Thanh Hòa bình an về nhà, nhưng chân anh năm đã..."
"Có sá gì đâu, nào ai từ chiến trường về mà không mang thương tích?" Cậu năm cuống quýt muốn đỡ cô sáu đứng lên, "Hơn nữa vết thương này không liên quan đến em, mau đứng lên đi."
"Em đừng động đậy." Thẩm Hề ngăn lại.
Phó Đồng Văn cũng dìu em sáu dậy: "Em không cần phải quỳ, vết thương của em năm không thể cử động được, hai em cứ bình tĩnh nói chuyện."
Cô sáu gạt nước mắt trên khuôn mặt: "Vâng."
Nhân lúc ba anh me họ ôn lại chuyện xưa, Thẩm Hề đến nhà ăn mua suất cơm cho bốn người, để họ ăn cơm trưa cùng nhau.
Phó Đồng Văn là người vô cùng cẩn thận, sau khi dùng bữa xong thì đưa Phó Thanh Hòa về. Thẩm Hề ở lại bệnh viện, sắp xếp y tá kiểm tra kỹ càng cho cậu năm. Hai tiếng sau cô đi kiểm tra các phòng bệnh xong, thuận tiện đến phòng làm việc lấy bản vẽ chân giả do bạn học ở Anh, Pháp gửi về, cô muốn để Phó Đồng Lâm tự chọn một mẫu, sau đó tìm người chế tạo thử.
Họ chọn xong mẫu chân giả, đôi mắt cậu năm sáng ngời, nở nụ cười với cô.
"Chị dâu." Cậu năm cố ý hỏi: "Bệnh viện các chị không cho nghỉ phép khi kết hôn sao?"
Thẩm Hề ngẩn người, gương mặt đỏ bừng: "Hình như có... chị không rõ lắm."
Hôm kia rời khỏi bệnh viện cô vẫn độc thân, hôm nay quay lại đã là phụ nữ có chồng rồi, chính cô còn cảm thấy không quen.
Y tá đẩy cửa ra, nói rằng có điện thoại tìm Thẩm Hề.
Cô ra khỏi phòng bệnh, đối phương ngạc nhiên hỏi: "Bác sĩ Thẩm, người gọi điện tới xưng là chồng tôi. Cô kết hôn từ khi nào vậy, sao cả bệnh viện chúng ta không ai biết?"
"Kết hôn hôm qua, chưa kịp thông báo cho mọi người."
Thẩm Hề không có kinh nghiệm ứng phó, đối phương luôn miệng chúc mừng, cô chỉ biết liên tục gật đầu cảm ơn.
Điện thoại được nối đến phòng trực ban trong bệnh viện.
Trong phòng trực ban, bác sĩ nội trú trẻ tuổi đang tán gẫu với y tá, radio vang lên rè rè, xáo động. Thẩm Hề vừa vào, bác sĩ nội trú nọ bèn thức thời tắt radio đi, khẽ nói tạm biệt với y tá kia. Bầu không khí tràn ngập hương vị tình yêu, Thẩm Hề giả vờ không biết gì nhấc ống nghe lên, tựa người bên cửa sổ, nói "alo" vói đầu bên kia.
"Trong lúc chờ em, anh đã nghe một khúc nhạc rất lâu." Giọng anh trầm thấp, nhưu đang rủ rỉ bên tai cô.
Cô lấy tay che ống nghe, tiếng nhỏ xíu: "Anh thông minh thật đấy, biết gọi điện thoại đến phòng trực ban tìm em."
Anh đáp: "Anh nghĩ một người luôn tay luôn chân như em sẽ không ngồi yên trong phòng làm việc đâu."
"Chẳng phải nói tối sẽ đến em sao? Gọi điện thoại có việc gấp ư?" Cô hỏi.
Y ta lật tờ báo, tỏ vẻ mắt điếc tai ngơ.
"Có một chút thay đổi phải thông báo trước với em." Anh đáp, "Cậu hai nhà họ Hàn đã đặt vé tàu xong xuôi, xế chiều nay sẽ đi, anh muốn đi trước tiễn Thanh Hòa nên không kịp đón em về nhà."
"Nhanh vậy sao?" Cũng quá gấp gáp.
"Vừa hay có chuyến tàu hỏa ngược Bắc." Anh nói, "Thật may mắn."
"Vậy anh thay em chào tạm biệt em ấy nhé."
"Được."
Họ không nói thêm gì nữa, nhưng cũng không ai cúp điện thoại trước, "Anh cứ làm việc của mình đi." Cô buộc lòng thúc giục anh.
Y tá vẫn còn ở đây, cô không tiện nói chuyện khác.
Trong điện thoại có tạp âm cùng tiếng cười của anh, vọng vào tai cô.
"Em cũng phải làm việc rồi." Giọng cô rất nhẹ, "Đây là điện thoại phòng trực ban, cứ chiếm giữ mãi thì không tiện lắm."
"Được."
Phó Đồng Văn gác máy, Vạn An bên cạnh đã sắp xếp xong vali cô sáu.
Để tránh tai mặt của người khác, cô sáu thay trang phục của người giúp việc, sau khi được người làm xách vali ra, cô bước theo Phó Đồng Văn lên xe. Đến nhà ga, mặt trời đã chếch về phía Tây, ánh chiều tà đỏ như máu.
Vì phải vận chuyện vàng thỏi, cậu hai Hàn đặt riêng hai toa tàu hỏa đến Nam Kinh. Sáng sớm hôm nay anh ta mới tỉnh rượu, bận rộn cả ngày, người tiều tụy hẳn đi. Anh ta tháo kính, than phiền với Phó Đồng Văn: "Đêm qua không nên uống nhiều, giờ đầu đau như búa bổ."
Anh ta sai người chuyển vali cô sáu vào toa tàu: "Hai anh em nói thêm chuyện với nhau mấy câu đi."
Những người không liên quan tránh mặt, còn lại anh em nhà họ Phó chào tạm biệt nhau trên sân ga.
"Anh ba cũng không có gì dặn dò thêm, em lớn rồi, phải học cách tự chăm sóc bản thân."
Hình như cô sáu có chuyện trong lòng, nãy giờ cứ ngập ngừng do dự mãi.
"Có gì muốn nói hả em?" Phó Đồng Văn nhận ra cô ấy có tâm sự.
"Có một chuyện." Cô sáu đang lưỡng lự có nên nói hay không, "Mấy ngày trước em luôn muốn kể lại với anh ba, nhưng sợ không phải là thật, sợ sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ bên phòng các anh."
"Nếu như có chuyện, em cứ nói, anh ba sẽ chứng thực thật giả."
"Trước khi mẹ em qua đời có nói rằng..." Cô ấy ngước mắt lên nhìn anh, "Năm xưa anh trai em bị người khác bắt cóc... chính là do anh cả làm."
"Anh trai" mà cô sáu gọi chính là Phó Đồng Quyến đã qua đời từ rất lâu rồi.
Phó Đồng Văn khựng lại, im lặng rất lâu mà không lên tiếng.
Cô sáu lấy thêm dũng khí: "Sau khi anh em tự sát, mấy năm sau cha rất chiều mẹ em, cũng trong khoảng thời gian ấy mẹ em phát hiện ra chuyện này, nhưng khỗ nổi không tìm được chứng cứ, không thể giải oan cho anh ấy. Sau đó mẹ đổ bệnh nặng, trước khi qua đời muốn hỏi cha rõ ràng." Giọng cô sáu hơi run lên, "Mẹ kể lúc ấy cha rất giận, nhưng cũng chột dạ, cha nói chỉ là ngoài ý muốn, khuyên mẹ đừng chỉ vì một đứa con đã chết mà đi hại người còn sống. Mẹ nói, mẹ và cha làm vợ chồng ba mươi năm, không bao giờ nhìn lầm, cũng không bao giờ nghe lầm, cha đã ngầm thừa nhận rồi."
Cô sáu nghẹn ngào, cuối cùng thốt ra: "Anh ba, anh không cần phải lấy công bằng cho mẹ con em. Mẹ và anh trai đã đi rồi, lấy lại công bằng còn có tác dụng gì? Em chỉ muốn nhắc anh ba đề phòng anh cả, đừng chết oan như anh trai em."
Trong mắt người ngoài, dù sao Phó Đồng Văn và cậu ccar Phó cũng cùng một mẹ sinh ra, anh em như thể tay chân, sẽ không đến nỗi xích mích trở mặt với nhau. Phó Thanh Hòa do dự đến tận giờ cũng vì lo lắng chuyện này. Nhưng điều làm cô ấy sợ hơn hết thảy là anh cả không có tính người sẽ làm hại Phó Đồng Văn, cuối cùng trước khi đi, cô ấy vẫn kể lại lời trăng trối của mẹ mình.
"Đồng Văn, phải đi rồi." Cậu hai Hàn sau cửa xe nói vọng ra.
Cô sáu thấy anh không nói gì, khó mà an lòng.
"Anh ba nghe thấy rồi." Phó Đồng Văn mở miệng.
Hai tay cô sáu bịn rịn nắm tay anh, nước mắt nhạt nhòa không nỡ lên tàu. Mỗi cuộc chia ly trong thời buổi loạn lạc đều có thể là vĩnh biệt.
"Đi đi." Anh nói.
Cô sáu được hai người đàn ông dìu lên tàu.
Còi hú vang, tàu hỏa chầm chậm lăn bánh. Bánh xe và đường ray chạm vào nhau tạo thành tiếng chói tai, làm mặt đất rung động.
Ánh mặt trời màu vỏ quýt rọi lên thân tàu, hắt lên sân ga, cũng rơi trên gương mặt và bả vai Phó Đồng Văn. Ngũ quan trong ánh chiều tà càng thêm sắc nét, cảm xúc nói đáy mắt phẳng lặng như đầm nước không gợn sóng.
Lên tận trời xanh dưới suối vàng, hai xứ mệnh mang chẳng bóng người...
Đồng Quyến, cuối cùng em vẫn mượn lời mẹ và em gái để kể lại sự thật với anh ba ư?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mười Hai Năm Kịch Cố Nhân
Chương 55
Chương 55