Anh trầm mặc trong ít phút mới tiếp tục: "Cuối cùng anh vẫn không đành lòng, không cam tâm, không muốn nhà họ Thẩm không còn một ai. Trước khi soát nhà, anh nhờ Đồng Quyến tìm người đút tiền làm rõ vụ án, nhưng bị anh cả phát hiện, đành phải phó mặc cho trời."
Sau này Phó Đồng Văn nhớ lại, lý do cha nghi ngờ anh tham gia cách mạng chắc chắn có liên quan tới chuyện này. Mẹ biết nhà họ Thẩm là khúc mắc trong lòng anh có lẽ bắt đầu từ lúc anh chạy vạy đút lót ấy.
"Cha em cũng từng nghi ngờ anh hai em tham gia cách mạng, nhưng anh hai em không thừa nhận. Cha em nói, nếu mười mấy con cháu nhà họ Thẩm và ông đều chết, hy vọng anh có thể gặp mặt anh hai em. Anh luôn đau đáu lười ông dặn nên trước giờ hành hình, anh sai người đi cứu anh ấy." Anh nhớ lại tình cảnh khi đó: "Cuối cùng vẫn thất bại, may thay bọn họ không bắt đưa em về."
Không, chắc chắn không phải là bất ngờ...
Anh hai...
Bỗng nhiên Thẩm Hề vỡ lẽ ra sự thật. Tại sao anh hai lại là người đưa cô đi, tại sao anh biết tất cả chân tướng, nhưng vẫn mỉm cười nhắn nhủ cô ơhair quên nhà họ Thẩm mới giữ được mạng. Trong đêm hôm ấy, anh hai lặng lẽ bế cô ra khỏi phòng ngủ, lánh mặt bà vú và cô hầu, lánh mặt người trong nhà, anh muốn trao cơ hội sống duy nhất cho cô...
Dưới ánh trăng, tiếng bước chân của anh hai trong vườn hoa sau nhà vẫn văng vắng bên tai, lúc đi qua những viện ấy, phải chăn anh đã rất đau đớn vì không thể cứu tất cả các em? Anh bước đi gấp gáp, bước chân loạng choạng, mấy lần suýt vấp ngã. Anh hai là cậu ấm trong nhà, bình thường bảnh bao tuấn tú, có bao giờ nhếch nhác thế này đâu? Đó là anh hai từng bế cô bé sáu tuổi vào lòng, mạnh miệng tuyên bố sẽ mua sạch nữa thành Quảng Châu tặng cô làm của hồi môn.
Anh giẫm trên con đường rải đá cuội rêu xanh, đuổi theo con đường sống cuối cùng.
Ánh trăng rực rỡ như gấm vó trai bước chân, cô vẫn nhớ, trước lúc sắp lên xe ngựa mình đã cúi đầu nhìn thấy bùn đất dính trên giày anh hai, gấu quần cũng lấm lem...
Anh hai nói với cô về nghĩa lớn, về tương lại, về con người phải trước, cô câu hiểu câu chăng, chỉ biết mình phải chạy trốn.
Giây phút sắp chia tay. Anh muốn để lại thứ gì đó cho cô, có điều lục khắp người cũng không tìm đâu ra một miếng ngọc bội hay một chiếc nhẫn ra hồn. Người xưa khi sinh ly tử biệt rất chú trọng những đồ vật ấy, nhưng anh không có thói quen mang theo, ngay cả cây bút máy cũng không có, bút máy giắt trên túi áo vest, anh sợ bị đám người làm nhìn thấy nên nửa đêm ra ngoài không khoác thêm áo, chỉ mặc sơ mi và quần âu.
Sau đó, có lẽ cảm thấy xấu hổ vì sự luống cuống của mình và nuối tiếc cuộc chia ly không hẹn ngày gặp lại này, anh hai nắm chặt tay cô, liên tục chà xát làm ấm đôi tay ấy: "Anh hai không có gì tặng em, Ương Ương, sau này dù ở đâu, làm gì, dù sống hay chết đều phải mang tư thế người Thẩm gia." Chà mãi mà tay cô vẫn không ấm lên, không kịp nữa rồi, "Bắc Kinh lạnh lắm, không giống như Quảng Châu đâu."
Đó là lời cuối cùng anh hai nói với cô, nơi thành Bắc Kinh lạnh hơn Quảng Châu rất nhiều.
Nhưng anh sẽ không bao giờ biết cô em gái nhỏ của mình long đong chạy trôn mất nửa năm trời, khi đến kinh đã là tháng Sáu.
...
Nước mắt Thẩm Hề tràn mi, tiếng nức nở nghẹn ở cổ họng, cô bỗng giơ tay lên che kín đôi mắt.
Cô dần dần không thở nổi, nắm chặt vạt trước chiếc váy, hơi thở dồn dập, cổ họng và khí quản như bị thứ gì đó chặn ngang, dưỡng khí không vào được, không thể thốt nổi một từ.
Phó Đồng Văn nhận ra cả người cô đang run rẩy, anh nắm đôi tay cô, cảm thấy nóng ran: "Em khó chịu ở đâu ư?"
Thẩm Hề khàn giọng, thì thầm cầu xin: "Đừng ngừng..."
Nỗi bi ai của cô bị phóng đại vô hạn dưới ánh đèn, trước con mắt người khác.
Phó Đồng Văn nhìn Thẩm Hề suy sụp như thế, làm sao không cảm thấy đau lòng, thậm chí anh còn thấy may mắn khi cô vẫn không từ chối cái nắm tay của anh. Với cô, anh vẫn là một người đáng tin, dù anh đã giấu chuyện của gia đình cô lâu đến vậy.
Anh đưa tay lau nước mắt cho cô: "Khi em vào kinh, Đồng Quyến vừa qua đời. Vì chuyện Đồng Quyến dùng tiền lo lót nên cha và anh cả đã nghi ngờ anh, lúc ấy anh không thể đưa em đi, bởi vậy đành phải nuôi em trong động thuốc phiện, coi em như cô gái mình nuôi từ nhỏ, làm thế mới không có ai nghi ngờ thân phận của em."
Anh kể tiếp: "Hồi đấy nhà họ Phó đang lúc hưng thịnh nhất, anh không muốn để em biết sự thật về hận thù gia đình mình, chỉ dựa vào sức của một mình em, ngoài cái chết đang chờ sẵn thì chẳng làm được gì cả. Nhưng chỉ cần anh còn sống, anh sẽ đảm bảo tương lai của em như gấm như hoa, sau này bình an một đời."
Thì ra câu nói của cậu ba trong xe hơi ngoài cửa động thuốc phiện không phải là suy nghĩ nông nổi.
Anh kiên định: "Tôi có thể bảo vệ cô ấy đêm nay thì có thể bảo vệ cô ấy cả đời."
Cô nghĩ sai rồi, sai hết cả rồi. Câu nói ấy không tỏ rõ sự mạnh mẽ của anh hùng thời đại cũ, cũng không phải là lời dự đoán chắc chắn, mà là bí mật anh đè nén trong lòng bao nhiêu năm nay.
"Em sẽ sống bình an cả đời, lấy một người đàn ông bình thường giàu có rồi sinh con, anh sẽ trả hết tài sản nhà họ Thẩm cho em." Giọng Phó Đồng Văn rất nhỏ, "Uyển Ương, trước đây anh nói với em, anh từng để tang ba năm theo lễ cha con, chính là vì cha em. Nhà họ Thẩm không thể diệt vong, anh cũng sẽ không để nhà họ Thẩm diệt vong. Từ lúc bắt đầu để tang cho cha em, anh đã mang họ Thẩm rồi, sau này con cháu của anh cũng theo họ Thẩm, kéo dài máu mủ Thẩm gia Quảng Châu, viết tiếp gia phả Thẩm gia Quảng Châu.
Ba năm sau mãn tang, anh mới đi điều tra thân phận tên tuổi của em, thuộc chi nào trong nhà họ Thẩm, mẹ đẻ là ai? Thẩm Uyển Ương, Uyển tại thủy trung ương..."
Khi kể đến đây, vụ án cũ của nhà họ Thẩm Quảng Châu đã kết thúc.
Chỉ còn lại chuyện giữa Thẩm Uyển Ương và Phó Đồng Văn.
Hết ba năm để tang, anh cầm mấy bức hình đen trắng của Thẩm gia, trong đó có một tấm ở phía sau ghi: "Uyển Ương, Uyển tại thủy trung ương."
Cô bé trong tấm hình mới mười tuổi, mặc áo dài kiểu cũ, trên cổ choàng chiếc đuôi cáo nhỏ xinh, để búi tóc thiếu nữ cuối thời Thanh, trong tay cầm chiếc quạt xếp, kinh ngạc nhìn vào ống kính. Dù nét mặt đoan trang như bông hoa mẫu đơn mới hé, nhưng ánh mắt ấy đã bán đứng cô bé. Phó Đồng Văn đoán thợ chụp ảnh người Tây khi đốt bột huỳnh quang đã làm cô sợ, vì vậy mới có tấm hình hoảng hốt ngạc nhiên này.
Anh coi cô như em gái, không hề có ý định gặp mặt.
Anh hy vọng vĩnh viễn cô không biết đến nhà họ Phó, không quen biết người nhà họ Phó.
Nếu không có vụ án mạng trong động thuốc phiện, anh sẽ không xuất hiện và đưa cô đi. Vì sợ có người tiết lộ thân phận cô là con gái Thẩm gia, tất cả những ai từng tiếp xúc với cô đều được anh sắp xếp ổn thỏa đưa khỏi Bắc Kinh.
Ở nhà họ Phó, anh không muốn qua lại với cô quá nhiều, sau này đưa cô tới New York vẫn nhắn rằng "không nên gặp lại".
Nhưng về sau, duyên phận lại cho chúng ta gặp nhau.
"Hai năm trước, khi để em đi, giữa anh và tiểu thư nhà họ Cô đã không còn quan hệ gì, lúc đó anh và cô ấy đã ngầm giao ước, chờ đến khi cô ấy chọn được người chồng tâm đầu ý hợp, hôn ước sẽ tự động hủy bỏ." Anh nói, "Lúc bấy giờ thế lực của cha và anh cả như mặt trời giữa trưa, mỗi hành động của anh bị hạn hẹp gò bó, sống chết không do mình quyết định. Cậu ba Phó khi ấy không thể, cũng không dám để em ở bên mình, nguyên nhân chính là thế. Uyển Ương, em là huyết mạch cuối cùng mà nhà họ Thẩm để lại, Đồng Văn có thể chết, nhưng em không thể."
Sau khi anh bị giam lỏng, điều may mắn nhất là Thẩm Hề đang ở Thượng Hải, có điều không ngờ cô lại một thân một mình lên Bắc Kinh, mạo hiểm đi tìm anh.
Viên Thế Khải đăng cơ, khi cha và anh cả đắc chí nhất, từng giờ từng phút anh đều nơm nớp lo lắng nếu anh cả tàn nhẫn xuống tay thì Thẩm Hề sẽ ra sao đây? Phó Đồng Văn quen làm việc sát phạt quyết đoán, lại có chút dao động với câu hỏi nên để cô đi hay ở, vừa không nỡ để cô đi vì sợ đời này khó gặp lại, cũng sợ cô lang thang nghèo khổ trong thời loạn lạc, không giữ được tính mạng; vừa muốn dằn lòng cắt bỏ, loạn lạc dù gì vẫn an toàn hơn nhà họ Phó, nếu anh chết, chắc chắn cô cũng chỉ còn con đường chết.
Hai chữ "cắt bỏ", nói nghe thì dễ, dễ khi vung tay "cắt", nhưng "bỏ" trong tim mới là khó."
Phó Đồng Văn không kể tiếp nữa.
Đêm dài đằng đẵng, mưa không ngừng rơi, trong Từ Viên náo nhiệt nhất bên Thượng Hải, ngoài tiếng mưa rơi rào rào không còn bất cứ thanh âm nào khác. Làn khói trắng tỏa ra từ lò xông hương bị gió thổi tạt, bóng đen hắt trên bức tường vừa lên cao, lan tỏa rồi tan biến.
Hai người nhìn nhau chăm chú, như người trong tranh không một hơi thở, yên tĩnh như tờ.
Không biết đã qua bao lâu, có đầy tớ đứng ngoài cửa gọi, Phó Đồng Văn liền rời khỏi phòng.
Thẩm Hề loáng thoáng nghe thấy tiếng trao đổi của anh, với ông chủ Từ Viên, anh nói sức khỏe phu nhân không tốt, muốn bao trọn cả viên đến đêm mai. Cô hầu nhanh chóng mang chăn đệm tới, dìu Thẩm Hề sang một bên, trải đệm lên sập thuốc thất bình1 làm bằng gỗ lim khảm gỗ nu, biến nó thành giường ngủ. Phó Đồng Văn biết lúc này cô chẳng còn hơi sức nên để phòng riêng thượng hạng ở Từ Viên thành noãn các ở nhà họ Phó.
1Một kiểu giường ghế phổ biến thời Thanh, lưng ghế và tay vịn do 7 tấm vách dỗ ghép thành nên được gọi là "thất bình."
Cô kiệt sức không ngồi nổi nữa, bèn nằm lên sập thuốc.
Mưa rơi bên cửa sổ hắt vào sàn nhà, tích tụ thành một vũng nước nhỏ. Hai cô hầu chần chừ giây lát, sợ làm ồn nên không dám đi lau. Lo gió lạnh thổi vào sập thuốc khiến Thẩm Hề đổ bệnh, cô hầu liền tháo móc đồng của cửa sổ ra, đóng cửa lại.
Then cửa sổ chạm hoa dựng đứng, một tiếng "lách cách" khẽ vang.
Ký ức cuối cùng của Thẩm Hề khi còn tỉnh táo dừng lại ở cảnh tượng đó.
Cô cuộn tròn người trong chăn bông, mùi thuốc phiện trong phòng do khách khứa trước đây để lại xua mãi không tan. Nước mắt tuôn rơi nửa canh giờ, ngừng nửa canh giờ, ánh sáng đo đỏ của đèn tường chiếu thẳng lên mí mắt cô. Cô muốn gọi người tắt đèn hộ, nhưng nói không thành tiếng, cổ họng nóng như lửa đốt, cơ thể cũng không khác là bao. Tình trước nợ cũ được lôi ra khỏi hố lửa địa ngục, thiêu đốt người cô.
Đến hơn nửa đêm, ánh sáng trong phòng không còn, cô sốt mơ màng, giây phút đèn tắt còn ngỡ rằng đã cháy xong, cô trở mình suýt nữa thì rơi xuống đất. Trời chưa sáng, bác sĩ đã tới, hình như là người cô quen, là bác sĩ trong bệnh viện Tây y. Có người đút cho cô uống viên thuốc hạ sốt, có người giúp cô cởi chiếc váy dài lau sơ qua chân tay, chờ cô đổ mồ hôi xong thì lại thay bộ quần áo sạch khác.
Từng lớp, từng lớp mồ hôi không ngừng tuôn ra.
Thẩm Hề rất ít khi đổ bệnh, nhưng bệnh đến thì như núi đổ, trời sáng hạ sốt, xế chiều sốt trở lại.
Trong cơn nửa mê nửa tỉnh, lời của Phó Đồng Văn đêm qua quanh quẩn trong đầu, lặp đi lặp lại.
Còn rất nhiều điều anh chưa nói, cô vẫn có thể đoán ra.
Cô vẫn nhớ rất rõ tranh chấp giữa hai cha con trong bệnh viện về tài sản nhà họ Phó trước khi cha anh qua đời, dù anh là đứa con bất hiếu, dù anh quyết định cưới con gái nhà họ Thẩm, dù Phó Đồng Văn tuyệt tình hơn nữa cũng không thể thoát khỏi ký ức trưởng thành và thân phận con cháu Phó gia đi theo anh hơn nửa đời người.
Anh sợ cô báo thù Phó lão gia, anh sợ cô sẽ giết cha mình, cũng sợ cha sẽ giết cô.
Ngay cả bản thân Thẩm Hề cũng không thể tưởng tượng nổi, nếu biết sự thật trước khi cha anh qua đời thì cô sẽ lựa chọn thế nào, sẽ giết người báo thù? Trở thành kẻ thù giết cha của Phó Đồng Văn ư?
....
Đêm hôm sau, cô lại sốt cao, trong lúc mơ màng, cô nhìn thấy người lấy cái chết để đổi sự sống cho cô.
Trong mơ, anh hai đưa cô lên sông Châu Giang tìm thuyền bán cháo hải sản, chỉ một câu "tuyệt quá" của cô mà làm anh vui vẻ bao cháo cả ngày hôm sau cho ngư dân qua lại.
Trong mơ, trên mặt sông Châu Giang có đua thuyền rồng, anh hai bảo cô nhìn ra xa, là tàu chạy bằng hơi nước của người phương Tây, anh nói cha sắp về rồi, từ châu Ân trở về.
Trong mơ còn có bến sông "ngỗng vịt", nhóm công nhân Thẩm gia đang khuân vác hàng hóa, cô tò mò đứng nhìn, thấy trong góc bến sông, trước một sạp cạo đầu, có cậu bé mười tuổi đang cạo đầu cho người khác, anh hai là "anh Tây rởm", không còn để bím tóc từ lâu, vậy mà vẫn phải giả bộ làm khách cạo tóc một lần chỉ để làm hài lòng nguyện vọng của cô bé muốn nhìn cho rõ.
Phía sau nhà có vườn hoa, cũng có vườn cây cảnh, lối đi trong vườn như mê cung, bức tường bao quanh cao gần nửa người, trên tường đặt những chậu cây cảnh đủ kiểu dáng, anh hai và một vị tiểu thư lần đầu gặp gỡ, cô trốn phía xa lén lút đi theo họ, bị anh hai đang chắp tay sau lưng đi phát hiện, anh nhặt một viên đá cuội trong chậu cây ném tới. Viên đá rơi xuống chân cô, cô giật mình hét lên, vị tiểu thư kia cũng hét lên, người hầu trong vườn đều xáo xác vây xung quanh hai cô tiểu thư lớn nhỏ, chỉ mình anh hai cười sảng khoái.
...
Tay Thẩm Hề trượt khỏi mép giường, làm cô choàng tỉnh giấc.
Cô mơ màng nhìn ngọn đèn chưa bật, nhớ lại mình đang ở nơi nào. Xương cốt như bị người ta dùng dao cắt làm đôi rồi lại được nối vào, chỉ hơi cử động liền đau nhói, ngày cả tư thế nằm cũng rất kỳ lạ. Cô muốn uống nước, trên chiếc bàn lùn trước mặt đặt một ấm trà và một tách trà lẻ loi, thoạt nhìn là biết được chuẩn bị cho cô.
Thẩm Hề khó khăn bò dậy trở người ngồi bên mép sập, mở nắp tách ra rồi bưng lên uống một hớp.
Còn ấm, vẫn chưa nguội ngắt.
Cô nâng tách trà, vẫn đắm chìm trong giấc mơ cũ. Anh hai biết tất cả, trước khi tiễn cô đi còn dặn dò chuyện lớn chuyện nhỏ sau này, chỉ không nhắc đến kẻ thù nhà họ Thẩm là ai. Ngay cả anh cũng không muốn cô sống vì mục đích trả thù.
Cô hoảng hốt, tựa như đang khuyên bản thân mình buông bỏ.
Đến ngày hôm nay, Phó lão gia và cậu cả Phó, một người đã qua đời, một người sống chết không rõ, những gì có thể làm anh đều đã làm. Phó Đồng Văn đã sai ở đâu? Sai khi anh sinh ra trong nhà họ Phó ư? Như cậu tư, cậu năm, họ đã sai ở đâu?
Nhưng người nhà họ Thẩm thì sao, ai đã sai...
Món nợ mạng người, món nợ sống chết không buông tha cho cô.
Trong gian phòng trống trải yên tĩnh, cô ngồi lặng từ lúc trời sắp sáng đến khi mặt trời lên cao.
Vì đêm qua mưa đã tạnh, cửa sổ mở hé, ánh nắng rọi qua cửa sổ trượt xuống sàn nhà. Trong ánh nắng hình cánh quạt có vết nước mưa đêm qua hắt vào vừa mới khô, dấu nước vẫn còn đó.
Thẩm Hề sợ cánh cửa kia mở ra, sợ anh sẽ hỏi cô nên làm thế nào đây. Cô không biết nữa.
Dưới khe cửa có thể nhìn thấy tia nắng lọt vào. Cô nhìn mãi nhìn mãi, khóe mắt chợt cay xè, khẽ nhắm mắt thì nghe thấy tiếng bước chân đi đi lại lại. "Cậu ba!" Tiếng hét sợ hãi bỗng nhiên chui vào tai.
Sau đó là tiếng bước chân gấp gáp lộn xộn.
Bệnh tim của anh tái phát ư? Thẩm Hề hốt hoảng đứng bật dậy, bàn chân đụng phải chiếc bàn lùn làm ấm trà và tách trà ngã lăn. Cô mặc kệ hết thảy ném cả tách trà xuống, chạy tới đẩy mạnh cánh cửa ra.
Ánh nắng bên ngoài chói chang làm mắt cô không mở nổi, đôi chân bủn rủn, cô chạy được mấy bước thì nhìn thấy bóng lưng anh, trong thoáng chốc liền lao tới: "Anh đau ư? Thuốc đâu? Ở đâu rồi?"
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, Phó Đồng Văn nhìn tiều tụy hẳn đi sau một ngày hai đêm chăm sóc cô, nhưng anh vẫn đứng vững, không hề mang dáng vẻ bệnh tim tái phát, chỉ có điều ho liên tục. Từ đêm qua anh đã bắt đầu ho, sợ làm cô tình giấc nên mới ra đầu cầu thang ngoài cửa ngồi. Thất thần ngồi quá lâu, khi đứng dậy thì trước mắt tối sầm, suýt nữa ngã nhào xuống.
Không ngờ Thẩm Hề đã tỉnh lại, còn nghe thấy tiếng động bên ngoài.
Anh cúi đầu nhìn đôi mắt sưng húp của cô, nhìn nước mắt và sự lo lắng không hề che giấu như trước đây, bao nhiêu câu từ muốn nói bất chợt mất hết. Sống sót sau hoạn nạn là thế nào, chính là thế này.
"Thuốc đâu? Anh mau nói đi." Thẩm Hề lật đật tìm hết túi áo túi quần trên người anh, hoàn toàn không còn khả năng phán đoán.
Hơi nước làm đôi mắt nhòa đi, cô không tìm thấy.
Nỗi sợ hãi khiến đôi tay không ngừng run rẩy, cho đến khi anh ôm cô vào lòng, cô vẫn đang tưởng rằng bệnh tim của anh tái phát. Phó Đồng Văn ấn đầu cô vào ngực mình nơi vị trí trái tim, cất giọng nói trầm khàn: "Anh không sao, Ương Ương, anh ba không sao, Ương Ương..."
Cằm anh đặt l3n đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng cọ lên mái tóc cô.
Một ngày hai đêm qua, anh sợ phải đẩy cánh cửa này, càng sợ cô đẩy nó ra. Anh sợ cô khỏi bệnh rồi, suy nghĩ kỹ càng rồi, sẽ nói rằng duyên vợ chồng của chúng ta đến đây là đứt.
Thẩm Hề khóc nghẹn ngào, nước mắt làm ướt vạt áo sơ mi của anh.
Phó Đồng Văn ôm cô, vỗ về cô, thỉnh thoảng kiềm chế ho mấy tiếng.
Anh đứng thẳng hướng Đông, anh nắng buổi sáng chói chang làm anh khó chịu. Mái tóc đen ngắn bù xù, áo sơ mi nhắn nhúm, dưới cằm còn lún phún râu xanh, tất cả đều lộ rõ dưới ánh mặt trời.
Thấy tiếng khóc của cô yếu dần, anh cọ gương mặt mình lên mái tóc trên đỉnh đầu cô, cười bông đùa: "Cơ thể này của anh ba, thêm hai năm nữa cũng hết hạn rồi."
Tim Thẩm Hề run rẩy, cô đẩy anh ra, lườm anh đầy giận dữ.
Ngược lại anh nở nụ cười, hai tay nâng gương mặt cô lên, lau nước mắt cho cô, rồi vén những sợi tóc dính bên má ra sau tai. Cuối cùng anh dùng lòng bàn tay lau mồ hôi trên trán cô, nhìn thẳng vào đôi mắt kia, như đang nhìn thấy tấm hình đen trắng ấy.
"Đừng đi nữa, anh ba không nỡ." Anh rì rầm.
Ánh nắng chói chang như hút cạn nước mắt nửa đời sau, đôi mắt Thẩm Hề rưng rưng, vì khóc quá nhiều nên hai vành mắt đều khô rát.
"Sao lại khóc nữa rồi?" Anh mỉm cười, im lặng giấy lát rồi nói tiếp: "Không nỡ thật đấy."
Chính là lời anh muốn nói sau khi châm đốt dây pháo ba trăm quả trên nền tuyết trong ngõ Yên Chi ngày xưa.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mười Hai Năm Kịch Cố Nhân
Chương 59
Chương 59