DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Anh Là Ngân Hà Khó Chạm Tới
Chương 50: Là Lỗi Của Anh



Mới vừa lái xe ra tới đường lớn, Thẩm Quyết Tinh liền thấy hối hận, trong đầu anh toàn là dáng vẻ Cố Chiếu sợ hãi thất thố ban nãy, làm anh không nhịn được mà mềm lòng.

Cũng giống như năm ấy, ngay từ lúc bắt đầu anh đã không có cách nào bỏ mặc Cố Chiếu được.

Anh quay đầu xe lại ngay giữa giao lộ, lái xe chạy về hướng Hà Lam Cửu Thôn, định tìm đến Cố Chiếu nói chuyện tử tế một trận.

Đến phụ đạo cho Cố Chiếu thi vào Đại học A anh còn làm được, chẳng lẽ lại không dạy nổi cô cách yêu đương?
10 giờ đêm, đường vào khu chung cư cũ đã không còn bóng người, theo bước chân giẫm lên bậc thang của Thẩm Quyết Tinh, đèn cảm biến trên cầu thang lần lượt sáng lên.

Đi được nửa đường, anh bỗng nghe thấy tiếng người ồn ào giống như đang cãi nhau ở phía trên, chỉ nghe được mấy chữ linh tinh như “Báo án”, “Lưu manh” gì đó.

Bước chân hơi khựng lại, sau đó ra sức leo cầu thang nhanh hơn ban nãy.

Từ cầu thang đi lên có tổng cộng bốn lầu, mấy chục hộ gia đình, xác suất Cố Chiếu xảy ra chuyện không cao nhưng anh vẫn không kiềm được mà nghĩ đến Định luật Murphy.

Toàn bộ cầu thang tương đương với chiều cao một tòa nhà ba tầng, kỳ thật không quá cao, nhưng Thẩm Quyết Tinh lại vì chạy quá nhanh, lúc bò đến tầng cao nhất thì thở hổn hến như mới vừa thi chạy 1000 mét.

Một nhóm người tụ tập trên sân thượng, có người cầm sào phơi đồ trong tay, có người cầm muôi múc canh, thậm chí có cả người cầm chổi.

Mấy thanh niên trẻ tuổi cùng nhau đánh một tên đàn ông mặt mày hung ác đang quỳ trên mặt đất, hai mắt hắn ta sưng đỏ, không ngừng rơi lệ, trong miệng hùng hùng hổ hổ, liên tục phun ra những lời chửi rủa t hô tục.

Thẩm Quyết Tinh tìm kiếm bóng dáng Cố Chiếu trong đám người, đồng thời nội tâm lại liên tục cầu nguyện ngàn vạn lần đừng nhìn thấy cô.

Kết quả lại như chứng minh tính xác thực của định luật Murphy, giây tiếp theo anh liền trông thấy Cố Chiếu đang được Trương Nhã đỡ đứng trong đám đông.

Cô dường như đã bị dọa kinh hãi, sắc mặt trắng hệch, đầu tóc lộn xộn, ôm lấy chiếc túi đứng dựa vào Trương Nhã bên cạnh, thân thể vẫn còn run lên dữ dội.

“Cố Chiếu!” Anh vội hét lên.


Cố Chiếu giật mình, nhưng cô không phản ứng lại tiếng gọi đầu tiên.

Thẩm Quyết Tinh chen qua đám đông, hét thêm một tiếng nữa: “Cố Chiếu!”
Tiếng thứ hai, Cố Chiếu bỗng như bừng tỉnh, nhìn về phía phát ra âm thanh.

Cô bước tới hai bước, sau khi xác nhận người gọi tên mình chính là Thẩm Quyết Tinh, cô vội chạy đến nhào vào lòng anh.

Thẩm Quyết Tinh ôm chặt lấy cô, còn cảm nhận được cô đang run rẩy, cũng cảm nhận được cô đang sợ hãi.

Cô dường như đã dùng toàn bộ sức lực ôm lấy Thẩm Quyết Tinh, thậm chí còn làm anh sinh ra một loại ảo giác giống như cô đang muốn khảm mình vào thân thể anh.

“Không sao, không sao hết...” Thẩm Quyết Tinh không ngừng trấn an cô, cũng trấn an chính mình.

Cố Chiếu không khóc lóc, không kể lể với Thẩm Quyết Tinh, cô chỉ gắt gao ôm lấy đối phương, cứ như vậy mãi tới khi giám đốc Vương gọi cảnh sát đến.

Mà lúc này Thẩm Quyết Tinh cũng đã biết được đại khái từ chỗ Trương Nhã chuyện Cố Chiếu bị động tay động chân.

“Tên lưu manh, bản thân không có bản lĩnh lại đi bắt nạt phụ nữ! Trương Nhã mắng gã đàn ông kia một tiếng, chán ghét nói, “Trong nhóm chat có biết bao nhiêu hộ gia đình chướng mắt bọn hắn chứ.

Bọn chị linh cảm chắc chắn là đám người này tè bậy ở cầu thang mới đi khiếu nại với giám đốc Vương, ông ấy liền đi tìm Lý a bà để báo lại tình hình.

Kết quả tên bụi đời này lại trút giận lên người Cố Chiếu, thật tức chết chị mà.”
Thẩm Quyết Tinh lẳng lặng nghe, bàn tay nhẹ nhàng vỗ mái tóc dài của Cố Chiếu theo quy luật, anh không tỏ ý kiến.

Hai vị cảnh sát băng xuyên qua đám người, nhìn đến gã đàn ông đáng vẻ chật vật trên mặt đất, vị cảnh sát lớn tuổi hơn cười lạnh một tiếng: “Dương Thiên Long, lại là cậu.”
Dương Thiên Long kia vừa nghe thấy giọng nói ấy, tựa hồ cũng nhận ra là ai, vừa rồi hắn còn kêu gào muốn làm cho mọi người ở đây chịu không nổi, lúc này lập tức biến thành pháo lép, cúi thấp đầu, hận không thể chui vào trong đất.

Lão cảnh sát ra hiệu cho đồng nghiệp bảo: “Còng về đồn.”
Bởi vì phải lập biên bản, Thẩm Quyết Tinh chở Cố Chiếu, Dương Thiên Long ngồi xe cảnh sát, cả hai chiếc xe cùng nhau tiến vào khu vực trực thuộc đồn công an.

Trong lúc vị cảnh sát trẻ tuổi ghi chép cho Cố Chiếu, Dương Thiên Long đang bị còng tay ngồi ở góc bàn cách đó không xa.

“Sự tình vừa rồi chúng tôi đã hiểu.

Tôi sẽ cấp cho cô một bản báo cáo thương tích, cô có thể đi giám định thương tích, để chúng tôi cũng căn cứ vào kết quả giám định mà tiến hành bước xử lý tiếp theo.” Cảnh sát trẻ tuổi nói.

“Được.” Cố Chiếu gật gật đầu, nhận lấy giấy ủy quyền giám định thương tích mà đối phương đưa qua.

“Đồng chí cảnh sát à, là cô ta ra tay với tôi trước, tôi cũng hoàn toàn vì tự vệ mà thôi!” Đôi mắt Dương Thiên Long vẫn sưng húp nhưng đã không còn ch ảy nước mắt, hắn cà lơ phất phơ dạng ch@n ra nửa ngồi nửa nằm trên ghế, dáng về không hề để ý, “Tôi cũng muốn giám định thương tích, đôi mắt tôi thế này kiểu gì cũng bị thương nặng hơn cô ta đúng không?”
“Được, tôi lấy cho cậu.” Lão cảnh sát bưng cốc trà đi ngang qua, lạnh lùng nhìn hắn, “Không chỉ lấy cho cậu phiếu giám định thương tích mà còn có phiếu giám định nước tiểu, đợi lát nữa cậu làm xét nghiệm nước tiểu cho tôi.”
Khóe miệng Dương Thiên Long giật giật, hơi ngồi thẳng lưng dậy: “Lão ca à, anh tin tôi đi, gần đây tôi thật sự không chạm vào thứ đồ kia.”
Thẩm Quyết Tinh nhìn hắn một cái, hỏi vị cảnh sát trẻ tuổi: “Những sự vụ hành hung thế này bình thường sẽ xử thế nào?”
Vị cảnh sát trẻ tuổi có lẽ cũng là tay mơ mới vào nghề không lâu, không biết có những lời không thể nói trực tiếp với người nhà của người bị hại, nói ra chỉ tổ châm dầu vào lửa giận của bọn họ.

“Chuyện này...!tôi nói thật, cùng lắm là giam giữ hành chính, phải gây thương tích nhỏ mới bị giam giữ hình sự.”
Kỳ thật Cố Chiếu đã sớm chuẩn bị tâm lý.

Mặc dù cô bị hắn ta dọa rất ác, khuỷu tay bị ngã trầy, da đầu cũng bị kéo rất đau, nhưng xác thật không có thương thế gì nghiêm trọng.

Ngược lại, Dương Thiên Long bị cô xịt hơi cay, hai mắt sưng to như hai hạt óc chó, còn bị đám người kia xông vào đánh tập thể tơi tả, thương tích trên người nặng hơn cô rất nhiêu.

Kỳ thật cô cũng không tính là bị hại gì mấy.

“Cô chỉ cần ký vào đây là có thể đi được rồi.” Cảnh sát trẻ đưa cho cô một biên bản, bảo cô ký tên.

Cố Chiếu vừa mới cầm bút ký lên giấy, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng vang lớn.

Cảnh sát trẻ tuổi lập tức đứng bật dậy khỏi ghế, quát lớn: “Làm gì đấy!”
Trong lòng Cố Chiếu run lên, quay đầu nhìn lại liền thấy Thẩm Quyêt Tinh lôi Dương Thiên Long ném ra đất, nắm lấy mái tóc ngắn ngủn trên đầu hắn, liên tục nện xuống nền đất.


“Giết người! Giết người!” Dương Thiên Long hét lên như heo bị cắt tiết.

Lão cảnh sát nhanh chóng đặt cốc trà xuống chạy sang, từ phía sau ôm lấy Thẩm Quyết Tinh, kéo anh về sau, trong miệng rống giận: “Điên rồi à? Cậu không nhìn xem đây là đâu sao? Cậu cũng muốn ăn cơm tù đúng không?”
Thẩm Quyết Tinh giống như hoàn toàn không nghe thấy lão cảnh sát nói, anh bắt lấy cơ hội cuối cùng, một chân đá vào cẳng chân Dương Thiên Long, khiến đối phương lại gào lên một trận thảm thiết.

Vưu không giải hận, Thẩm Quyết Tinh giãy giụa, vẫn còn muôn đá một cái nữa, nhưng đã bị những cảnh sát khác xông tới trấn áp.

Cố Chiếu chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt khủng bố như vậy của Thẩm Quyết Tinh, giống như...!giống như thật sự muốn giết người.

Cô chỉ sửng sốt trong chớp mắt, sau đó cũng lao đến ôm lấy đôi phương, vội la lên: “Đừng tức giận, đừng tức giận...!Thấm Quyết Tinh, em không sao, em thực sự không sao!”
Tuyến lệ yên ắng cả đêm giông như cuối cùng cũng phản ứng lại, trong nháy mắt, hai hốc mắt Cố Chiếu ầng ậc nước, từng giọt từng giọt lớn rơi xuống như mưa.

Cô thật sự sợ Thẩm Quyết Tinh làm ra chuyện gì đó không cứu vãn được.

Tiếng khóc Cố Chiếu thành công gọi về lý trí đang bạo tẩu của Thẩm Quyết Tinh, dần dần anh không giãy giụa nữa, cúi đầu nhìn người con gái đang ôm lấy mình.

Khi nhìn thấy Cố Chiếu nước mắt đầy mặt, trái tim phảng phất như bị điện giật, hung hăng co quắp lại, run rẩy nảy lên, mỗi một cái đều đau đớn khó nhịn.

“Thực xin lỗi...” Anh nhẹ giọng nói.

Lão cảnh sát thấy anh không còn hung hăng nữa, cũng chủ động xin lỗi, liền chậm rãi buông bỏ khống chế: “Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu còn động thủ tôi liên còng tay cậu lại!”
Thẩm Quyết Tỉnh lân này đã không còn kích động: “Sẽ không.”
Lão cảnh sát đi đên cạnh Dương Thiên Long, đá đá hắn mấy cái: “Đừng có giả chết, mau đứng lên cho tôi.”
Dương Thiên Long rầm rì: “Tôi muốn tố cáo nó! Đầu tôi rất đau, nhất định đã bị chấn động não!”
Lão cảnh sát rất quen thuộc kịch bản của hẳn, phối hợp nói: “Đã biết đã biết, đứng dậy đi xét nghiệm nước tiểu đi, làm xong không có việc gì tôi liền đưa cậu đi bệnh viện.”
Dương Thiên Long vừa nghe đến kiểm tra nước tiểu thì không rầm rì nữa, dứt khoát nhắm hai mắt ăn vạ trên đất, nói mình bị váng đầu không dậy nổi.

“Cậu nằm trên đất lấy nước tiểu cũng được, chính cậu không khó chịu tôi cũng không khó chịu.” Lão cảnh sát dứt lời thì không quan tâm đ ến hắn nữa.

“Được rồi, mọi người đi đi.” Vị cảnh sát trẻ tuổi nói với Thẩm Quyết Tinh bọn họ, “Chắc anh ta muốn vào rồi.”
Có nghiện hay không, có chạm vào thứ không nên chạm hay không, lão cảnh sát kinh nghiệm liếc mắt một cái là nhìn ra được ngay, ánh mắt chẳng khác nào quét X quang.

Đã là đối tượng mà lão cảnh sát kiên quyết muốn xét nghiệm nước tiểu thì chắc chắn không trong sạch.

Thời điểm Thẩm Quyết Tinh và Cố Chiếu đi ra khỏi đồn cảnh sát đã hơn 12 giờ đêm.

Cố Chiếu vốn tưởng Thẩm Quyết Tinh sẽ đưa mình về nhà, kết quả càng xe chạy thì đường xá càng xa lạ, nháy mắt băng qua một đường hầm, tiến vào khu vực nội thành.

“Đây...!Đây không phải hướng về nhà em.” Cố Chiếu chỉ nghĩ Thẩm Quyết Tinh là bị phân tâm nên lái sai đường.

“Đây là đường về nhà anh.” Sườn mặt Thẩm Quyết Tinh vẫn mang vẻ lạnh nhạt, khiến cho lời anh nói còn lạnh lùng hơn ngày thường.

Cố Chiếu nhìn chằm chằm sườn mặt vô cảm của anh, kinh ngạc nói: “...!Nhà anh?”
“Sao anh có thể đưa em quay về nhà? Ai biết tên đó còn đồng lõa nào khác hay không? Sau này em về sống với anh.” Thẩm Quyết Tinh chém đinh chặt sắt mà nói, không cho cô bất kỳ đường thương lượng nào.

Lời cự tuyệt đã tới bên miệng lại nuốt trở vào.

Cố Chiếu nghĩ đến nhà đối diện luôn ồn ào náo nhiệt, hiển nhiên không phải chỉ có một mình Dương Thiên Long, nếu thời điểm lấy chìa khóa ra mở cửa, sau lưng lại có một người xuất hiện, có lẽ cô sẽ ngất xỉu ngay tại chỗ.

Cố Chiếu không ngờ mình sẽ bước vào nhà của Thẩm Quyết Tinh trong tình huống thế này.

Hay nói đúng hơn là chung cư anh thuê.

Chung cư tọa lạc tại vị trí đắc địa ở trung tâm thành phố, dưới lầu là khu phố thương mại sầm uất, đã trễ thế này mà vẫn còn rất nhiều cửa hàng mở ra, người qua lại còn rất đông.

Từ cửa số sát đất thật lớn của chung cư nhìn ra phía xa bên ngoài, có thể nhìn thấy những tòa nhà hiện đại nhất thành phố này, cảnh đêm không tồi.

Chung cư có hai phòng ngủ một phòng khách, một gian phòng ngủ để làm thư phòng, cách bài trí tích hợp, rất không phù hợp với phong cách xoa hoa của Thẩm Quyết Tỉnh.

Sàn nhà được lát gạch hoa đá cẩm thạch bằng men sứ, rèm cửa sổ là phong cách châu Âu, trên trần nhà thậm chí còn có hoa văn phù điêu.


Có thể nói là một trời một vực với cảnh tượng nơi nơi đầy thiết bị gia dụng công nghệ thông minh trong tưởng tượng của Cố Chiếu.

“Ngồi xuống đi, anh xử lý miệng vết thương cho em.”
Cố Chiếu nghe thấy giọng nói, tầm mắt dán ở cảnh đêm ngoài cửa sổ thu hồi lại.

Thẩm Quyết Tinh cầm lấy một ít tăm bông khử trùng dùng một lần và một hộp băng keo cá nhân ngồi trên sô pha, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, ý bảo Cố Chiếu qua ngồi xuống.

Ngoài vết trầy da trên khuỷu tay, đầu gối Cố Chiếu cũng có chút vết xước, may là không nghiêm trọng.

Sau khi xử lý xong vết thương có thể nhìn thấy bằng mắt thường, Thẩm Quyết Tinh sợ còn có vết thương ẩn dưới quần áo, hỏi cô: “Còn chỗ nào đau nữa không?”
Cố Chiếu sờ sờ đỉnh đầu, sau đó cúi đầu chỉ Thẩm Quyết Tinh: “Ở đây, hắn túm tóc em...”
Thẩm Quyết Tỉnh nhẹ nhàng vén tóc Cố Chiếu sang một bên, phát hiện da đầu ở đó đã sinh ra máu bầm.

Anh âu yếm vỗ về mái tóc dài của Cố Chiếu, nhẹ nhàng thổi thổi chỗ bị bầm, giống như muốn thay cô thổi hết đau đớn đi.

Anh cho rằng đêm nay sẽ không còn phát sinh chuyện gì khiến mình đau lòng hơn được nữa, kết quả là anh sai rồi.

“Em không sao, anh đừng buồn.” Cổ Chiếu dựa ở trước ngực anh, bắt lấy vạt áo, nhỏ giọng nói.

Trong nháy mắt, Thẩm Quyết Tinh đau đớn đến mức khó thở, thậm chí đó không phải là một phép so sánh mà là một nỗi đau chân thật phát ra từ trong lòng ngực.

Chính anh cũng không rõ vì sao một câu nói ngắn ngủn lại có uy lực lớn như vậy.

Đôi môi dán vào đỉnh đầu, Thẩm Quyết Tinh hôn mái tóc dài của Cố Chiếu, hôn xuống trán, gò má, cuối cùng là đặt một nụ hôn xin lỗi lên khóe môi Cố Chiếu.

“Thực xin lỗi, đêu là lỗi của anh...!Lẽ ra anh nên đưa em lên nhà an toàn..” Nếu như không phải anh phát điên vớ vẩn, Cố Chiếu cũng sẽ không gặp phải chuyện như vậy.

Cố Chiếu nghe vậy thì ngẩng đầu, dùng vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy nói: “Sao đây lại là lỗi của anh? Anh không có nghĩa vụ lúc nào cũng phải bảo vệ em, em có phản kháng mà, em cũng có thể tự bảo vệ mình.”
Sự an toàn của cô không phải do Thẩm Quyết Tinh phụ trách.

Cô không sai, Thẩm Quyết Tinh cũng không sai, người sai chính là Dương Thiên Long, hắn không nên ỷ mạnh hiếp yếu.

Thẩm Quyết Tinh nghe xong những lời này cũng không vui vẻ trở lại, anh trầm mặc một lát, đột nhiên bất ngờ nhặc lại lời cũ.

“Sao lúc này em không giận anh?”
"..."
Trong lúc nhất thời, nội tâm Cố Chiếu dâng lên một loại cảm xúc không còn lời gì để nói.

Cô không biết tại sao Thẩm Quyết Tinh lại chấp nhất muốn làm cô tức giận đến vậy, nhưng quả thật lúc này cô có chút tức tối.

Mới nãy cô còn vẫn đang nói chuyện rất nghiêm túc.

Cô mím môi hỏi: “Anh nhất định phải rối rắm vấn đề này sao?”
Cảm thấy bàn tay áp trên sườn mặt mình có xu thế rút lại, Thẩm Quyết Tinh một phen đè lại, đánh giá vẻ mặt không còn dịu dàng của Cố Chiếu, tâm tình lại ngược lại tốt lên một cách kỳ lạ.

Gần như ngay lập tức anh đã không còn rối rắm nữa
"Là lỗi của anh...." Anh nói lại cúi đầu hôn lên môi Cố Chiếu lấy lòng.


Đọc truyện chữ Full