DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Anh Là Ngân Hà Khó Chạm Tới
Chương 56: Lát Nữa Em Có Việc Gì Cần Làm Không



Hai con đường bên ngoài Thiện Từ Gia Viên luôn chật cứng xe cộ, khiến cho lối vào rất khuất mắt.

Cố Chiếu sợ Tống Giảo Mộng chạy vượt qua khỏi nên đã đặc biệt ra cổng lớn đợi cô ấy, trong lúc đó lại phát hiện một cô gái trẻ tuổi luôn nhìn vào cổng.

Cố Chiếu không khỏi nhìn cô ấy, cô gái cũng nhanh chóng phát hiện Cố Chiếu đang nhìn mình, tầm mắt hai người giao nhau, cô gái liền đi về phía Cố Chiếu.

“Xin chào, cho hỏi chị là nhân viên công tác ở viện dưỡng lão này sao?” Cô gái lễ phép đò hỏi.

Cố Chiếu gật đầu: “Tôi là tài vụ ở đây, cô là...”
“Tôi họ Hoắc, tên là Hoắc Linh.

Tôi đang đi tìm viện dưỡng lão thích hợp cho bà nội mình,” Ánh mắt cô gái buồn bã, “Bà ấy mắc chứng mất trí nhớ tuổi già.”
Nghe nói như vậy Cố Chiếu liền hiểu.

“Cô muốn biết một chút vê viện dưỡng lão của chúng tôi phải không? Cô đợi một lát, tôi đang đón người, chờ cô ấy tới tôi dẫn mọi người cùng đi vào trong tham quan.” Quy mô tổ chức nhỏ, nhân viên đều phải kiêm luôn nhiều công việc, Cố Chiếu cũng không ngoại lệ.

Nói là tài vụ, kỳ thật cô còn làm rất nhiều công tác hành chính nhân sự, hơn nữa gần đây có rất nhiều nhân viên nghỉ việc, làm cho công việc của cô càng phức tạp hơn.

Hoắc Linh nghe vậy hai mắt sáng lên: “Cảm ơn rất nhiều!”
Hai người trạc tuổi nhau, đứng ở ven đường nói vài chuyện phiếm.

Cố Chiếu biết được bà nội của Hoắc Linh năm nay 82 tuổi, 5 năm trước bị chẩn đoán mắc chứng Alzheimer, trước mắt đã phát triển đến giai đoạn hai, ký ức xa gần đều bị tổn hại nghiêm trọng, mặc quần áo, ăn cơm đều cần có người hỗ trợ.

Vốn dĩ bà cụ được cha của Hoắc Linh chăm sóc, nhưng mấy ngày trước đối phương sơ ý bị ngã một cái, gãy xương cánh tay, ngay cả sinh hoạt của bản thân cũng chịu ảnh hưởng chứ đừng nói đến chăm sóc mẹ già.

“Người già sinh bệnh thật sự rất khổ, bà ấy khổ mà cô cũng khổ.

Một năm tôi chỉ có năm ngày nghỉ phép, hai ngày nay phải chăm sóc cho hai bệnh nhân ở nhà, lại còn phải đi tìm viện dưỡng lão, đã dùng hết số ngày nghỉ phép, nếu hôm nay lại không tìm được, tôi chỉ có thể xin nghỉ phép cá nhân.” Hoắc Linh sầu khổ đầy mặt.


Hầu hết những người trong viện dưỡng lão đêu là những người già ốm yếu, Cố Chiếu biết việc chăm lo cho bọn họ đều không dễ dàng, bởi vậy cô vô cùng đồng cảm với hoàn cảnh của Hoắc Linh.

“Viện dưỡng lão của chúng tôi rất tốt, đợi chút nữa cô có thể nhìn tận mắt.”
Trong lúc nói chuyện, một chiếc xe thể thao màu đỏ từ ngã tư đường đi tới, lúc chạy qua trước mặt bọn họ thì thong thả dừng lại, sau khi cửa sổ xe hạ xuống, một gương mặt xinh đẹp khoa trương lộ ra.

Tống Giảo Mộng tháo kính răm xuống, hơi mỉm cười với Cố Chiếu: “Chờ có lâu không?”
Lấp lánh thật.

Trong nháy mắt Cố Chiếu cảm thấy hai mắt của mình đã bị mỹ mạo của đối phương lóe đến mức không mở mắt nổi.

“Không sao, không lâu đâu.” Cố Chiếu hướng dẫn cô ấy đỗ xe vào bãi xe trong viện dưỡng lão.

Chiếc xe thể thao rẽ vào một khúc cua và lái vào cổng viện dưỡng lão.

Lúc này Hoắc Linh mới hoàn hồn lại: "Người vừa rồi...!xinh đẹp quá, giống như minh tỉnh vậy."
Nghe người khác khen Tống Giảo Mộng xinh đẹp, trong lòng Cố Chiếu có cảm giác vui sướng lây: “Đó là bạn của tôi.

Cô ấy mới nghỉ việc gần đây, có nhiều thời gian rảnh nên muốn đến viện dưỡng lão l@m tình nguyện viên bồi mấy cụ già giải sầu.”
Sau khi nói ra chữ “bạn”, một loại cảm xúc ấm áp dâng trào trong lòng Cố Chiếu, lấp đầy một quả khinh khí cầu mới.

Nó lắc lư qua lại, tuy rằng vẫn còn nhỏ bé yếu ớt, tuy rắng không quá vững vàng nhưng lại chân thật chiếm được sự “vướng bận” của Cố Chiếu.

Sau khi Tống Giảo Mộng đỗ xe, Cố Chiếu dẫn cô ấy và Hoắc Linh đi từ lầu một, bắt đầu giới thiệu hoàn cảnh và cách thức ở viện dưỡng lão.

“Nơi này là nhà ăn, nguyên liệu nấu ăn mỗi ngày đều từ chợ đưa tới, bảo đảm tươi ngon.

Trung tâm y tế bên cạnh đều tới chỗ này của chúng tôi ăn cơm, tay nghề nấu cơm của sư phụ Thái rất tốt...”
“Đây là khu dành cho người già có thể tự chăm sóc bản thân.

Có phòng bảy người và phòng ba người, có phòng tắm riêng...”
“Đây là phòng sinh hoạt, có thể ca hát, chơi cờ, đánh bài, đánh mạt chược...”
“Đây là phòng y tế, chúng tôi có hai y tá và hai bác sĩ phụ trách đo huyết áp định kỳ, tiêm thuốc, còn có kê đơn thuốc cho người già...”
Cố Chiếu giới thiệu một hơi, đi vào khu vực sa sút trí tuệ mới được cải tạo xong.

Khu vực mới tu sửa nên hơi quạnh quẽ, có điều cũng đã có không ít cụ già vào đây ở.

“Chúng tôi sẽ sắp xếp những người già tàn tật và mất trí nhớ ở đây, chăm sóc đặc biệt cho họ.” Cố Chiếu chọn một căn phòng trống không có người ở cho hai người xem thử.

“Toàn bộ phòng đều trang bị PIR cảm ứng, thông qua tia hồng ngoại cảm thụ được thân thể người vận động, chỉ cần cụ già đứng dậy đi lại, tổng điều khiển bên kia sẽ biết ngay.”
“Đây là nút khẩn cấp, nếu cụ già xuất hiện tình trạng khẩn cấp, điều dưỡng chỉ cần ấn xuống cái này, phòng y tế sẽ biết ngay lập tức.”
“Các cửa ở đây đều là cửa khóa điện tử, còn có cửa cảm biến từ tính, có thể đóng mở thống nhất, không chỉ ngăn người già mất trí nhớ chạy lung tung gây thương tích cho bản thân mà còn đảm bảo an toàn trong những trường hợp đặc biệt...”
Lúc trước Thẩm Quyết Tinh giới thiệu như thế nào Cố Chiếu cũng làm theo hệt như vậy, lần lượt giới thiệu cơ sở vật chất cho hai người họ.

Sau khi đi dạo toàn bộ viện dưỡng lão, Cố Chiếu thấy Hoắc Linh vẫn còn chút do dự, cô quay đầu lại nhìn Tống Giảo Mộng mắt còn đang tò mò đánh giá bốn phía: “Giảo Mộng, mình đưa Hoắc tiểu thư ra ngoài,cậu vào phòng sinh hoạt chờ mình trước đi.”
Tống Giảo Mộng vốn dĩ mang thuộc tính xã giao, căn bản không hề nhút nhát, liền đáp ứng: “Được, vậy mình đi trước, lát nữa gặp.”
Sau khi tạm biệt Tống Giảo Mộng, Cố Chiếu dẫn Hoắc Linh đi về hướng ngược lại.

“Viện dưỡng lão chỗ chị nhìn rất tốt, giá cả cũng nằm trong phạm vi tôi chấp nhận hài lòng.

Đặc biệt là khu dành cho người sa sút trí tuệ vừa được cải tạo lại, tôi rất động lòng.” Ngón tay Hoắc Linh nắm chặt túi xách, thần sắc giãy giụa, “Nhưng tôi còn một câu hỏi, hi vọng chị có thể trả lời thành thật.”
Cố Chiếu thấy cô ấy trịnh trọng như vậy, không khỏi dừng bước chân: “Cô cứ hỏi.”
“Các điều dưỡng có bắt nạt người già thật không? Người già sa sút trí tuệ và người già khỏe mạnh sẽ bị đối xử khác nhau sao?” Hoắc Linh thường đọc tin tức về các bảo mẫu ngược đãi người già trên Internet, căn bản không tin tưởng bảo mẫu, vậy nên mới lựa chọn các tổ chức dưỡng lão chuyên nghiệp hơn.

Nhưng lại có rất nhiều người nói trong viện dưỡng lão người già sẽ bị chia thành ba bảy loại, vừa bơ vơ không nơi nương tựa lại mắc bệnh nặng nhất định sẽ bị người ta khinh thường, làm cô ấy vô cùng bất an.

Nghe được câu hỏi của Hoắc Linh, Cố Chiếu cũng không thấy ngạc nhiên, rất nhiều người nhà đều đã từng thắc mắc như vậy, luôn lo lắng cho người nhà mình trong viện dưỡng lão liệu có được chăm sóc đàng hoàng hay không.


“Tôi không thể đảm bảo với cô trong ngành này hoàn toàn không có chuyện như vậy, dù sao tôi cũng chỉ làm việc ở mỗi viện dưỡng lão này, nhưng tôi có thể bảo đảm viện dưỡng lão chúng tôi tuyệt đối không có loại hành vi này.”
Năm đó Cố Chiếu thi chứng chỉ điều dưỡng, một trong những hạng mục là bọc ga trải giường, cô tay chân vụng về học không tốt, lúc đó đã bị lão sư mắng đến máu chó đầy đầu.

Cô trở lại viện dưỡng lão vừa luyện tập vừa khóc, một dì điều dưỡng thấy được, hỏi cô bị làm sao vậy, khi biết cô sợ thi trượt thì dì ấy không chỉ an ủi, lau nước mắt cho cô mà còn kiên nhẫn dạy cô cách bọc ga giường thế nào thì các góc mới có thể đẹp mắt hơn.

Tuy rằng sau này dì điều dưỡng ấy đã từ chức về quê nhưng Cố Chiêu vẫn tin đại đa số điều dưỡng trong viện dưỡng lão đều giống như dì ấy, vừa thiện lương lại vừa chuyên nghiệp.

Bọn họ nghiêm túc làm công việc của mình, so với ngại việc nặng việc dơ, bọn họ càng sợ người già gặp sự cố lại không gọi bọn họ, tự mình giải quyết rồi té ngã.

Cố Chiếu kể lại rất nhiều chuyện cũ của điều dưỡng và người già, cũng kể một ít quá khứ của bản thân, vì sao lại làm việc ở đây.

Cô không biêt câu trả lời của mình có làm Hoắc Linh tin phục hay không, cô không phải kiểu người biết nói lời hay, điều duy nhất cô có thể làm là dùng thành ý đả động đối phương.

Nhưng nhìn biểu cảm lúc Hoắc Linh gần đi, cô suy đoán có lẽ cô ấy đã hài lòng.

Vội vàng chạy tới phòng sinh hoạt, cửa vừa mở ra, Cố Chiếu liên nhìn thấy một đám người vây quanh bàn đánh bài.

“Có muốn đi hay không? Không muốn thì cháu đi tiếp đấy nhé?” Giọng nói Tống Giảo Mộng vang lên ở giữa đó.

Cố Chiếu vất vả chen vào, liên thấy Tống Giảo Mộng đang ngồi vững vàng ở một bên chiếc bàn vuông, trên tay cầm quân bài xì tố, thuần thục sắm vai “Địa chủ”.

Phùng Hiểu Quyên bị cô ấy xuống tay đang ghét bỏ mà nhìn bài trong tay mình, khép lại: “Không cần, không nhận nổi.”
Ông lão Dương gãi mặt, cắn răng một cái, vứt ra một cái bom.

Bà béo trực tiếp không ra bài, hỏi Tống Giảo Mộng: “Bà không muốn, cháu có muốn không?”
Tống Giảo Mộng cong khóe môi: “Bốn K!"
Đám người vây xem kinh hô một trận, lợi hại, còn có cả bom.

Ông lão Dương không còn chiêu nào nữa chỉ có thể nhìn bà béo cầu cứu: “Trông cậy vào bà.”
Trong tay trái của bà béo là bốn con A.

Phùng Hiểu Quyên và ông lão Dương không hẹn mà cùng lộ ra một tia mỉm cười như nhìn thấy ánh rạng đông, tựa hồ cảm thấy cái này ổn.

Ai ngờ nụ cười trên mặt Tống Giảo Mộng càng đậm hơn: “Ai nói cháu chỉ có hai bom?” Nói xong bèn thả năm con 2 xuống dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người.

Đối mặt với Tống Giảo Mộng chỉ còn một quân bài duy nhất, ông lão Dương suy sụp ngả về phía sau, hai mắt vô thần.

Phùng Hiểu Quyên thở dài một tiếng, ném hết xấp bài còn lại trong tay lên bàn.

Bà béo kéo ngăn kéo nhỏ trước mặt, lấy ra hai con chip ném cho Tống Giảo Mộng, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Thấy Tống Giảo Mộng thích ứng tốt như vậy, Cố Chiếu cũng yên tâm, chào hỏi xong cô liền trở về văn phòng.

Quả nhiên, người ưu tú làm gì cũng rất ưu tú.

“Cậu ấy lợi hại quá, chỉ một buổi chiều đã quen thân với mấy cụ già như vậy...”
Thẩm Quyết Tinh tan làm tương đối trễ, thường là bảy tám mới về đến nhà.

Giờ đó chắc chăn là không thể nấu cơm được.

Cố Chiếu tan làm sớm, thường sẽ mang chút đồ ăn ở nhà ăn về nhà, chờ đối phương về sẽ cùng ấn cơm.

Mặc dù Thẩm Quyết Tinh luôn bảo cô ăn trước không cần đợi nhưng cô vẫn cảm thấy ăn cùng nhau sẽ ngon miệng hơn, vậy nên ngày nào cũng kiên nhẫn đợi.

Hai người ăn cơm thường sẽ tùy tiện nói một số chuyện, đôi khi là tin đồn thú vị trong viện dưỡng lão, đôi khi là mấy chuyện kỳ quái Thẩm Quyết Tinh gặp được trong công việc, có đôi khi cũng sẽ nói một ít tin tức xã hội, tin đồn của minh tinh.

“Không thể tưởng tượng được Tống Giảo Mộng thật sự đến viện dưỡng lão l@m tình nguyện viên.” Khi nói chuyện, Thẩm Quyết Tinh gắp một miếng thịt vào trong chén Cố Chiếu, “Em ăn nhiều một chút, em gầy quá.”
“Nhưng nửa năm qua em đã tăng bảy cân rồi.” Nói cách khác là từ lúc gặp lại Thẩm Quyết Tinh tới nay, cô vẫn liên tục béo lên.


Mặc dù cô cũng nghĩ rằng gầy quá thì không tốt, nhưng cứ béo mãi như thế này thì không ổn chút nào...!
“Chẳng lẽ em sợ mình quá béo sao? Anh có thể nhấc em lên bằng một cánh tay” Thẩm Quyết Tinh nói xong lại gắp cho cô một miếng đô ăn,“Ăn hết,không được bỏ bữa”
Cố Chiếu sờ sờ cái bụng mình dưới dưới bàn, cảm giác nó sắp phồng lên.

Nhìn chằm chằm thịt trong chén, trầm tư một lát, cô động đũa, sau đó...!cho tất cả vào trong miệng mình.

Nhưng thịt kho tàu của sư phụ Thái ngon quá.

Cố Chiếu thỏa mãn nheo mắt lại.

Thôi bỏ đi, đợi lát nữa nhảy mấy bài tập tiêu hao calo là được, ăn cơm thì vẫn phải ăn cho tốt.

“Ngoan.” Thấy cô nghe lời ăn hết toàn bộ, Thẩm Quyết Tinh hài lòng nói.

Ăn cơm xong, Thẩm Quyết Tinh dùng khăn giấy lau miệng mới phát hiện mình đang cười.

Từ lúc ở bên Cố Chiếu, dường như anh đã tươi cười nhiều hơn trước.

Đối phương chỉ tùy tiện nói một câu, làm một hành động là có thể tác động đến tâm tình của anh, làm anh không khống chế được muốn mỉm cười.

Mà khi tâm tình buồn bực, chỉ cần ôm lấy đối phương, vuôt ve mái tóc dài của cô, ngửi ngửi mùi hương trên người cô là có thể làm anh khôi phục tinh lực, mọi áp lực đều hóa thành hư không.

“Anh đã nói với ba mẹ tiệc liên hoan trung thu ở nhà năm nay sẽ dẫn em về.” Thẩm Quyết Tinh ôm lấy Cố Chiếu từ phía sau, cả khuôn mặt vùi vào cổ cô.

Cố Chiếu bị cục kẹo mạch nha khổng lồ này dính đến mức chỉ có thể nghiêng cổ rửa chén: “Em có cần chuẩn bị gì không?” Dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt, có nên chuẩn bị quà gì không nhỉ?
“Không cần, chỉ cần em đến là đủ rồi.” Kể từ khi được nếm qua vị thịt Thẩm Quyết Tinh càng bám dính Cố Chiếu hơn, tiếp xúc thân thể cũng nhiều hơn, không những vuốt tóc Cố Chiếu, còn dụi cổ cô, còn đặc biệt thích sờ cái bụng nhỏ mềm mại của cô mỗi khi ăn cơm.

Cố Chiếu bị anh quấy rầy đến mức toàn thân run rẩy, cô gắng giữ cho giọng nói vững vàng, kết quả là giọng cô còn trở nên mềm nhẹ hơn rất nhiều, nghe giống như không dám nói chuyện lớn tiếng.

“Giám đốc Vương nói khách thuê ở đối diện đã dọn đi rồi, em...Mấy ngày nữa em liền dọn về.”
“Ở đây không tốt sao?” Thẩm Quyết Tinh nhẹ nhàng cắn vào chỗ thịt nối giữa bả vai và cổ cô.

“Cách...!Cách viện dưỡng lão quá xa.” Cố Chiếu dựa vào nghị lực rửa cho xong chiếc đ ĩa cuối cung, khóa nước lại, không kịp rửa tay mà dùng hai tay ướt nước dầm dề chật vật đẩy đầu Thẩm Quyết Tinh ra, “Đừng cắn...”
Thẩm Quyết Tinh nắm lấy bàn tay không chút sức lực kia, lôi kéo Cố Chiếu xoay người lại, dựa vào bồn nước hôn lấy cô.

Cơn đói khát trong dạ dày biến mất, một loại đói khát khác liên hiện ra làm Thẩm Quyết Tinh tiếp tục đòi hỏi không biết thỏa mãn.

Cuối cùng Cố Chiếu bị hôn đến choáng váng, nước miếng sắp chảy ra, suýt chút nữa không thở nổi anh mới khó khăn buông ra.

“Lát nữa em có việc gì cần làm không?” Thẩm Quyêt Tinh rũ mắt hỏi cô.

Cố Chiếu vẫn còn trong cơn mơ hồ: “Đợi chút...!Em, em muốn tập thể dục nhịp điệu.”
Thẩm Quyết Tinh: “...”
Có đôi khi Thẩm Quyết Tinh thật sự hận cô là một đứa ngốc.

“Đổi loại vận động khác đi, anh và em cùng nhau tập.” Nói xong, Cố Chiếu còn chưa kịp phản ứng lại anh đã bế ngang cô lên, lập tức đi thẳng vào phòng ngủ..


Đọc truyện chữ Full