DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Anh Là Ngân Hà Khó Chạm Tới
Chương 60: Em Có Hiểu Anh Không



Dọc đường đi, Thẩm Quyết Tinh mở hết cửa sổ lẫn nóc xe ô tô, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể thấy vầng trăng tròn treo cao trên bầu trời.

Tết Nguyên Đán, Tết Trung Thu, Tết Nguyên Tiêu, trước đây Cố Chiếu có rất ít cảm xúc với những ngày lễ này, chúng chẳng khác gì mấy ngày bình thường trong năm, theo cô, Tết Trùng Cửu so ra còn có cảm giác tồn tại hơn Tết Trung Thu một chút.

Mấy năm nay cô đều đón Trung Thu một mình.

Thông thường vào ngày này, nhà ăn trong viện dưỡng lão sẽ để người già tự làm một chiếc bánh Trung Thu nho nhỏ, cô cũng lãnh một chiếc mang về nhà, sau đó đứng trên sân thượng vừa ngắm trăng vừa tiêu diệt nó sạch sẽ.

Cô đã quen trải qua đủ loại ngày lễ hội một mình.

Người khác thì quen tổ chức tiệc gia đình vào những dịp này, mà chuyện đó ngược lại trở thành một trải nghiệm mới lạ đối với cô.

Hóa ra Tết Trung Thu lại náo nhiệt như vậy, hóa ra ngăm trắng vào ngày này cũng không chỉ có mỗi cảm giác thanh lãnh tịch mịch.

Cố Chiếu ngửa cổ ngẩng đầu lên, một mực nhìn ngắm vầng trăng tròn trên đỉnh đầu, cảm thấy nó rất quen thuộc, nhưng đồng thời cũng có chut xa lạ.

"Đã đến rồi."
Cố Chiếu thu ánh mắt lại, phát hiện Thẩm Quyết Tinh đã dừng xe ở một bãi đậu ngoài trời, xung quanh tối đen như mực, chỉ có đèn cảnh quan trong vành đai xanh và đen đường là còn sáng.

Vựa xuống xe, cô liếc nhìn một cái liền nhận ra tòa nhà to lớn trước mặt —là trung tâm mua sắm đồ gia dụng lớn nhất và nổi tiếng nhất ở quốc nội, cho dù cô chưa từng ghé qua nhưng vẫn biết đến sự tồn tại của nó.

“Em vẫn chưa đến nơi làm việc của anh lần nào đúng không?” Thẩm Quyết Tinh nắm tay Cố Chiếu, dắt cô đi vê phía tòa nhà.

Hai ngươi đi tới trước một cửa kính bên ngoài trung tâm, sau khi Thẩm Quyết Tinh nhập mật mã, khoảnh khắc cánh cửa được đẩy ra, tất cả đèn từ lối vào đều bật sáng lên, một cái showroom nhà ở thật lớn xuất hiện trước mặt Cố Chiếu.

Nhiều khung cảnh nhà ở thông minh khác nhau được mô phỏng lại trong showroom, có phòng ngủ, phòng bếp, phòng khách, văn phòng, Thẩm Quyết Tinh cầm lấy một cái máy tính bảng trên quầy bar, ngón tay nhãn nhẹ hai cái, bức rèm đang đóng liên chậm rãi kéo sang hai bên.

Bên ngoài bức tường kính là quảng trường yên tĩnh, xa hơn nữa chính là cầu vượt.


“Nơi này chính là khởi nguồn giâc mơ của anh.” Thẩm Quyết Tinh ngồi trên giường, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình.

Cố Chiếu đi qua đó ngồi xuống, hai người cùng nhìn xuyên qua tấm kính thủy tinh, ngắm nhìn mặt trăng trên bầu trời.

Cố Chiếu nhìn một hồi, cảm thấy có chỗ não đó không đúng lắm, cô nhìn quét một vòng xung quanh rồi nói: “Anh tắt đèn đi, sáng quá.”
Thẩm Quyết Tinh gõ nhẹ vào máy tính bảng, tất cả đèn trong showroom tắt ngay lập tức.

Hai ngươi hòa mình vào bóng đêm, ánh trăng chiếu vào trở thành nguồn sáng nguyên thủy nhất.

Cảm giác này có lẽ được rồi.

Cố Chiếu chỉ vào bóng đen trên mặt trăng: “Khi còn nhỏ bà nội nói với em đó la thỏ ngọc đang giã thuốc.”
Thẩm Quyết Tinh cố gắng mường tượng những đốm đen đó, nghĩ kiểu gì cũng không thấy liên quan đến thỏ ngọc, nhưng ngoài miệng anh vẫn đồng ý với Cố Chiếu: “Rất giống.”
“Đúng không? Suốt một thời gian dài em đã nghĩ trên mặt trắng thật sự có cung điện, có tiên nữ.

Người chết rồi đều sẽ đi lên mặt trăng, giúp thỏ ngọc giã thuốc, làm bánh Trung Thu với tiên nữ.” Cố Chiếu cười nói, “Lúc học tiểu học em còn nói mọi người ba mẹ em đang sống trên mặt trăng.”
Sau đó những đứa trẻ ấy mắng cô là quỷ nói dối, nói cô lừa gạt người khác, dù cô có cố gắng giải thích thế nào cũng chỉ nhận được sự cười nhạo cũng miệt thị.

Thẩm Quyết Tinh nhạy bén nhận ra sự buồn bã trong lời cô nói: “Nói không chừng bọn họ đang thực sự sinh sống trên mặt trăng ở một chiều không gian khác.” Dưới ánh sáng lờ mờ, anh nhìn cô, “Một số nhà vật lý học tin rằng vũ trụ có 10 chiều.

1 chiều là đường thẳng, 2 chiều là mặt phẳng, 3 chiều là không gian, 4 chiều là thời gian, chúng ta đang sinh sống trong không gian ba chiều, nhiều nhất cũng chỉ có thể hiểu được đến 4 chiều, kết cấu của không gian 6 chiều rất phức tạp, não bộ con người rất khó lý giải hay cảm nhận được nó.

Có lẽ bọn họ...!đang sống trong không gian 6 chiều mà chúng ta không cảm nhận được kia.”
Kiến thức về vật lý của Cố Chiếu vẫn dừng lại ở thời điểm học cao trung, cuốn sách duy nhất cô từng đọc về vũ trụ là “Lược Sử Thời Gian” của Stephen Hawking, loại lý luận vật lý siêu huyền chưa được nghiệm chứng đối với cô qua mức thâm ảo khó hiểu.

“Thật vậy sao?” Cô có chút nghi ngờ, lại không khỏi muốn tin tưởng.

Dưới ánh trăng, hai tròng mắt cô tụ hai điểm sáng nhỏ yếu ớt, cô hơi ngẩng mặt nhìn chằm chằm Thẩm Quyết Tinh, trông có chút nhỏ yếu động lòng người.

Thẩm Quyết Tinh tới gần cô: “Vạn vật đều có thể.”
Anh cố nhẫn nhịn, nhưng vẫn chịu thua d*c vọng của chính mình, sau mấy giây tạm dừng ngắn ngủi, anh cúi người, rút ngăn khoảng cách mấy centimet lại thành con số 0.

Vốn chỉ muốn hôn một chút, hôn xong rồi cắn một chút, lại muốn cắn thêm chút nữa, càng h@m muốn nhiều hơn, càng hôn càng kịch liệt, cuối cùng ăn sạch sẽ son trên môi Cố Chiếu vào bụng mới thấy thỏa mãn.

Khung cảnh tối tăm dễ khiến người ta sinh ra một loại ảo giác mình có thể làm bất cứ chuyện gì.

Thẩm Quyết Tinh khống chế bản thân buông Cố Chiếu ra, vội bật hết đèn lên.

Anh sáng đột ngột khiến Cố Chiếu híp mắt lại, khi nhìn thấy rõ dáng vẻ Thẩm Quyết Tinh trước mắt, cô không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Miệng Thẩm Quyết Tinh dính đầy son môi, trên khóe môi còn có một vệt son kéo dài tơi gò má.

Cô nghĩ lại, vết này hăn là lúc nãy khi cô ôm lấy mặt anh, ngón cái đã không cẩn thận quẹt ra.

Cô vội vàng móc khăn giấy ướt ra từ trong túi áo khoác, giúp đối phương cẩn thận lau đi.

“Ăn ngon không?” Cô cố ý hỏi anh.

Thẩm Quyết Tinh ngoan ngoãn để cô lau, rũ mắt nói: “Son môi? Không ăn được, có vị giống như tinh dầu.”
“Em cũng cảm thấy vị hơi quái quái.” Sau khi lau cho anh xong, Cố Chiếu lật khăn giấy ướt ra mặt sau, lau sạch toàn bộ son còn sót lại trên môi mình.

Thẩm Quyết Tinh lại dẫn Cố Chiếu đi tham quan khu vực văn phòng bên trong showroom.

So với khu vực trưng bày, khu văn phòng không quá lớn, chỉ có tám chín cái bàn làm việc, có hai văn phòng đơn được bao lại bằng kính thủy tinh, Thẩm Quyết Tinh chỉ vào một gian trong đó, nói đó là văn phòng của anh.

“Đây là nơi anh nhận được đơn hàng đầu tiên...” Nói xong anh kéo cửa mời Cố Chiếu đi vào.


Văn phòng trang trí rất đơn giản, một tấm bảng trắng di động, một cái bàn làm việc, trong góc bày một chậu lá đa tươi tốt.

“Hôm đó anh đang ngồi ở đây, sau đó lễ tân đưa một gia đình ba người vào..” Thẩm Quyết Tinh kể với Cố Chiếu vị khách hàng đầu tiên của minh.

Đó là một cô bé bị liệt nửa ngươi dưới, bị thương khi tập khiêu vũ năm 7 tuổi, sau đó không thể rời khỏi xe lăn.

Vì con gái, cha mẹ cô bé đã bán đi căn nhà đầu tiên, chuyển sang một ngôi nhà gần bệnh viện phục hồi chức năng hơn.

Trong lúc trang hoàng nhà cửa thì tìm thấy Thẩm Quyết Tinh.

Bọn họ muốn có một thiết kế nhà hiện đại hơn, thích hợp với người khuyết tật, muốn con gái mình không cảm thấy chán nản vì bản thân quá bất lực.

“Sau khi phương án thiết kế hoàn thành, thông qua điều khiển chính, cô bé có thể ngồi trên giường kéo màn cửa ra ngắm nhìn thời tiết bên ngoài, nhìn thấy mọi ngóc ngách trong nhà, nói chuyện với người đứng ngoài cửa từ xa và bật và tắt bất kỳ bóng đèn nào trong nhà.” Anh càng nói càng hưng phấn, “Đây mới là thứ khoa học kỹ thuật mang đến cho nhân loại...”
Cố Chiếu nhìn anh, trong lòng không khỏi nhớ đến một câu trong bài văn đoạt giải của Thẩm Quyết Tinh nhiều năm trước —khoa học kỹ thuật không chỉ đơn giản là công cụ kiếm tiền, nó còn là công cụ giúp ích cho người dân.

“Khoa học kỹ thuật không chỉ đơn giản là công cụ kiếm tiền, nó còn là công cụ giúp ích cho người dân.”
Vận mệnh chú định, cả hai ăn ý, suy nghĩ trong lòng Cố Chiếu và lời nói của Thẩm Quyết Tinh h0àn toàn khớp với nhau không sai một chữ.

“Cố Chiếu, em có hiểu anh không?” Đây không phải lần đầu tiên Thẩm Quyết Tinh kể với người khác lý tưởng của mình, nhưng lại là lần anh lo lắng nhất.

Từ trong mắt anh, Cố Chiếu nhìn thấy được nỗi thấp thỏm, thấy được sự chờ mong.

Anh kể cho cô nghe tất cả những mộng tưởng mà gia đình anh không hiểu nổi, sao cô co thể để anh thất vọng, không cho anh đáp án mà anh mong chờ đây?
“Em hiểu!” Cô gật đầu thật mạnh.

Lúc trước cô nói mình muốn thi đại học A, điểm số của cô tệ hại như vậy nhưng Thẩm Quyết Tinh chưa bao giờ cười nhạo cô suy nghĩ không thực tế, thậm chí anh còn không hỏi cô vì sao nhất định phải thi đại học A.

Nếu Thẩm Quyết Tinh có thể ủng hộ cô vô điều kiện như vậy thì tại sao cô lại không thể ủng hộ anh không cần lý do?
Vẻ mặt căng thẳng thả lỏng, Thẩm Quyết Tinh thở phào một hơi, khoé mắt và đuôi lông mày hiện lên ý cười dịu dàng, nhưng khóe môi còn chưa kịp nhếch lên, anh lại giống như nhớ tơi chuyện phiền lòng nào đó, giữa mày hơi cau lại một chút.

“Thực xin lỗi.” Anh trịnh trọng xin lỗi Cô Chiếu.

Cố Chiếu có chút ngốc, vừa rồi không phải còn đang nói đến mộng tưởng, nói đến khoa học kỹ thuật sao? Tại sao lại đột nhiên xin lỗi cô?
“Hả?”
“Anh cứ nghĩ trước năm 30 tuổi anh sẽ không gặp được người con gái mình yêu, cho nên lúc trước khởi nghiệp anh đã bán nhà tân hôn mẹ chuẩn bị đi rồi...”
Nhà ở là cha mẹ của Tưởng Uyển để lại cho bà, bà lại để lại cho Thẩm Quyết Tinh, dự định dùng làm nhà tân hôn cho anh trong tương lai.

Mặc dù căn nhà có hơi cũ nhưng vị trí đất rất tốt, là khu trường học, kết quả Thẩm Quyết Tinh nói bán liền bán, lấy tiền đó đi khởi nghiệp.

Đây cũng là chuyện Tưởng Uyên vẫn luôn canh cánh trong lòng, là nguyên nhân chủ yếu bà ấy luôn thầm phê bình Thẩm Quyết Tinh đi gây dựng sự nghiệp.

Nhà ở cho con thì con muốn làm gì là việc của con không sai, nhưng làm cha làm mẹ không ai muốn thấy con mình vì một giấc mộng hư vô mà được ăn cả ngã về không.

“Năm nay công ty mới khởi bươc, có thể không kiếm được nhiều tiền, cho anh thêm hai năm nữa, sau hai năm, em muốn nhà ở đâu cũng được,” Thẩm Quyết Tinh hưa hẹn, “Anh sẽ cho em căn nhà hoàn mỹ nhất.”
Cô còn tưởng có chuyện gì nghiêm trọng.

Cô cũng có nhà đấy nhé.

Mặc dù nhà không lớn lắm, môi trường ở tiểu khu cũng không phải quá tốt nhưng chỉ có hai ngươi vào ở thì không thành vấn đề.

“Em còn tưởng anh có chuyện gì xin lỗi em...” Cố Chiếu ho nhẹ một tiếng nói, “Nếu...!Nếu chúng ta kết hôn thì cùng đến nhà em ở được không? Đâu có quy định nào nói nhà gái không thể cho nhà tân hôn.”
Thẩm Quyết Tinh không nói, nhưng ánh mắt anh nóng bỏng đến mức Cố Chiếu không dám nhìn thẳng vào đó.

Tầm mắt không biết nhìn đi đâu đành rơi xuống mặt bàn, nhìn thấy cây bút máy màu trắng lúc trước cô đưa cho Thẩm Quyết Tinh đang cắm trong ống đựng bút, cô vội vàng cầm lấy nó, nhanh chóng chuyển đề tài.

“ Bút này dùng có tốt không?”

Thẩm Quyết Tinh nhìn cây bút trong tay cô: “Dùng rất tốt, đồ em mua sao có thể không tốt.”
Bây giờ mỗi lần ký văn kiện anh đều sẽ dùng cây bút nay, mỗi lần dùng sẽ nhớ tới Cố Chiếu.

Cố Chiếu vuốt v e thân bút, bỗng nhiên nhớ tới lần đánh nhau với Bàng Miểu ở cao trung.

Người nào cũng nghĩ cô đánh nhau vì Thẩm Quyết Tinh, ngay cả Thẩm Quyết Tinh cũng nghĩ như vậy.

Anh chưa từng nghe cô giải thích.

“Hôi cao trung, em và Bàng Miểu đánh nhau không phải vì thích anh.” Cô ngẩng đầu, không biết tại sao hôm nay lại chọn nói ra lời này, “Em đến nhà để xe tìm anh là vì muốn giải thích với anh, nhưng anh không nghe.”
Có thể là do bầu không khí thổ lộ tình cảm quá tốt, hoặc là do cô nhìn thấy cây bút này nên chợt nhớ tới chuyện cũ.

“Đúng là em có thích anh, nhưng em đánh nhau với người ta không phải vì muốn tranh giành anh mà bởi vì em muốn phản kháng cậu ấy, em không muốn bị ức hiếp nữa.

Em cứ tưởng mình được quyền phản kháng, nhưng ai cũng nói em làm sai rồi.” Nói xong, cô mỉm cười.

Nụ cười tự giễu này quả thực giày xéo tim gan Thẩm Quyết Tinh muốn tan nát.

Anh vẫn nhớ rõ ngày hôm đó mình đã quyết tuyệt phủi sạch quan hệ với Cố Chiếu như thế nào, cắt đứt mọi liên lạc với cô như thế nào.

Bây giờ ngẫm lại, quả thật Cố Chiếu không phải kiểu tính cách sẽ đi tranh gianh tình cảm với bạn học nữ, vậy tại sao lúc đó anh lại không chịu nghe cô giải thích?
Lễ ra anh nên lắng nghe mới phải.

“Thực xin lỗi...” Đây là lời xin lỗi thứ hai của Thẩm Quyết Tinh trong đêm nay, nhưng lại nặng nề tự trách hơn lần đầu rất nhiêu.

Cố Chiếu lắc đầu, thả cây bút máy màu trắng lại ống đựng bút, sau đó hỏi anh: “Thẩm Quyết Tinh, anh có hiểu em không?”
Cô ném một câu hỏi tương tự cho anh.

“Hiểu.” Thẩm Quyết Tinh không chút nghĩ ngợi, gần như trả lời trong nháy mắt, “Em có thể phản kháng, đương nhiên em được quyền phản kháng.”
Cố Chiếu luôn cho rằng mình đã không còn để bụng nữa, nhưng ngay khoảnh khắc nhận được câu trả lời từ Thẩm Quyêt Tinh,cô mới phát hiện không phải mình không để bụng.

Chỉ là cô không thể làm gì khác nên đành phải chôn chặt chuyện này trong lòng.

Mà bây giờ cuối cùng mình cũng có thể chân chính được giải tỏa.

“Vậy là em không làm sai đúng không?” Rõ ràng vẫn đang vui vẻ, hai khoe môi lại không khống chế không được mà hạ xuống, sống mũi Cố Chiếu cay cay, ngũ quan dường như đã nhăn lại với nhau.

Thẩm Quyết Tinh khẽ thở dài, tiến tới ôm lây đối phương vào lòng.

Cố Chiếu giống như một người được rửa sạch oan sâu, tận tình biểu lộ nỗi uất ức của mình.

Mà cách cô biểu lộ trông rất đang thương - cô không phát ra tiếng nào, chỉ níu lấy áo Thẩm Quyết Tinh thật chặt, cả người run rẩy, lặng lẽ ch ảy nước mắt.

“Em đã làm rất tốt.

Bé Ngoan rất giỏi..” Thẩm Quyết Tinh đau lòng hôn l3n đỉnh đầu cô, cho cô một sự công nhận muộn đến bảy năm..


Đọc truyện chữ Full