DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đẳng Cấp Người Thừa Kế
Chương 56: 56: Món Ngon


Lâm Vũ nghe được Vương Tuệ nói.

Lòng càng khó chịu.

Vương Tuệ không bố, mẹ lại ốm liệt giường, gánh nặng cuộc sống dồn hết lên vai một cô gái yếu đuối, cô ấy đã phải gánh quá nhiều!
"Trước cậu đến quán bar hát kiếm tiền, cũng chỉ vì muốn kiếm tiền chữa bệnh, phải không? Mà cậu quan tâm đến học bổng như vậy cũng vì chuyện này, phải không?", Lâm Vũ nói.

Giờ Lâm Vũ rốt cuộc cũng đã có thể hiểu được hành vi của Vương Tuệ.

“Ừ”, Vương Tuệ nhẹ nhàng gật đầu.

“Vương Tuệ, bao năm qua cậu vất vả nhiều rồi”, Lâm Vũ không khỏi nói.

Lâm Vũ hoàn toàn có thể hiểu Vương Tuệ, thậm chí cảm thông cho cô, bởi vì Lâm Vũ cũng là gia đình đơn thân, bố anh cũng mất sớm, họ có hoàn cảnh tương tự nhau.

Điều khác biệt là anh may mắn hơn Vương Tuệ, vì mẹ anh không bị bệnh, vẫn có thể làm việc, gánh nặng không hoàn toàn đổ lên vai Lâm Vũ.

Điều may mắn nhất là anh lại là cháu của Liễu Chí Trung.

"Khổ hay không thì vẫn phải sống mà", Vương Tuệ nở nụ cười chua xót.


Sau khi trầm ngâm một lúc, Vương Tuệ nói tiếp: "Nếu không phải mẹ yêu cầu tôi học xong đại học, tôi đã bỏ học và đi làm lâu rồi".

Lâm Vũ nghĩ đến những chuyện Vương Tuệ phải trải qua, nghĩ đến sự bất hạnh của Vương Tuệ, anh không khỏi cảm thấy đau lòng thay cho cô.

Lâm Vũ không thể tưởng tượng được một cô gái lại phải trải qua những điều này.

Làm thế nào mà cô ấy sống được bao những năm qua.

Lâm Vũ không dám tưởng tượng Vương Tuệ đã phải mạnh mẽ như thế nào mới có thể chịu đựng được hết tất cả.

Chính vì Vương Tuệ đã phải chịu đựng áp lực cuộc sống nên cô mới đặc biệt và hiểu chuyện hơn so với các cô gái khác.

“Vương Tuệ, hãy tin ở tôi, mọi chuyện sẽ tốt lên thôi”, Lâm Vũ nghiêm mặt.

Vương Tuệ tuy rằng bất hạnh, nhưng gặp được Lâm Vũ, chính là vận may lớn nhất của cô!
“Sẽ tốt lên à? Hy vọng vậy”, Vương Tuệ nhìn lên trần nhà.

Vương Tuệ biết rằng muốn mọi thứ tốt hơn còn khó hơn lên trời.

Vì muốn chữa bệnh cho mẹ, phải bỏ ra quá nhiều tiền, trừ khi cô đi đường tắt.

Nếu không, sẽ không thể kiếm được nhiều tiền như vậy sau khi tốt nghiệp.

Vương Tuệ không dám mong đợi quá nhiều.

“Thôi, đừng nói chuyện này nữa, tôi đi nấu cơm”, Vương Tuệ mỉm cười để làm bầu không khí trở nên bớt gượng gạo hơn.

Ngay sau đó, Vương Tuệ liền vội vàng đi nấu cơm.

Lâm Vũ ngồi trong phòng khách nhỏ, suy nghĩ trầm tư.

Lâm Vũ có thể nói thẳng ra thân phận của mình, sau đó đưa cho Vương Tuệ một khoản tiền lớn để giúp Vương Tuệ giải quyết vấn đề kinh tế.

Tuy nhiên, lần trước Lâm Vũ đưa tiền cho Vương Tuệ, Vương Tuệ đã trả lại đầy đủ cho Lâm Vũ, vì vậy Lâm Vũ lo lắng nếu đưa tiền trực tiếp cho cô, cô sẽ từ chối.


"Phải đổi cách khác thôi".

Lâm Vũ lẩm bẩm nói, đồng thời trong lòng nảy ra ý nghĩ.

Rất nhanh, Vương Tuệ đã nấu xong đồ ăn.

Ba món mặn và một món canh, là cách nấu thông thường trong gia đình, nhưng chúng đã đủ ngon đối với Vương Tuệ rồi.

Nếu không phải vì chiêu đãi Lâm Vũ, cô sẽ không nấu nhiều món như vậy, quá lãng phí.

Sau khi chuẩn bị xong bữa ăn, Vương Tuệ lấy một phần đồ ăn đem lên phòng cho mẹ cô.

Trên bàn.

“Lâm Vũ, nếm thử xem”, Vương Tuệ nở nụ cười vui vẻ.

"Được!"
Lâm Vũ không đợi được mà cầm đũa lên.

"Ngon!"
Sau khi cắn một miếng, Lâm Vũ tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.

Nhìn thấy biểu hiện khoa trương của Lâm Vũ, Vương Tuệ không khỏi che miệng, thầm cười:
"Lâm Vũ, đừng làm quá như vậy được không? Các món ăn tôi nấu không ngon đến vậy đâu".


“Thật sự rất ngon, khen tự tận đáy lòng đấy, tay nghề cậu rất tuyệt!”, Lâm Vũ cười.

Lâm Vũ có sao nói vậy, tuy rằng đều là những món ăn thường ngày, nhưng Lâm Vũ phát hiện Vương Tuệ nấu rất ngon.

“Cậu giỏi giang như này, sau này ai lấy được cậu thì quả là may mắn đấy”, Lâm Vũ cười nói.

"Đừng có trêu tôi nữa.

Với điều kiện của gia đình tôi như này, còn có mẹ già đau ốm, có đồ ngu mới lấy tôi", Vương Tuệ bĩu môi.

“Chưa chắc đâu, nhỡ đâu có đồ ngu đó thì sao”, Lâm Vũ cười nói.

“Được rồi, được rồi, nếu cậu thực sự cho rằng món ăn của tôi ngon như thế, nếu thích cậu có thể đến ăn thường xuyên”, Vương Tuệ mỉm cười.

"Vương Tuệ, chúng ta chỉ là bạn học thôi.

Tôi thường xuyên tới ăn chực sẽ không hay lắm, hơn nữa nếu thường xuyên đến nhà cậu, cậu không sợ người khác hiểu lầm chúng ta là một đôi sao?", Lâm Vũ cười.

Khi Vương Tuệ nghe Lâm Vũ nói câu này, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô chợt hiện lên một nét ửng hồng..


Đọc truyện chữ Full